Dọn dẹp chiến trường cũng gần xong, trời cũng dần sáng, một trận chiến này khiến bọn họ tổn thất hơn tám mươi người, kỵ binh Nữ Chân cũng chiến tử hơn hai trăm người, tăng thêm hơn trăm tên quân Hán.
So sánh chiến quả có thể coi như chiến thắng huy hoàng.
Nhưng Trần Khánh không cao hứng nổi, chiến đấu như vậy bọn hắn sẽ thường gặp, một lần tổn thất bảy mươi, tám mươi người vậy năm trăm người của hắn có thể chịu được mấy lần? Phó tướng Dương Nguyên Thanh cũng hiểu tâm tình của hắn, bèn an ủi:
- Kỵ binh Nữ Chân xác thực phi thường cường hãn, bằng vào kỵ binh một đối một tác chiến quân Tống chưa từng dành thắng lợi, nếu không phải chúng ta đánh đêm, không phải nửa đường tập kích, đánh bất ngờ khiến bọn hắn trở tay không kịp, không phải tướng quân giết chết chủ tướng đối phương dẫn đến Kim Binh không người chỉ huy thì một trận chiến này chúng ta tất bại, vậy thì không phải là bảy mươi, tám mươi người thương vong, nếu như đội quân Tống khác thu được ba phần chiến quả như chúng ta thì Đại Tống không đến mức hai vua bị bắt, kém chút nữa mất nước.
Trần Khánh gật gật đầu:
- Kỳ thật ta cũng hiểu, chỉ là ta còn có thể làm được tốt hơn mà thôi, được rồi, đi một bước tính một bước vậy!
Mấy trăm thi thể Kim Binh bị lột khôi giáp trần truồng chồng chất, phía dưới chất củi hỏa thiêu, trong lúc nhất thời ánh lửa cuồn cuộn, khói đen che trời, ngoài mấy chục dặm còn có thể thấy rõ.
Lúc này, Dương Hoa dẫn đầu binh sĩ giải tới mấy tên quan viên.
- Tướng quân, binh sĩ trong thành đều trốn hết, ti chức bắt được mấy tên quan này.
Cầm đầu là Huyện lệnh Vương Miêu dập đầu cầu khẩn nói:
- Tướng quân, chúng ta cũng hết cách rồi, Kim Binh tới quá nhanh, quân đội thủ thành lại mở cửa đầu hàng, chúng ta nếu không ủy khuất cầu toàn thì toàn bách tính trong thành làm sao bây giờ?
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Biểu hiện của các ngươi sẽ do triều đình suy xét, không liên quan tới ta, ta chỉ phụng mệnh Lưu đô thống tới Đại Tán Quan, chỉ đi ngang qua huyện Kỳ Sơn mà thôi, các ngươi chuẩn bị cho ta năm mươi chiếc xe lớn, mọi chuyện còn lại không quan hệ gì với các ngươi!
- Nguyện vì tướng quân hiệu lực!
Mấy tên quan viên chạy vội đi chuẩn bị xe ngựa, Trần Khánh đem vũ khí cùng lương thực của Kim Binh chất đầy xe, đại quân theo hướng nam rời khỏi huyện Kỳ Sơn, đi được hơn hai mươi dặm tới ngã ba đường nhỏ rồi dọc đường đi theo hướng bắc tiến về huyện Lân Du.
Trên đường đi không phát hiện thấy bóng dáng Kim Binh, đoán chừng tình báo có sai sót dẫn đến Kim Binh bại trận, dọa bọn chúng đều chạy trốn hết.
Lúc xế chiều, phủ Phượng Tường, chủ soái Hoàn Nhan Một Lập suất lĩnh hơn ba ngàn người chạy tới huyện Kỳ Sơn.
Huyện lệnh Vương Miêu bị bắt đem tới trước mặt Hoàn Nhan Một Lập, hắn cầm roi da ngồi trên ghế lạnh lùng hỏi:
- Đội quân Tống kia đâu?
- Hồi bẩm Vạn phu trưởng, bọn hắn mang theo lương thực cùng binh khí đi về phía nam rồi!
- Bọn hắn là ai?
- Giống như là quân đội Lưu Kỹ phụng mệnh tới Đại Tán Quan, chỉ đi ngang qua huyện Kỳ Sơn mà thôi!
- Nói bậy!
