Chỉ có 4 người mà chuẩn bị nhiều món thế này, làm sao ăn hết được? “Cứ ngồi thoải mái, chúng ta ăn đơn giản thôi.”

Đường Khê cạn lời. "Đơn giản" mà những 20 món à?

Hứa Tư Niên lập tức ngồi xuống, bắt đầu ăn như vũ bão.

Đương nhiên, cậu lại bị cha mình mắng:

“Mọi người còn chưa động đũa, con làm cái gì thế?”

Hứa Tư Niên vừa nhai nhồm nhoàm vừa lẩm bẩm:

“Đâu có người ngoài đâu, mọi người ăn nhanh đi, để nguội hết cả rồi.”

Quách Miểu Miểu ngồi bên cũng lên tiếng:

“Chú Hứa, Tư Niên nói đúng mà. Ở đây toàn người quen, Đường Khê là bạn thân của cháu, quan hệ với Tư Niên cũng tốt. Chúng ta ăn thôi ạ.”

Hứa Quốc An lườm Hứa Tư Niên một cái, nhưng rồi lại quay sang Đường Khê trò chuyện, nụ cười hiền hậu lại xuất hiện.

Đường Khê thầm nghĩ: Không ngờ đến ký hợp đồng lại được ăn chực thế này.

- --

Trong bữa ăn, Hứa Quốc An dò hỏi:

“Đường Khê, những món cổ vật đó, Quách Miểu Miểu đã nói qua với chú, nhưng chú vẫn phải xác nhận là nguồn gốc của chúng thế nào?”

Đường Khê đặt đũa xuống, nhìn ông với ánh mắt chân thành:

“Chú Hứa, những món đó là của bố mẹ cháu để lại.”

Hứa Quốc An gật đầu, hỏi tiếp:

“Vậy hiện giờ bố mẹ cháu ở đâu?”

Đường Khê thở dài, giọng bình thản:

“Họ mất khi cháu còn nhỏ, nói chính xác hơn là mất tích. Nhiều năm rồi không tìm được tung tích, cuối cùng gia đình chỉ xây mộ chôn di vật. Những món đồ đó là họ để lại trong căn nhà cũ.”

Hứa Quốc An dừng đũa, vẻ mặt thoáng hiện sự áy náy:

“Xin lỗi cháu, chú không cố ý khơi lại chuyện buồn. Bố mẹ cháu làm nghề gì thế?”

Đường Khê không tỏ vẻ gì đau buồn, cô nói một cách tự nhiên:

“Bố cháu là nhà thực vật học, còn mẹ là nhà khảo cổ. Họ gặp nạn trong một lần đi khảo sát thực địa. Có vài người trong đoàn được tìm thấy nhưng đã qua đời, còn bố mẹ cháu thì không tìm thấy xác, nên được coi là đã mất tích.”

Nghe vậy, Hứa Quốc An gật đầu, cảm thấy hợp lý

Hứa Tư Niên ngừng ăn, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Đường Khê.

Đường Khê chỉ cười:

“Chị không sao, từ nhỏ chị đã không nhớ mặt bố mẹ rồi.”

Với cô thì đó chỉ là câu chuyện về những người xa lạ.

Cô lớn lên trong cô nhi viện, nơi mọi người đối xử với cô rất tốt. Tuổi thơ của cô ở đó tràn ngập niềm vui.

Những người bạn nhỏ lớn lên cùng cô lần lượt được nhận nuôi, còn một giáo viên luôn ở bên cạnh cô. Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, cô cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của người giáo viên đó nữa.

Do tính cách vô tư và niềm vui trong tuổi thơ đã giúp cô hình thành sự tự tin và lạc quan hiện tại.

Nhà họ Hứa thấy cô thực sự không để tâm đến quá khứ thì cũng yên lòng hơn.

Còn Quách Miểu Miểu thì vốn đã biết rõ chuyện của Đường Khê từ lâu nên không hề ngạc nhiên.

Bữa cơm trưa, Đường Khê ăn rất ngon miệng, đến mức nếu không vì no quá thì cô thật sự muốn ăn thêm một chút nữa.

Khi bữa ăn kết thúc, Hứa Quốc An lấy ra một tờ giấy, đó chính là bản hợp đồng ủy thác.

“Đường Khê, đây chỉ là một bước bắt buộc trong quy trình thôi, ký vào để chứng minh rằng nguồn gốc cổ vật của cháu là hợp pháp, rồi mới đưa lên đấu giá được.”

Đường Khê nhìn lướt qua, chẳng suy nghĩ nhiều mà ký ngay.

“Cháu hiểu mà, xong rồi đây.”

Cô đưa bản hợp đồng đã ký lại cho Hứa Quốc An.

Hứa Quốc An nhận lấy rồi mỉm cười:

“Còn một lúc nữa mới bắt đầu đấu giá, các cháu có thể qua phòng VIP chờ. Khi nào đến giờ thì tôi sẽ cho người gọi.”

Nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ chiều.

Đường Khê nghĩ cũng chẳng có việc gì làm, bèn đồng ý cùng mọi người đến phòng VIP.

Hứa Quốc An mang hợp đồng đi xử lý nốt công việc.

Buổi đấu giá tối nay rất quan trọng, những cổ vật được đem ra đấu giá đều đã xuất hiện trên bản tin, thu hút sự quan tâm từ nhiều giới. Những người có tiền, có quyền chắc chắn sẽ đến tham dự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện