Quân Tống trên tường thanh do dự, dây cung thoáng buông lỏng, nhưng cũng không buông cung tiễn, bọn họ nhận được lệnh nói dưới thành là một nhóm gian tế người Nữ Chân.
Lúc này chủ tướng Trương Trung Ngạn xuất hiện trên đầu thành, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không có đoán sai, ngươi chính là Bát Tự Quân Trần Khánh đúng không!
- Ta là Trần Khánh, vậy ngươi là ai? Trương Trung Ngạn mừng thầm, quả nhiên là kẻ truy nã bị treo thưởng Trần Khánh, nhãn châu xoay động, hắn giả mù sa mưa nói:
- Ta chính là thống lĩnh Hoàn Khánh Quân Trương Trung Ngạn, ta hoài nghi các ngươi là thám tử Kim Binh, mang ý đồ trà trộn vào trong thành mai phục!
- Nói hươu nói vượn, Bát Tự Quân chúng ta đường đường chính chính, khi nào biến thành kẻ đầu hàng Kim Binh?
- Nếu như các ngươi không phải gian tế, vậy hãy buông vũ khí, để chúng ta cẩn thận kiểm tra!
Lấy đầu Trần Khánh mang tới có thể thăng quan hai cấp, nhưng nếu bắt sống làm tù binh dâng cho Hoàn Nhan Tông Bật sẽ được thăng quan ba cấp, Trương Trung Ngạn dĩ nhiên muốn bắt sống Trần Khánh.
Mưu kế mặc dù tốt, nhưng hắn lại không để ý đến một điểm, hắn cũng không hề hiểu rõ về Trần Khánh, điều này làm cho Trần Khánh nghi ngờ.
Trần Khánh chợt nhớ hôm qua tại một thôn nhỏ có thấy lệnh truy nã trọng thưởng, Hoàn Nhan Tông Bật hẳn là tìm được quyết định bổ nhiệm của mình từ trong túi da treo trên chiến mã mình cưỡi.
Tâm niệm vừa chuyển, hắn lập tức hiểu ra:
Trần Khánh cười lạnh một tiếng nói:
- Trương tướng quân hẳn là muốn bắt sống ta để thăng ba cấp quan đi!
Trương Trung Ngạn bị vạch trần âm mưu không khỏi thẹn quá hoá giận mắng to:
- Hỗn đản, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bản tướng quân đành phải lấy đầu ngươi!
Trần Khánh kéo vạt áo lộ ra lồng ngực nghiêm nghị hét to:
- Các vị huynh đệ, một ngàn binh sĩ Đại Tống chúng ta yểm hộ chủ lực rút lui, quyết chiến cùng một vạn kỵ binh Nữ Chân, giết địch vô số, phá vây từ trong vạn quân mã, lại giết mấy trăm tên kỵ binh trinh sát Nữ Chân, một ngàn huynh đệ chỉ còn lại năm mươi người, nếu như các ngươi muốn phản bội tổ tiên mình, bán nước cầu vinh, ta thành toàn các ngươi, cái mạng này cứ việc cầm đi!
Năm mươi binh sĩ đồng loạt buông vũ khí, xé vạt áo, lộ ra vết thương chồng chất trên ngực, ngẩng đầu thét to:
- Cứ tới giết đi!
Binh sĩ Đại Tống chúng ta tuyệt sẽ không chút nhíu mày.
Triệu Tiểu Ất giơ chiến kỳ, quân kỳ Bát Tự Quân thủng trăm ngàn lỗ xuất hiện trên không trung, mặt trên còn có máu tươi viết thành tám chữ to "Lòng son báo quốc, thề giết Kim tặc".
Binh sĩ quân Tống bốn phía đều động dung, bọn hắn rốt cuộc hiểu ra chân tướng, nhao nhao buông cung tiễn trong tay.
Trương Trung Ngạn giận dữ:
- Vương Bình, Lư Thiệu Vũ, Trương Quần, các ngươi dám chống lại quân lệnh của ta sao? Bắn tên cho ta!
Mấy tên tướng lĩnh đều trầm mặc, không có mệnh lệnh của bọn hắn, binh sĩ sẽ không bắn tên.
Trương Trung Ngạn bất đắc dĩ, quay người ra lệnh cho hơn hai mươi tên thân binh:
- Mau đi lấy nỏ quân dụng!
Các thân binh lập tức chạy về phía một gian thạch ốc dưới tường thành, nơi cất giữ nỏ quân dụng, đúng lúc này nhóm lớn binh sĩ dọc theo hành lan trèo lên thành, đây là nhóm do phó tướng Lý Hóa suất lĩnh hơn trăm binh sĩ chạy tới, trong nháy mắt bọn họ bao vây Trương Trung Ngạn cùng đám thân binh lại.
Trương Trung Ngạn giật nảy cả mình, không phải Lý Hóa bị mình giam lỏng sao?
Hắn chỉ vào Lý Hóa lắp bắp nói:
- Ngươi...Ngươi tại sao trốn ra được?
Lý Hóa cười lạnh nói:
- Trương Trung Ngạn, ngươi cho rằng các tướng sĩ đều bán nước cầu vinh giống như ngươi sao?
Trương Trung Ngạn hoảng hốt, hô to với các binh sĩ:
- Ai bắn giết Trần Khánh sẽ được thăng quan ba cấp, thưởng tiền ba ngàn xâu!
Hắn vừa dứt lời, một tướng lĩnh sau lưng hô to:
- Ta đến lĩnh phần thưởng này!
Một đạo hàn quang lóe lên, tướng lĩnh từ phía sau giơ đao chém xuống chặt đứt cổ Trương Trung Ngạn.
... ...
Cùng thời khắc Trương Trung Ngạn bị chém chết, một đội hai ngàn người cũng theo đường lớn chạy tới huyện Thuần Hóa.
Đội quân này mặc trang phục có chút kỳ quái, bọn hắn không phải người Nữ Chân, cũng không phải người Khiết Đan, nhìn gương mặt đều là người Hán, cũng mặc giáp da đen của quân Tống, nhưng mũ giáp lại là nón đồng của Liêu quân, quân kỳ nền đen trên thêu bạch long.
Quân kỳ bại lộ thân phận của bọn họ, chính là quân đội Tề quốc vừa mới thành lập, cũng chính là quân đội Ngụy Tề Lưu Dự trong lịch sử.
Thiết kỵ Nữ Chân tấn công Quan Trung chỉ có hơn ba vạn người, binh lực không đủ, Hoàng đế Kim Triều Hoàn Nhan Thịnh giao trách nhiệm cho Lưu Dự phái binh trợ giúp.
Lưu Dự không dám cãi lệnh, lúc này phái em trai Lưu Ích suất lĩnh năm vạn đại quân tiến vào Thiểm Tây, chỉ là bọn hắn tới quá muộn, chiến dịch Phú Bình đã kết thúc, quả thực khiến Hoàn Nhan Lâu Thất bất mãn.
Hai ngàn quân Ngụy Tề này chính là bị Hoàn Nhan Lâu Thất đuổi đến huyện Thuần Hóa tiếp nhận quân Trương Trung Ngạn đầu hàng.
Chủ tướng tên Vương Thế Kiệt, sử dụng một cây thiết thương, cung ngựa thành thạo, võ nghệ cao cường, khoảng cách tới huyện Thuần Hóa chưa tới năm dặm, hắn liền mệnh lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời phái một Ngu Hầu tới huyện Thuần Hóa tiếp nhận.
Trong thành huyện Thuần Hóa đã sớm kết thúc nội đấu, Trương Trung Ngạn cùng ba mươi bảy tên tùy tùng đều bị chém giết, phó thống lĩnh Lý Hóa tiếp chưởng quân đội Trương Trung Ngạn,, bổ nhiệm Trần Khánh cùng chỉ huy sứ Diêu Linh làm tả hữu phó tướng.
Trần Khánh vốn không nguyện ý tiếp nhận lệnh bổ nhiệm của Lý Hóa, nhưng hắn từ chối thất bại, đành phải tiếp nhận.
Trên đầu thành, Trần Khánh đang suy nghĩ bước đi tiếp theo, Lý Hóa muốn đi Kính Nguyên Đạo tới Bình Lương Phủ tìm đô thống chế Lưu Kỹ nương tựa, nhưng Trần Khánh không muốn đi, chờ sau khi điều trị xong thương thế của thủ hạ, hắn sẽ mang mọi người đi Đại Tán Quan tụ họp cùng chủ lực Bát Tự Quân.
- Trần Tướng quân! Trần Tướng quân!
Một tên binh lính gọi hai tiếng Trần Khánh mới ý thức được có người đang gọi mình.
- Có chuyện gì?
Lý Thống lĩnh mời ngài qua đó có việc gấp!
Trần Khánh đi theo binh sĩ tới đầu Nam Thành, Lý Hóa tiến lên đón thấp giọng nói:
- Một đội ngũ từ mặt phía nam tới, là quân đội Lưu Dự, Hoàn Nhan Lâu Thất phái bọn hắn đến đây để tiếp nhận đầu hàng, sứ giả đã ở dưới thành.
Trần Khánh thăm dò nhìn thoáng qua dưới thành, chỉ thấy dưới thành đứng ba tên quân sĩ, cầm đầu là một tên quân quan tiết cấp, đang thăm dò nhìn quanh thành.
- Lý Thống lĩnh muốn tiêu diệt đội quân này?
Lý Hóa nhẹ gật đầu, nếu là kỵ binh Nữ Chân tới tiếp nhận đầu hàng, hắn có lẽ còn không có dũng khí, nhưng đối phương là quân Ngụy Tề, mà lại chỉ có hai ngàn người, hắn sẽ không sợ.
Trần Khánh khẽ cười nói: Vậy chỉ cần dùng kế là được.
- Nhưng Trương Trung Ngạn đã chết!
- Nhưng bọn hắn cũng không nhận ra Trương Trung Ngạn!
Lý Hóa vỗ mạnh trán, thật sự hồ đồ rồi.
- Ta có biện pháp, cứ an bài như vậy!
Bọn hắn có một vị đô đầu ngoại hình giống Trương Trung Ngạn như đúc, râu quai nón rậm rạp, dáng người cũng không khác là mấy, lại chỉnh trang lông mày một chút liền khó phân biệt.
Cửa thành chậm rãi mở ra ' Trương Trung Ngạn ' mang theo các tướng lĩnh ra đón, ôm quyền cười nói:
Tại hạ là thống lĩnh Trương Trung Ngạn, xin hỏi tôn tính đại danh vị tướng quân này?
- Tại hạ Lư Tân Chính, Ngu Hầu dưới trướng Tề quân, phụng lệnh tướng quân nhà ta đến tiếp nhận chuyện đầu hàng!
- Xin hỏi tướng quân nhà ngươi là?
- Thống lĩnh Vương Thế Kiệt, phụng lệnh Hoàn Nhan đại nguyên soái đến tiếp nhận đầu hàng!
- Lư Ngu Hầu mời vào trong thành đàm phán!
- Mời!
Đám người vây quanh dẫn Lư Ngu Hầu vào huyện thành.
Uống vài chén rượu, thu mấy chục lượng bạc, thái độ của Lư Ngu Hầu tốt lên rất nhiều.
Không đến nửa canh giờ liền rời thành, hắn dặn Trương Trung Ngạn:
- Phải chú ý mấy điểm ta đã dặn, thứ nhất phải đổi cờ, có thể tạm thành cờ trắng, tuyệt không thể treo cờ Tống nữa, thứ hai, tay trái binh sĩ phải được đeo băng trắng, thứ ba, chuẩn bị doanh trại với rượu thịt, nhiều thịt heo dê một chút, chuẩn bị thêm chút rượu, tìm hơn trăm nữ nhân nữa, chúng ta lặn lội đường xa từ Biện Kinh tới, cho nên phải nghỉ ngơi thỏa đáng.
- Yên tâm đi! Ta sẽ an bài tốt mấy chuyện này!
Vừa ra cửa thành Lư Ngu Hầu bỗng nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, lúc đại quân đến thì bảo các huynh đệ buông vũ khí xuống, tập kết ở ngoài, đến lúc đó cùng nhau thu xếp.
- Ta đã biết, nhất định sẽ không làm hỏng việc!
Lư Ngu Hầu mang theo thủ hạ rời đi, Lý Hóa lập tức triệu tập mấy tên Đại tướng thương nghị:
- Mọi người nói xem bước kế tiếp nên làm cái gì?
Binh mã sử Diêu Linh nói:
- Ta cũng có một kế, chọn một ngàn người khỏe mạnh trong thành để bọn họ giả làm binh sĩ ra ngoài thành tập kết, chúng ta vừa vặn còn thừa khôi giáp, sau đó các huynh đệ mai phục trên thành, chờ quân địch vào thành, chúng ta đóng cửa giết địch.
Mấy tên Đại tướng vỗ tay khen:
- Kế sách hay!
Lý Hóa thấy Trần Khánh trầm tư không nói, liền hỏi:
- Trần Tướng quân có ý kiến gì không?
- Ta cảm thấy kế này tuy tốt, nhưng vẫn có chỗ sơ hở!
Diêu Linh nhướng mày, bất mãn nói:
- Có sơ hở gì?
- Một ngàn dân phu đều phải trung thực nghe lời, không điểm sơ suất, nếu không sẽ bị địch nhìn ra, mười người còn dễ, trăm người quá sức, nghìn người Diêu Tướng quân cảm thấy có thể thực hiện được không?
Bọn hắn không phải quân nhân, mà là dân phu, người có nỗi sợ bị giết, có người muốn tìm cơ hội trốn về nhà, có người muốn thừa dịp loạn mà trốn, hỗn loạn khẳng định sẽ lộ.
Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, dân phu chưa trải qua huấn luyện mà giả làm binh sĩ xác thực không đáng tin, Đại tướng có chút kinh là có thể nhìn ra.
Diêu Linh thấy mọi người không ủng hộ cũng bực tức hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng muốn nghe thử cao kiến của Trần Tướng quân!
Trần Khánh không chút hoang mang nói:
- Bất luận kế sách gì càng phức tạp sẽ càng dễ lộ sơ hở, đơn giản mới là vương đạo!
Diêu Linh bĩu môi:
- Nói ra thì dễ nhưng ngươi làm cách nào để dụ bọn chúng vào thành?
Trần Khánh cười nhạt một tiếng:
- Lợi dụng nhược điểm của nhân tính!
Lúc này chủ tướng Trương Trung Ngạn xuất hiện trên đầu thành, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không có đoán sai, ngươi chính là Bát Tự Quân Trần Khánh đúng không!
- Ta là Trần Khánh, vậy ngươi là ai? Trương Trung Ngạn mừng thầm, quả nhiên là kẻ truy nã bị treo thưởng Trần Khánh, nhãn châu xoay động, hắn giả mù sa mưa nói:
- Ta chính là thống lĩnh Hoàn Khánh Quân Trương Trung Ngạn, ta hoài nghi các ngươi là thám tử Kim Binh, mang ý đồ trà trộn vào trong thành mai phục!
- Nói hươu nói vượn, Bát Tự Quân chúng ta đường đường chính chính, khi nào biến thành kẻ đầu hàng Kim Binh?
- Nếu như các ngươi không phải gian tế, vậy hãy buông vũ khí, để chúng ta cẩn thận kiểm tra!
Lấy đầu Trần Khánh mang tới có thể thăng quan hai cấp, nhưng nếu bắt sống làm tù binh dâng cho Hoàn Nhan Tông Bật sẽ được thăng quan ba cấp, Trương Trung Ngạn dĩ nhiên muốn bắt sống Trần Khánh.
Mưu kế mặc dù tốt, nhưng hắn lại không để ý đến một điểm, hắn cũng không hề hiểu rõ về Trần Khánh, điều này làm cho Trần Khánh nghi ngờ.
Trần Khánh chợt nhớ hôm qua tại một thôn nhỏ có thấy lệnh truy nã trọng thưởng, Hoàn Nhan Tông Bật hẳn là tìm được quyết định bổ nhiệm của mình từ trong túi da treo trên chiến mã mình cưỡi.
Tâm niệm vừa chuyển, hắn lập tức hiểu ra:
Trần Khánh cười lạnh một tiếng nói:
- Trương tướng quân hẳn là muốn bắt sống ta để thăng ba cấp quan đi!
Trương Trung Ngạn bị vạch trần âm mưu không khỏi thẹn quá hoá giận mắng to:
- Hỗn đản, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bản tướng quân đành phải lấy đầu ngươi!
Trần Khánh kéo vạt áo lộ ra lồng ngực nghiêm nghị hét to:
- Các vị huynh đệ, một ngàn binh sĩ Đại Tống chúng ta yểm hộ chủ lực rút lui, quyết chiến cùng một vạn kỵ binh Nữ Chân, giết địch vô số, phá vây từ trong vạn quân mã, lại giết mấy trăm tên kỵ binh trinh sát Nữ Chân, một ngàn huynh đệ chỉ còn lại năm mươi người, nếu như các ngươi muốn phản bội tổ tiên mình, bán nước cầu vinh, ta thành toàn các ngươi, cái mạng này cứ việc cầm đi!
Năm mươi binh sĩ đồng loạt buông vũ khí, xé vạt áo, lộ ra vết thương chồng chất trên ngực, ngẩng đầu thét to:
- Cứ tới giết đi!
Binh sĩ Đại Tống chúng ta tuyệt sẽ không chút nhíu mày.
Triệu Tiểu Ất giơ chiến kỳ, quân kỳ Bát Tự Quân thủng trăm ngàn lỗ xuất hiện trên không trung, mặt trên còn có máu tươi viết thành tám chữ to "Lòng son báo quốc, thề giết Kim tặc".
Binh sĩ quân Tống bốn phía đều động dung, bọn hắn rốt cuộc hiểu ra chân tướng, nhao nhao buông cung tiễn trong tay.
Trương Trung Ngạn giận dữ:
- Vương Bình, Lư Thiệu Vũ, Trương Quần, các ngươi dám chống lại quân lệnh của ta sao? Bắn tên cho ta!
Mấy tên tướng lĩnh đều trầm mặc, không có mệnh lệnh của bọn hắn, binh sĩ sẽ không bắn tên.
Trương Trung Ngạn bất đắc dĩ, quay người ra lệnh cho hơn hai mươi tên thân binh:
- Mau đi lấy nỏ quân dụng!
Các thân binh lập tức chạy về phía một gian thạch ốc dưới tường thành, nơi cất giữ nỏ quân dụng, đúng lúc này nhóm lớn binh sĩ dọc theo hành lan trèo lên thành, đây là nhóm do phó tướng Lý Hóa suất lĩnh hơn trăm binh sĩ chạy tới, trong nháy mắt bọn họ bao vây Trương Trung Ngạn cùng đám thân binh lại.
Trương Trung Ngạn giật nảy cả mình, không phải Lý Hóa bị mình giam lỏng sao?
Hắn chỉ vào Lý Hóa lắp bắp nói:
- Ngươi...Ngươi tại sao trốn ra được?
Lý Hóa cười lạnh nói:
- Trương Trung Ngạn, ngươi cho rằng các tướng sĩ đều bán nước cầu vinh giống như ngươi sao?
Trương Trung Ngạn hoảng hốt, hô to với các binh sĩ:
- Ai bắn giết Trần Khánh sẽ được thăng quan ba cấp, thưởng tiền ba ngàn xâu!
Hắn vừa dứt lời, một tướng lĩnh sau lưng hô to:
- Ta đến lĩnh phần thưởng này!
Một đạo hàn quang lóe lên, tướng lĩnh từ phía sau giơ đao chém xuống chặt đứt cổ Trương Trung Ngạn.
... ...
Cùng thời khắc Trương Trung Ngạn bị chém chết, một đội hai ngàn người cũng theo đường lớn chạy tới huyện Thuần Hóa.
Đội quân này mặc trang phục có chút kỳ quái, bọn hắn không phải người Nữ Chân, cũng không phải người Khiết Đan, nhìn gương mặt đều là người Hán, cũng mặc giáp da đen của quân Tống, nhưng mũ giáp lại là nón đồng của Liêu quân, quân kỳ nền đen trên thêu bạch long.
Quân kỳ bại lộ thân phận của bọn họ, chính là quân đội Tề quốc vừa mới thành lập, cũng chính là quân đội Ngụy Tề Lưu Dự trong lịch sử.
Thiết kỵ Nữ Chân tấn công Quan Trung chỉ có hơn ba vạn người, binh lực không đủ, Hoàng đế Kim Triều Hoàn Nhan Thịnh giao trách nhiệm cho Lưu Dự phái binh trợ giúp.
Lưu Dự không dám cãi lệnh, lúc này phái em trai Lưu Ích suất lĩnh năm vạn đại quân tiến vào Thiểm Tây, chỉ là bọn hắn tới quá muộn, chiến dịch Phú Bình đã kết thúc, quả thực khiến Hoàn Nhan Lâu Thất bất mãn.
Hai ngàn quân Ngụy Tề này chính là bị Hoàn Nhan Lâu Thất đuổi đến huyện Thuần Hóa tiếp nhận quân Trương Trung Ngạn đầu hàng.
Chủ tướng tên Vương Thế Kiệt, sử dụng một cây thiết thương, cung ngựa thành thạo, võ nghệ cao cường, khoảng cách tới huyện Thuần Hóa chưa tới năm dặm, hắn liền mệnh lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời phái một Ngu Hầu tới huyện Thuần Hóa tiếp nhận.
Trong thành huyện Thuần Hóa đã sớm kết thúc nội đấu, Trương Trung Ngạn cùng ba mươi bảy tên tùy tùng đều bị chém giết, phó thống lĩnh Lý Hóa tiếp chưởng quân đội Trương Trung Ngạn,, bổ nhiệm Trần Khánh cùng chỉ huy sứ Diêu Linh làm tả hữu phó tướng.
Trần Khánh vốn không nguyện ý tiếp nhận lệnh bổ nhiệm của Lý Hóa, nhưng hắn từ chối thất bại, đành phải tiếp nhận.
Trên đầu thành, Trần Khánh đang suy nghĩ bước đi tiếp theo, Lý Hóa muốn đi Kính Nguyên Đạo tới Bình Lương Phủ tìm đô thống chế Lưu Kỹ nương tựa, nhưng Trần Khánh không muốn đi, chờ sau khi điều trị xong thương thế của thủ hạ, hắn sẽ mang mọi người đi Đại Tán Quan tụ họp cùng chủ lực Bát Tự Quân.
- Trần Tướng quân! Trần Tướng quân!
Một tên binh lính gọi hai tiếng Trần Khánh mới ý thức được có người đang gọi mình.
- Có chuyện gì?
Lý Thống lĩnh mời ngài qua đó có việc gấp!
Trần Khánh đi theo binh sĩ tới đầu Nam Thành, Lý Hóa tiến lên đón thấp giọng nói:
- Một đội ngũ từ mặt phía nam tới, là quân đội Lưu Dự, Hoàn Nhan Lâu Thất phái bọn hắn đến đây để tiếp nhận đầu hàng, sứ giả đã ở dưới thành.
Trần Khánh thăm dò nhìn thoáng qua dưới thành, chỉ thấy dưới thành đứng ba tên quân sĩ, cầm đầu là một tên quân quan tiết cấp, đang thăm dò nhìn quanh thành.
- Lý Thống lĩnh muốn tiêu diệt đội quân này?
Lý Hóa nhẹ gật đầu, nếu là kỵ binh Nữ Chân tới tiếp nhận đầu hàng, hắn có lẽ còn không có dũng khí, nhưng đối phương là quân Ngụy Tề, mà lại chỉ có hai ngàn người, hắn sẽ không sợ.
Trần Khánh khẽ cười nói: Vậy chỉ cần dùng kế là được.
- Nhưng Trương Trung Ngạn đã chết!
- Nhưng bọn hắn cũng không nhận ra Trương Trung Ngạn!
Lý Hóa vỗ mạnh trán, thật sự hồ đồ rồi.
- Ta có biện pháp, cứ an bài như vậy!
Bọn hắn có một vị đô đầu ngoại hình giống Trương Trung Ngạn như đúc, râu quai nón rậm rạp, dáng người cũng không khác là mấy, lại chỉnh trang lông mày một chút liền khó phân biệt.
Cửa thành chậm rãi mở ra ' Trương Trung Ngạn ' mang theo các tướng lĩnh ra đón, ôm quyền cười nói:
Tại hạ là thống lĩnh Trương Trung Ngạn, xin hỏi tôn tính đại danh vị tướng quân này?
- Tại hạ Lư Tân Chính, Ngu Hầu dưới trướng Tề quân, phụng lệnh tướng quân nhà ta đến tiếp nhận chuyện đầu hàng!
- Xin hỏi tướng quân nhà ngươi là?
- Thống lĩnh Vương Thế Kiệt, phụng lệnh Hoàn Nhan đại nguyên soái đến tiếp nhận đầu hàng!
- Lư Ngu Hầu mời vào trong thành đàm phán!
- Mời!
Đám người vây quanh dẫn Lư Ngu Hầu vào huyện thành.
Uống vài chén rượu, thu mấy chục lượng bạc, thái độ của Lư Ngu Hầu tốt lên rất nhiều.
Không đến nửa canh giờ liền rời thành, hắn dặn Trương Trung Ngạn:
- Phải chú ý mấy điểm ta đã dặn, thứ nhất phải đổi cờ, có thể tạm thành cờ trắng, tuyệt không thể treo cờ Tống nữa, thứ hai, tay trái binh sĩ phải được đeo băng trắng, thứ ba, chuẩn bị doanh trại với rượu thịt, nhiều thịt heo dê một chút, chuẩn bị thêm chút rượu, tìm hơn trăm nữ nhân nữa, chúng ta lặn lội đường xa từ Biện Kinh tới, cho nên phải nghỉ ngơi thỏa đáng.
- Yên tâm đi! Ta sẽ an bài tốt mấy chuyện này!
Vừa ra cửa thành Lư Ngu Hầu bỗng nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, lúc đại quân đến thì bảo các huynh đệ buông vũ khí xuống, tập kết ở ngoài, đến lúc đó cùng nhau thu xếp.
- Ta đã biết, nhất định sẽ không làm hỏng việc!
Lư Ngu Hầu mang theo thủ hạ rời đi, Lý Hóa lập tức triệu tập mấy tên Đại tướng thương nghị:
- Mọi người nói xem bước kế tiếp nên làm cái gì?
Binh mã sử Diêu Linh nói:
- Ta cũng có một kế, chọn một ngàn người khỏe mạnh trong thành để bọn họ giả làm binh sĩ ra ngoài thành tập kết, chúng ta vừa vặn còn thừa khôi giáp, sau đó các huynh đệ mai phục trên thành, chờ quân địch vào thành, chúng ta đóng cửa giết địch.
Mấy tên Đại tướng vỗ tay khen:
- Kế sách hay!
Lý Hóa thấy Trần Khánh trầm tư không nói, liền hỏi:
- Trần Tướng quân có ý kiến gì không?
- Ta cảm thấy kế này tuy tốt, nhưng vẫn có chỗ sơ hở!
Diêu Linh nhướng mày, bất mãn nói:
- Có sơ hở gì?
- Một ngàn dân phu đều phải trung thực nghe lời, không điểm sơ suất, nếu không sẽ bị địch nhìn ra, mười người còn dễ, trăm người quá sức, nghìn người Diêu Tướng quân cảm thấy có thể thực hiện được không?
Bọn hắn không phải quân nhân, mà là dân phu, người có nỗi sợ bị giết, có người muốn tìm cơ hội trốn về nhà, có người muốn thừa dịp loạn mà trốn, hỗn loạn khẳng định sẽ lộ.
Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, dân phu chưa trải qua huấn luyện mà giả làm binh sĩ xác thực không đáng tin, Đại tướng có chút kinh là có thể nhìn ra.
Diêu Linh thấy mọi người không ủng hộ cũng bực tức hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng muốn nghe thử cao kiến của Trần Tướng quân!
Trần Khánh không chút hoang mang nói:
- Bất luận kế sách gì càng phức tạp sẽ càng dễ lộ sơ hở, đơn giản mới là vương đạo!
Diêu Linh bĩu môi:
- Nói ra thì dễ nhưng ngươi làm cách nào để dụ bọn chúng vào thành?
Trần Khánh cười nhạt một tiếng:
- Lợi dụng nhược điểm của nhân tính!
Danh sách chương