Hoàn Nhan Một Lập trừng mắt:
- quân đội Lưu Kỹ đang tại Kính Châu, làm sao có thể tới đây?
Huyện lệnh Vương Miêu bị dọa vội vàng nói:
- Chính bọn hắn nói vậy, ti chức sao biết thật giả?
- Đơn giản là nói bậy nói bạ, bọn hắn đi Đại Tán Quan thì ngang qua huyện Kỳ Sơn làm gì? Đây không phải đi lượn một vòng lớn sao?
Tướng lĩnh bên cạnh tự cho là thông minh giải thích:
- Vị Hà bên kia phòng bị nghiêm mật, đi vòng qua Kỳ Sơn mặc dù xa một chút nhưng không có trở ngại gì, nếu không phải bị phát hiện, Hoàn Nhan Khắc Lực suất quân chặn đường thì bọn chúng đã thành công đi qua rồi.
Hoàn Nhan Một Lập hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tướng lĩnh lắm miệng vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Hoàn Nhan Một Lập biết rõ, từ Kính Châu xác thực có thể trèo đèo lội suối tiến vào phủ Phượng Tường, nhưng đối phương là kỵ binh, hiển nhiên không thể xảy ra trường hợp này.
Trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhất định phải cẩn trọng tính toán.
Hoàn Nhan Một Lập trầm tư một lát lại hỏi:
- Thi cốt binh sĩ chiến tử đâu?
Huyện lệnh Vương Miêu nơm nớp lo sợ nói:
- Bị quân Tống đốt thành than rồi, ti chức sai bách tính đi đào hố chôn rồi, còn thủ cấp đều được bảo quản không chút tổn hao.
Người Nữ Chân vốn tôn trọng hoả táng, Hoàn Nhan Một Lập chỉ lo thủ cấp bị cắt đi, nghe thủ cấp đều còn hắn cũng nhẹ thở ra, quay đầu nói với phó tướng:
- Lập tức phái một ngàn quân đi huyện Lân Du và huyện Phổ Nhuận truy tra.
Huyện Lân Du cùng Phổ Nhuận chỉ có ít quân Hán đóng giữ, duy trì trật tự, mặc dù có một ít nghĩa quân nhưng cũng không làm nên trò trống gì, nhưng Hoàn Nhan Một Lập căn bản cũng không tin Huyện lệnh.
Hắn thực chất không hề tín nhiệm đám quan viên người Hán, cho dù bọn họ có khúm núm nịnh bợ hắn cũng sẽ đề phòng.
Nhất là đội kỵ binh quân Tống này rất cường hãn, thế mà dùng năm trăm người đánh bại một ngàn Kim Binh, bên trong có bao gồm năm trăm kỵ binh Nữ Chân, thủ lĩnh đối phương giết chết Thiên phu trưởng Hoàn Nhan Khắc Lực, quả thực khiến Hoàn Nhan chấn kinh không nhẹ, hắn hoài nghi đội kỵ binh này có phải là đội quân đã đánh lén Kinh Triệu, chém giết nguyên soái Hoàn Nhan Lâu Thất hay không?
Nếu như bản thân chủ quan để đội chi kỵ binh này lọt lưới, tứ vương tử truy tra ra, chỉ sợ mạng nhỏ mình khó giữ.
Nghĩ tới đây Hoàn Nhan lại hét to ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, phủ Phượng Tường cùng các nơi tăng thêm gấp đôi thám tử, đồng thời treo thưởng ba ngàn xâu cho người nào cung cấp thông tin hạ lạc của kỵ binh quân Tống này.
... ...
Huyện Lân Du là vùng đất phong thuỷ trù phú của Quan Trung, đông được núi che, tây có rừng Phượng Hoàng Sơn, hai ngọn núi giống như cánh phượng hoàng bao bọc lấy huyện Lân Du nơi này non xanh nước biếc phong cảnh tú lệ, mặt phía nam lại có đồng ruộng lúa mạch mênh mông, nông nghiệp cực phát triển.
Nhân Thọ Cung nổi danh nhất Tùy triều được kiến tạo tại giữa Phượng Hoàng Sơn, Thiên Đài Sơn và Vu Đồng Sơn, Tùy Văn Đế Dương Kiên đã băng hà trong chính Nhân Thọ Cung.
Chỉ là mấy trăm năm đi qua, Nhân Thọ Cung đã từng tráng lệ sớm hủy bởi cơn hồng thủy Đường triều, không còn sót lại chút gì, dưới nền Nhân Thọ Cung Thiên Đài Sơn bây giờ là một tòa quân trại tên Kỳ Lân, bên trong có gần nghìn quân sĩ đồn trú.
Sở dĩ xây quân trại trên núi là bởi vì trong núi có vô số đường đi bí mật nối thẳng tới Kính Nguyên Đạo ngoài trăm dặm, chỉ là những lối mòn này rất hiểm yếu, không thể chứa được lương thảo và xe ngựa, kỵ binh cũng khó qua, cho nên Kim Binh không có hứng thú, binh sĩ Nữ Chân cũng không đóng quân tại huyện Lân Du, chỉ đồn trú hai trăm tên quân Hán đầu hàng để bọn hắn duy trì trật tự huyện thành.
Trần Khánh không trực tiếp tến vào trong thành mà đi vòng qua tới Kỳ Lân Thiên Đài Sơn, quân đội xuyên qua sơn cốc thật dài, mặt đất sơn cốc rất phẳng lại rắn chắc, đây là di tích Tùy triều, cho tới nay không có ngọn cỏ nào mọc lên được.
Hai bên đều là đại thụ che trời, dây leo mọc đầy, đi thêm vài dặm liền tới điểm cuối của sơn cốc, các binh sĩ nhao nhao xuống ngựa, dắt chiến mã và xe bò dọc theo sườn dốc xoay quanh mà lên, không bao lâu liền tới quân Kỳ Lân nằm giữa sườn núi.
Nơi này khí hậu mát mẻ, nhiệt độ cao nhất vào mùa hè chỉ trên dưới hai mươi độ, là thắng cảnh nghỉ mát, nhưng bây giờ là đầu đông, năm nay thu đông ở Quan Trung đặc biệt ẩm lạnh, hàn khí ở Kỳ Lân trại cũng làm cho người ta sợ run.
Dương Hoa mang tới một lão giả thủ trại, lão giả quỳ xuống dập đầu nói:
- Tiểu nhân Dương Tam tham kiến tướng quân!
- Lão trượng không cần đa lễ, xin đứng lên nói chuyện!
Binh sĩ đỡ lão nhân dậy, lão nhân thở dài nói;
- Từ sau khi nghĩa quân rời đi, lão nhi một mực lo lắng Kim Binh tới đốt trại, lo lắng mất mấy ngày trời, không ngờ quân Tống tới trước, thật vạn hạnh!
- Nghĩa quân có bao nhiêu người? Vì sao lại rời đi?
- Nghĩa quân có hơn trăm người, thủ lĩnh tên Dương Quả, thật ra là chất tử có họ hàng xa với tiểu lão nhân, hắn nghe nói Lưu đô thống đang chiêu mộ tán quân liền dẫn các huynh đệ trèo đèo lội suối đi Kính Châu.
Trần Khánh hơi ngẫm nghĩ:
- Từ nơi này có thể đi Kính Châu sao?
Lão nhân chỉ về phía núi cao xa xa nói:
- Vượt qua dãy núi kia chính là Kính Châu, ước chừng khoảng hơn mười dặm, có mấy lối đi lận.
Trần Khánh nhìn đỉnh núi phương xa bị sương mù bao phủ, vượt qua ngọn núi kia lại có thể tới Kính Châu, thật vượt quá tưởng tượng của hắn.
Hắn bất động thanh sắc lại hỏi:
- Trước kia nghĩa quân dựa vào cái gì để sống?
- Các hương thân trợ giúp một phần, một phần là đi săn trong núi, vùng này có rất nhiều con mồi như hươu, dê rừng, hoẵng, lợn rừng, mấu chốt là thời gian bọn họ thành lập cũng không lâu, tầm vài tháng, cho nên lương thực không phải vấn đề lớn, chỉ là muốn kiếm công lập nghiệp mới đi Kính Châu.
- Cỏ khô thì sao?
- Bọn hắn không có ngựa và súc vật cho nên không cần cỏ.
- Hà! Thì ra là thế, thỉnh cầu lão trượng dẫn ta đi xem quân trại!
Sơn mạch giữa Thiên Đài Sơn và Phượng Hoàng Sơn hình thành một vùng đất bằng phẳng tương đối lớn, tên Cố Danh Thiên Đài, mảnh đất trống này rộng chừng trăm mẫu, Nhân Thọ Cung Tùy triều tu kiến trên mảnh đất này, Nhân Thọ Cung đã biến mất tại dòng sông lịch sử, đất trống biến thành nông trường trên cao, mười mấy hộ dân ở chỗ này dựa vào nuôi dê để sống.
Quân trại chỉ chiếm phần nhỏ trên bình nguyên lưng chừng núi, tầm bốn mươi mẫu, gồm hơn năm mươi gian phòng cùng luyện binh trận.
Thời điểm trú binh nhiều nhất trong quân trại thậm chí còn xây thêm phòng lợp ngói, bao gồm khu buôn bán, tửu quán, kỹ viện, cửa hàng, tiệm tạp hóa đều có, hiện tại been trong đã không còn một ai.
Các binh sĩ đang bận rộn dọn dẹp doanh trại, Dương Hoa mang theo mười mấy tên binh sĩ ra ngoài săn bắn, đồng thời thăm dò địa hình.
Trần Khánh đứng bên vách núi, dõi mắt trông về phương xa, có thể thấy huyện thành ngoài hai mươi dặm, lại hướng nam nhìn lại chính là đồng lúa mạnh mênh mông vô bờ.
Dương Tam chỉ về hướng huyện thành phía xa nói:
- Tướng quân,hôm nay là mùng hai tháng mười một, coi như đầu đông, qua một tháng nữa toàn bộ Quan Trung sẽ có tuyết lớn, đặc biệt nơi này lượng tuyết rất lớn, đường đều bị băng tuyết phong tỏa, tướng quân muốn làm gì thì tranh thủ thời gian phái người tới huyện thành mua về.
- Lúc nào nước sông kết băng?
- Bình thường trung tuần tháng mười một, nhưng chỗ chúng ta sẽ tới sớm hơn mấy ngày, đoán chừng qua hai ngày mặt sông sẽ xuất hiện băng mỏng, cứng hẳn phải tới trung tuần tháng mười một.
Dương Nguyên Thanh cười nói:
- Chỉ huy sứ, nếu không ngày mai ti chức đem mấy huynh đệ đi huyện thành mua chút dầu muối và dầu thắp nhé!
- Còn cỏ khô nữa, chúng ta không còn nhiều cỏ khô, không duy trì được mấy ngày đâu.
- Chỉ huy sứ, mua cỏ khô sẽ dễ bại lộ lắm.
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải chỉ có năm mươi người, mà là năm trăm kỵ binh, còn mang theo mấy chục chiếc xe lớn, đoạn đường Bắc thượng này không biết bao nhiêu người thấy, thám tử Kim Binh không có khả năng không phát hiện? Chúng ta đã lựa chọn con đường này liền không nên ôm bất cứ tâm tư may mắn gì, Kim Binh chẳng mấy chốc sẽ đánh tới, chúng ta nhất định phải nhanh chuẩn bị sung túc.
Dương Nguyên Thanh hổ thẹn nói:
- Ti chức nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi!
Trần Khánh cười cười nói:
- Cho nên vẫn là để ta đi, ta còn muốn thuận tiện dạo chơi huyện thành một chút!
So sánh chiến quả có thể coi như chiến thắng huy hoàng.
Nhưng Trần Khánh không cao hứng nổi, chiến đấu như vậy bọn hắn sẽ thường gặp, một lần tổn thất bảy mươi, tám mươi người vậy năm trăm người của hắn có thể chịu được mấy lần? Phó tướng Dương Nguyên Thanh cũng hiểu tâm tình của hắn, bèn an ủi:
- Kỵ binh Nữ Chân xác thực phi thường cường hãn, bằng vào kỵ binh một đối một tác chiến quân Tống chưa từng dành thắng lợi, nếu không phải chúng ta đánh đêm, không phải nửa đường tập kích, đánh bất ngờ khiến bọn hắn trở tay không kịp, không phải tướng quân giết chết chủ tướng đối phương dẫn đến Kim Binh không người chỉ huy thì một trận chiến này chúng ta tất bại, vậy thì không phải là bảy mươi, tám mươi người thương vong, nếu như đội quân Tống khác thu được ba phần chiến quả như chúng ta thì Đại Tống không đến mức hai vua bị bắt, kém chút nữa mất nước.
