Cả kho hàng rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình cô.
Đứng trước cửa kho, Đường Khê cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Cô bối rối nhìn vào bên trong kho, rồi lại nhìn mình, tự hỏi: Rốt cuộc mình đã quên điều gì? Đột nhiên—
“Trời đất ơi!”
Đường Khê nghĩ mãi, cuối cùng nhận ra vấn đề.
Cố Hành Chu chỉ xuất hiện ở một địa điểm cố định, đó là nhà cô.
Điều này có nghĩa là…
Hắn sẽ không đến bất cứ nơi nào khác ngoài nhà cô.
Vậy mình thuê cái kho này làm gì?
“Ôi trời ơi, ban đầu định thuê kho để tiện cất đồ, ai mà ngờ lại thành ra thế này?!”
Đường Khê gần như suy sụp.
Phải huy động năm, sáu người mới khuân được đống đồ vào đây, giờ biết làm sao?
Cô chỉ muốn "ngất" tại chỗ.
Không ngờ, chuyện này lại là một chi tiết quan trọng mà cô tính toán sót mất.
Đúng lúc cô đang rối bời không biết làm sao, một giọng nói cơ học bỗng vang lên trong đầu:
“Đinh—Chúc mừng ký chủ, nhận được đủ 10 món cổ vật từ Nam Triều của Cố Hành Chu.”
“Phần thưởng: Không gian di động (kích hoạt sẽ giúp dịch chuyển đối tượng đến nơi ký chủ đang ở).”
“Đinh—Chúc mừng ký chủ, tổng tài sản đạt 5000 vạn.”
“Phần thưởng: Két sắt bảo mật cao (chế tạo từ vật liệu liên thời không, dung lượng lớn, chống cháy và chống đạn).”
Đường Khê vui mừng khôn xiết. Đúng là phần thưởng đến quá kịp lúc!
May mà có "không gian di động" này, nếu không cô sẽ phải tự khuân đống đồ trong kho về nhà, chắc chắn kiệt sức luôn.
Trước mắt cô, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, chói đến mức không thể mở mắt ra được.
Vài giây sau, khi ánh sáng tan đi, Đường Khê nhìn thấy một chiếc hộp khổng lồ, to bằng một chiếc tủ đông, được bọc trong lớp giấy carton.
Đây là két sắt à?
Ai lại dùng két sắt to thế này chứ?!
Chiếc két sắt trông giống hệt một chiếc tủ đông, có nắp mở từ trên xuống, y chang kiểu mở tủ kem.
Người thiết kế chắc chắn lấy cảm hứng từ việc mua kem rồi!
Đường Khê thử tự mình kéo két sắt về nhà, nhưng nó nặng khủng khiếp, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Bất lực, cô phải thuê một chiếc xe tải nhỏ, huy động vài người đàn ông lực lưỡng mới khiêng được nó lên xe.
Vì quá nặng nên cuối cùng tài xế còn đòi thêm 100 tệ.
Đường Khê không nói nổi gì nữa.
Về đến nhà, nhìn chiếc két sắt khổng lồ đặt ở góc phòng, Đường Khê lập tức đọc hướng dẫn và cài đặt mật khẩu.
Két sắt này yêu cầu tới ba lớp bảo mật:
Đầu tiên là nhập mật khẩu.
Sau đó là quét vân tay.
Cuối cùng là nhận diện khuôn mặt.
Quá trình bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, hơn hẳn những loại két sắt công nghệ cao cô từng mua.
Đúng là món đồ tuyệt vời, ngoại trừ việc quá nặng.
“Đinh—đinh—đinh!”
Tiếng chuông gió vang lên, theo làn gió truyền đến tai Đường Khê.
Cố Hành Chu đến rồi.
Cô vội vàng xuống tầng, thấy hắn đang đứng giữa căn phòng khách trống trải.
Hắn nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không có hàng à?”
Đường Khê cười gượng: “Có chứ, nhưng không ở đây. Anh về trước đi, 10 phút nữa quay lại. Tôi sẽ đợi ở kho hàng.”
“10 phút là bao lâu?” Cố Hành Chu không hiểu.
Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm cách quy đổi thời gian trong các triều đại.
“10 phút tương đương với 0,67 khắc.”
Cố Hành Chu nhíu mày: “0,67 khắc là gì?”
Đường Khê khựng lại, tự gõ đầu mình:
“Ôi, chắc tôi vừa tra ra đơn vị thời gian thời nhà Tống rồi. Nhưng anh không phải thuộc thời Tống, chắc anh sống ở thời sớm hơn...”
Cố Hành Chu nhìn cô, vẻ mặt cố gắng hiểu mớ "ngôn ngữ lạ" của cô.
“Có rồi! Một tuần trà! Một tuần trà là cách giải thích thông dụng đúng không?”
Sau một hồi im lặng, Cố Hành Chu gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Ta đã hiểu rồi…”
Đường Khê nghe vậy liền vui vẻ vỗ tay:
“Tôi đã nói mà, ‘một tuần trà’ chính là đơn vị thời gian chung nhất. Tôi quả thật thông minh quá đi!”
Nói xong, cô đẩy Cố Hành Chu đi vào con ngõ cụt quen thuộc.
