Nói xong, cậu ta chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống ghế sofa, còn tiện tay mở tủ lạnh lấy ra một lon nước ngọt uống ngon lành.

Đường Khê nhìn cảnh tượng trước mặt mà sững sờ.

Da mặt cậu nhóc này cũng dày thật! Sao lại không liên tưởng nổi cậu ta là cháu của ông Lưu nghiêm nghị kia nhỉ? Quả là khác biệt một trời một vực.

Hứa Tư Niên vừa uống nước vừa nhiệt tình mời cô: “Chị Đường, chị ngồi xuống đi. Em lấy thêm nước ngọt cho chị này.”

Rốt cuộc đây là nhà ai vậy? Đường Khê nhìn cậu, bất lực nói: “Cậu uống xong thì về trường ngay đi, không thì tối nay thật sự bị đánh gãy chân đấy.”

Hứa Tư Niên làm mặt tội nghiệp nhìn cô:

“Nhưng mà em chưa ăn sáng... Chị nhẫn tâm để một thiếu niên đang đói bụng phải lê lết đến trường sao?”

Đường Khê chỉ biết thở dài bất lực. Ngoài Quách Miểu Miểu ra, cô chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy.

Cô nghiến răng: “Được rồi, đi thôi! Tôi dẫn cậu đi ăn sáng.”

Đến quán bánh bao mà Đường Khê thường hay ghé, lúc này đã qua giờ cao điểm nên quán khá vắng.

“Cậu tự gọi món đi.”

Hứa Tư Niên cười tươi rói, hào hứng gọi: mười cái bánh bao lớn, một bát cháo, một bát hoành thánh và một lồng há cảo.

Đường Khê ngơ ngác nhìn cậu.

“Cậu không sợ ăn đến vỡ bụng à?”

“Chị không biết thanh niên đang tuổi lớn ăn khỏe thế nào à? Em đang trong giai đoạn phát triển, Chị Đường. Chẳng lẽ chị tiếc tiền sao…”

Đường Khê cảm giác như mình vừa bị sét đánh. Cô chán nản nói: “Cứ gọi đi, cậu ăn đến mức tôi phá sản luôn đi.”

“Em biết ngay chị Đường, người có thể sở hữu những báu vật hiếm có thì chắc chắn sẽ không keo kiệt mà!”

Nghe nhắc đến “báu vật”, Đường Khê bất giác nhìn cậu nghiêm túc hỏi:

“Cậu biết được những gì rồi?”

“Chẳng có gì đâu. Bên ngoài chỉ đang đồn thôi, rằng có một người bí ẩn đã đưa ra những món đồ có lịch sử hơn hai nghìn năm. Mấy món đó trước giờ chưa từng xuất hiện trên thị trường, cũng không phải từ các cuộc khai quật.”

“Còn ông ngoại em thì suốt ngày nhốt mình trong thư phòng nghiên cứu mấy thỏi bạc và viên đá ngọc lam mà chị bán. Ông ấy còn không cho em chạm vào.”

“Thế nên em tò mò không biết rốt cuộc người bí ẩn đó là ai mà lại có thể lấy ra những thứ tuyệt vời đến vậy. Em đã rình ngoài công ty của anh Quách, cuối cùng cũng may mắn gặp được chị.”

Hứa Tư Niên vừa nhai bánh bao vừa luyên thuyên, lời nói đôi khi không rõ ràng, nhưng Đường Khê nghe hiểu hết.

Xem ra, những món đồ cô lấy ra lần trước quá mức hoàn hảo, khiến cô bị để ý rồi…

Sáng hôm đó, ăn sáng xong chưa bao lâu thì ông Lưu đã đích thân đến để bắt người.

Trong tiếng kêu la thảm thiết, Hứa Tư Niên bị ông Lưu lôi thẳng về trường.

Sau đó Đường Khê cũng đi gặp Chu Chính Bình để lấy thêm hàng, một lần nữa lấp đầy các kệ hàng trong nhà.

Lần này cô còn đặc biệt nhập thêm cả rượu.

Rượu hiện đại đủ loại muôn màu muôn vẻ, từ bia hoa quả cho đến rượu trắng nồng độ cao.

Cô lấy mỗi loại vài thùng, cuối cùng nhờ Chu Chính Bình chuyển hàng thẳng về nhà.

Làm việc xong cũng đã gần trưa, Đường Khê tùy tiện tìm một nơi để ăn.

Cô vô tình thấy một quán nhỏ trông không mấy bắt mắt, bảng hiệu bên ngoài lại treo chữ “Bếp tư nhân.”

Đúng giờ cao điểm buổi trưa, đáng lẽ phải đông khách, nhưng quán này lại vắng tanh không có mấy người.

Đường Khê bước vào, không ngờ bên trong nhìn rộng rãi hơn hẳn bên ngoài, sạch sẽ gọn gàng.

Quán chỉ có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, chắc là chủ quán.

“Chào cô, muốn dùng gì ạ?”

Người phụ nữ tươi cười bước tới, cầm menu đưa cho Đường Khê.

Cô gọi vài món đặc sản của quán rồi ngồi vào một góc, yên lặng chờ đợi.

Trong lúc đợi món, Đường Khê mở tài khoản livestream đã lâu không đăng nhập.

Vừa vào, mắt cô liền mở to đầy kinh ngạc.

Mới vài ngày không online mà lượng người theo dõi từ vài nghìn đã tăng vọt lên hơn sáu vạn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện