Nghĩ vậy, Đường Khê lập tức bấm số gọi điện.
Chú Chu nghe máy rất nhanh, vui vẻ đồng ý sẽ giao hàng đến kho của cô vào buổi chiều.
Lần này, ông còn nói vừa nhập được một số hàng tốt, muốn tặng cô vài món như quà tri ân dành cho khách hàng thân thiết.
Chú Chu không nói nhưng Đường Khê hiểu rõ là vì lần trước cô đã giúp ông ấy “giải cứu” số hàng tồn kho, cứu ông ấy một bàn thua trông thấy. Giờ ông ấy muốn tìm cách báo đáp cô.
Đường Khê vui vẻ nhận lời, cảm kích trước lòng tốt của ông.
Sau đó, cô lại gọi cho Nguyên Thanh.
Lấy danh thiếp ra, cô nhấn số.
Chưa đầy vài tiếng chuông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói, nhưng hình như có chút nghẹn ngào.
“Alo, ai đó?”
Đường Khê hơi ngẩn người. Sao thế này? “Là tôi, Đường Khê, chính là...”
Cô chưa kịp nói hết câu thì giọng của Nguyên Thanh đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Cô Đường, đương nhiên là tôi nhớ cô rồi! Cô là khách hàng lớn của chúng tôi, lần này cô muốn mua gì vậy?”
Đường Khê cầm tờ danh sách, đọc lại những món cần mua.
“Là mấy thứ này, cô xem khi nào giao được thì gửi cho tôi nhé.”
Cô chưa kịp nghe câu trả lời thì từ phía đầu dây bên kia, một giọng nói châm chọc đầy khó chịu vang lên.
“Ồ, Nguyên tiểu thư nhà chúng ta lại nhận được đơn hàng lớn rồi cơ à? Lần này là kim chủ nào thế? Các cô phải học tập đấy, không chịu hy sinh một chút thì làm sao trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc được chứ?”
Giọng nói the thé, chói tai, đầy vẻ mỉa mai.
Đường Khê nhíu mày.
Chẳng lẽ Nguyên Thanh bị mấy người kia bắt nạt nên mới khóc?
Nguyên Thanh vội vàng che điện thoại lại, rồi nhanh chóng xin lỗi cô.
“Xin lỗi cô Đường, tôi đã ghi lại hết những thứ cô cần. Một lát nữa tôi sẽ gửi qua cho cô.”
Nhưng tiếng châm chọc lại vang lên lần nữa, lần này nhỏ hơn, nhưng Đường Khê vẫn nghe rõ.
“Xe của công ty hôm nay đều đang đi công tác cả rồi, cô tự mà đem hàng đi giao nhé.”
Lông mày Đường Khê càng nhíu chặt hơn. Đây rõ ràng là bắt nạt chốn công sở!
Giọng Nguyên Thanh lại vang lên, cố gắng bình tĩnh.
“Không sao đâu, cô Đường. Một lát nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô, vẫn là cái kho hàng lần trước, đúng không?”
Đường Khê lập tức ngắt lời:
“Không cần đâu. Tôi sẽ đến tận nơi lấy. Cô ở lại cửa hàng, đợi tôi.”
Nói xong, cô cúp máy.
Ở phía bên kia, sắc mặt Nguyên Thanh lập tức tái nhợt. Cô ấy cứ tưởng mình đã làm phật lòng một khách hàng lớn.
Tay chân cô ấy run rẩy, suýt thì bật khóc.
Cô ấy chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ, vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa được ký hợp đồng chính thức.
Nếu vì chuyện này mà bị đuổi việc thì cô ấy biết phải làm sao...
- --
Sau khi thu dọn đồ, Đường Khê xách túi, bước ra ngoài.
Bình thường cô không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng lần này, sự bất công khiến cô không thể làm ngơ.
Cô muốn xem thử, rốt cuộc là đám người nào mà dám bắt nạt người khác đến mức này.
Không lâu sau, cô bắt một chiếc taxi và đến thẳng cửa hàng.
- --
Nguyên Thanh đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Vừa nhìn thấy cô, cô nhân viên trẻ chạy vội tới.
“Cô Đường, thật xin lỗi vì đã để cô phải đích thân tới đây.”
Đường Khê mỉm cười thân thiện: “Không sao, tiện thể tôi cũng muốn xem qua sản phẩm mới của các cô.”
Nguyên Thanh lau mồ hôi, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng, định mở miệng xin lỗi thêm lần nữa thì Đường Khê nắm lấy tay cô ấy trấn an:
“Tôi không giận cô đâu. Nhưng nói thật, tại sao họ nói cô như thế mà cô không phản kháng?”
Nguyên Thanh sững người, trên khuôn mặt bầu bĩnh còn chút ngây thơ hiện lên vẻ do dự.
“Tôi... Tôi rất cần công việc này. Gia đình họ đều có quyền thế, tôi không dám đắc tội...”
Nói xong, cô ấy cúi gằm mặt xuống.
Đường Khê thở dài, lần này là giận chính mình.
Thật đúng là tự chuốc phiền phức. Đang yên đang lành lại đi làm “thánh mẫu” quản chuyện người khác.
Chú Chu nghe máy rất nhanh, vui vẻ đồng ý sẽ giao hàng đến kho của cô vào buổi chiều.
Lần này, ông còn nói vừa nhập được một số hàng tốt, muốn tặng cô vài món như quà tri ân dành cho khách hàng thân thiết.
Chú Chu không nói nhưng Đường Khê hiểu rõ là vì lần trước cô đã giúp ông ấy “giải cứu” số hàng tồn kho, cứu ông ấy một bàn thua trông thấy. Giờ ông ấy muốn tìm cách báo đáp cô.
Đường Khê vui vẻ nhận lời, cảm kích trước lòng tốt của ông.
Sau đó, cô lại gọi cho Nguyên Thanh.
Lấy danh thiếp ra, cô nhấn số.
Chưa đầy vài tiếng chuông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói, nhưng hình như có chút nghẹn ngào.
“Alo, ai đó?”
Đường Khê hơi ngẩn người. Sao thế này? “Là tôi, Đường Khê, chính là...”
Cô chưa kịp nói hết câu thì giọng của Nguyên Thanh đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Cô Đường, đương nhiên là tôi nhớ cô rồi! Cô là khách hàng lớn của chúng tôi, lần này cô muốn mua gì vậy?”
Đường Khê cầm tờ danh sách, đọc lại những món cần mua.
“Là mấy thứ này, cô xem khi nào giao được thì gửi cho tôi nhé.”
Cô chưa kịp nghe câu trả lời thì từ phía đầu dây bên kia, một giọng nói châm chọc đầy khó chịu vang lên.
“Ồ, Nguyên tiểu thư nhà chúng ta lại nhận được đơn hàng lớn rồi cơ à? Lần này là kim chủ nào thế? Các cô phải học tập đấy, không chịu hy sinh một chút thì làm sao trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc được chứ?”
Giọng nói the thé, chói tai, đầy vẻ mỉa mai.
Đường Khê nhíu mày.
Chẳng lẽ Nguyên Thanh bị mấy người kia bắt nạt nên mới khóc?
Nguyên Thanh vội vàng che điện thoại lại, rồi nhanh chóng xin lỗi cô.
“Xin lỗi cô Đường, tôi đã ghi lại hết những thứ cô cần. Một lát nữa tôi sẽ gửi qua cho cô.”
Nhưng tiếng châm chọc lại vang lên lần nữa, lần này nhỏ hơn, nhưng Đường Khê vẫn nghe rõ.
“Xe của công ty hôm nay đều đang đi công tác cả rồi, cô tự mà đem hàng đi giao nhé.”
Lông mày Đường Khê càng nhíu chặt hơn. Đây rõ ràng là bắt nạt chốn công sở!
Giọng Nguyên Thanh lại vang lên, cố gắng bình tĩnh.
“Không sao đâu, cô Đường. Một lát nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô, vẫn là cái kho hàng lần trước, đúng không?”
Đường Khê lập tức ngắt lời:
“Không cần đâu. Tôi sẽ đến tận nơi lấy. Cô ở lại cửa hàng, đợi tôi.”
Nói xong, cô cúp máy.
Ở phía bên kia, sắc mặt Nguyên Thanh lập tức tái nhợt. Cô ấy cứ tưởng mình đã làm phật lòng một khách hàng lớn.
Tay chân cô ấy run rẩy, suýt thì bật khóc.
Cô ấy chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ, vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa được ký hợp đồng chính thức.
Nếu vì chuyện này mà bị đuổi việc thì cô ấy biết phải làm sao...
- --
Sau khi thu dọn đồ, Đường Khê xách túi, bước ra ngoài.
Bình thường cô không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng lần này, sự bất công khiến cô không thể làm ngơ.
Cô muốn xem thử, rốt cuộc là đám người nào mà dám bắt nạt người khác đến mức này.
Không lâu sau, cô bắt một chiếc taxi và đến thẳng cửa hàng.
- --
Nguyên Thanh đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Vừa nhìn thấy cô, cô nhân viên trẻ chạy vội tới.
“Cô Đường, thật xin lỗi vì đã để cô phải đích thân tới đây.”
Đường Khê mỉm cười thân thiện: “Không sao, tiện thể tôi cũng muốn xem qua sản phẩm mới của các cô.”
Nguyên Thanh lau mồ hôi, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng, định mở miệng xin lỗi thêm lần nữa thì Đường Khê nắm lấy tay cô ấy trấn an:
“Tôi không giận cô đâu. Nhưng nói thật, tại sao họ nói cô như thế mà cô không phản kháng?”
Nguyên Thanh sững người, trên khuôn mặt bầu bĩnh còn chút ngây thơ hiện lên vẻ do dự.
“Tôi... Tôi rất cần công việc này. Gia đình họ đều có quyền thế, tôi không dám đắc tội...”
Nói xong, cô ấy cúi gằm mặt xuống.
Đường Khê thở dài, lần này là giận chính mình.
Thật đúng là tự chuốc phiền phức. Đang yên đang lành lại đi làm “thánh mẫu” quản chuyện người khác.
Danh sách chương