Đứng trước cửa kho, Đường Khê cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Cô bối rối nhìn vào bên trong kho, rồi lại nhìn mình, tự hỏi: Rốt cuộc mình đã quên điều gì? Đột nhiên—
“Trời đất ơi!”
Đường Khê nghĩ mãi, cuối cùng nhận ra vấn đề.
Cố Hành Chu chỉ xuất hiện ở một địa điểm cố định, đó là nhà cô.
Điều này có nghĩa là…
Hắn sẽ không đến bất cứ nơi nào khác ngoài nhà cô.
Vậy mình thuê cái kho này làm gì?
“Ôi trời ơi, ban đầu định thuê kho để tiện cất đồ, ai mà ngờ lại thành ra thế này?!”
Đường Khê gần như suy sụp.
Phải huy động năm, sáu người mới khuân được đống đồ vào đây, giờ biết làm sao?
Cô chỉ muốn "ngất" tại chỗ.
Không ngờ, chuyện này lại là một chi tiết quan trọng mà cô tính toán sót mất.
Đúng lúc cô đang rối bời không biết làm sao, một giọng nói cơ học bỗng vang lên trong đầu:
“Đinh—Chúc mừng ký chủ, nhận được đủ 10 món cổ vật từ Nam Triều của Cố Hành Chu.”
“Phần thưởng: Không gian di động (kích hoạt sẽ giúp dịch chuyển đối tượng đến nơi ký chủ đang ở).”
“Đinh—Chúc mừng ký chủ, tổng tài sản đạt 5000 vạn.”
“Phần thưởng: Két sắt bảo mật cao (chế tạo từ vật liệu liên thời không, dung lượng lớn, chống cháy và chống đạn).”
Đường Khê vui mừng khôn xiết. Đúng là phần thưởng đến quá kịp lúc!
May mà có "không gian di động" này, nếu không cô sẽ phải tự khuân đống đồ trong kho về nhà, chắc chắn kiệt sức luôn.
Trước mắt cô, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, chói đến mức không thể mở mắt ra được.
Vài giây sau, khi ánh sáng tan đi, Đường Khê nhìn thấy một chiếc hộp khổng lồ, to bằng một chiếc tủ đông, được bọc trong lớp giấy carton.
Đây là két sắt à?
Ai lại dùng két sắt to thế này chứ?!
Chiếc két sắt trông giống hệt một chiếc tủ đông, có nắp mở từ trên xuống, y chang kiểu mở tủ kem.
Người thiết kế chắc chắn lấy cảm hứng từ việc mua kem rồi!
Đường Khê thử tự mình kéo két sắt về nhà, nhưng nó nặng khủng khiếp, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Bất lực, cô phải thuê một chiếc xe tải nhỏ, huy động vài người đàn ông lực lưỡng mới khiêng được nó lên xe.
Vì quá nặng nên cuối cùng tài xế còn đòi thêm 100 tệ.
Đường Khê không nói nổi gì nữa.
Về đến nhà, nhìn chiếc két sắt khổng lồ đặt ở góc phòng, Đường Khê lập tức đọc hướng dẫn và cài đặt mật khẩu.
Két sắt này yêu cầu tới ba lớp bảo mật:
Đầu tiên là nhập mật khẩu.
Sau đó là quét vân tay.
Cuối cùng là nhận diện khuôn mặt.
Quá trình bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, hơn hẳn những loại két sắt công nghệ cao cô từng mua.
Đúng là món đồ tuyệt vời, ngoại trừ việc quá nặng.
“Đinh—đinh—đinh!”
Tiếng chuông gió vang lên, theo làn gió truyền đến tai Đường Khê.
Cố Hành Chu đến rồi.
Cô vội vàng xuống tầng, thấy hắn đang đứng giữa căn phòng khách trống trải.
Hắn nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không có hàng à?”
Đường Khê cười gượng: “Có chứ, nhưng không ở đây. Anh về trước đi, 10 phút nữa quay lại. Tôi sẽ đợi ở kho hàng.”
“10 phút là bao lâu?” Cố Hành Chu không hiểu.
Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm cách quy đổi thời gian trong các triều đại.
“10 phút tương đương với 0,67 khắc.”
Cố Hành Chu nhíu mày: “0,67 khắc là gì?”
Đường Khê khựng lại, tự gõ đầu mình:
“Ôi, chắc tôi vừa tra ra đơn vị thời gian thời nhà Tống rồi. Nhưng anh không phải thuộc thời Tống, chắc anh sống ở thời sớm hơn...”
Cố Hành Chu nhìn cô, vẻ mặt cố gắng hiểu mớ "ngôn ngữ lạ" của cô.
“Có rồi! Một tuần trà! Một tuần trà là cách giải thích thông dụng đúng không?”
Sau một hồi im lặng, Cố Hành Chu gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Ta đã hiểu rồi…”
Đường Khê nghe vậy liền vui vẻ vỗ tay:
“Tôi đã nói mà, ‘một tuần trà’ chính là đơn vị thời gian chung nhất. Tôi quả thật thông minh quá đi!”
Nói xong, cô đẩy Cố Hành Chu đi vào con ngõ cụt quen thuộc.
Danh sách chương