Trần Khánh gật gật đầu:
- Kỳ thật ta cũng hiểu, chỉ là ta còn có thể làm được tốt hơn mà thôi, được rồi, đi một bước tính một bước vậy!
Mấy trăm thi thể Kim Binh bị lột khôi giáp trần truồng chồng chất, phía dưới chất củi hỏa thiêu, trong lúc nhất thời ánh lửa cuồn cuộn, khói đen che trời, ngoài mấy chục dặm còn có thể thấy rõ.
Lúc này, Dương Hoa dẫn đầu binh sĩ giải tới mấy tên quan viên.
- Tướng quân, binh sĩ trong thành đều trốn hết, ti chức bắt được mấy tên quan này.
Cầm đầu là Huyện lệnh Vương Miêu dập đầu cầu khẩn nói:
- Tướng quân, chúng ta cũng hết cách rồi, Kim Binh tới quá nhanh, quân đội thủ thành lại mở cửa đầu hàng, chúng ta nếu không ủy khuất cầu toàn thì toàn bách tính trong thành làm sao bây giờ?
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Biểu hiện của các ngươi sẽ do triều đình suy xét, không liên quan tới ta, ta chỉ phụng mệnh Lưu đô thống tới Đại Tán Quan, chỉ đi ngang qua huyện Kỳ Sơn mà thôi, các ngươi chuẩn bị cho ta năm mươi chiếc xe lớn, mọi chuyện còn lại không quan hệ gì với các ngươi!
- Nguyện vì tướng quân hiệu lực!
Mấy tên quan viên chạy vội đi chuẩn bị xe ngựa, Trần Khánh đem vũ khí cùng lương thực của Kim Binh chất đầy xe, đại quân theo hướng nam rời khỏi huyện Kỳ Sơn, đi được hơn hai mươi dặm tới ngã ba đường nhỏ rồi dọc đường đi theo hướng bắc tiến về huyện Lân Du.
Trên đường đi không phát hiện thấy bóng dáng Kim Binh, đoán chừng tình báo có sai sót dẫn đến Kim Binh bại trận, dọa bọn chúng đều chạy trốn hết.
Lúc xế chiều, phủ Phượng Tường, chủ soái Hoàn Nhan Một Lập suất lĩnh hơn ba ngàn người chạy tới huyện Kỳ Sơn.
Huyện lệnh Vương Miêu bị bắt đem tới trước mặt Hoàn Nhan Một Lập, hắn cầm roi da ngồi trên ghế lạnh lùng hỏi:
- Đội quân Tống kia đâu?
- Hồi bẩm Vạn phu trưởng, bọn hắn mang theo lương thực cùng binh khí đi về phía nam rồi!
- Bọn hắn là ai?
- Giống như là quân đội Lưu Kỹ phụng mệnh tới Đại Tán Quan, chỉ đi ngang qua huyện Kỳ Sơn mà thôi!
- Nói bậy!
Hoàn Nhan Một Lập trừng mắt:
- quân đội Lưu Kỹ đang tại Kính Châu, làm sao có thể tới đây?
Huyện lệnh Vương Miêu bị dọa vội vàng nói:
- Chính bọn hắn nói vậy, ti chức sao biết thật giả?
- Đơn giản là nói bậy nói bạ, bọn hắn đi Đại Tán Quan thì ngang qua huyện Kỳ Sơn làm gì? Đây không phải đi lượn một vòng lớn sao?
Tướng lĩnh bên cạnh tự cho là thông minh giải thích:
- Vị Hà bên kia phòng bị nghiêm mật, đi vòng qua Kỳ Sơn mặc dù xa một chút nhưng không có trở ngại gì, nếu không phải bị phát hiện, Hoàn Nhan Khắc Lực suất quân chặn đường thì bọn chúng đã thành công đi qua rồi.
Hoàn Nhan Một Lập hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tướng lĩnh lắm miệng vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Hoàn Nhan Một Lập biết rõ, từ Kính Châu xác thực có thể trèo đèo lội suối tiến vào phủ Phượng Tường, nhưng đối phương là kỵ binh, hiển nhiên không thể xảy ra trường hợp này.
Trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhất định phải cẩn trọng tính toán.
Hoàn Nhan Một Lập trầm tư một lát lại hỏi:
- Thi cốt binh sĩ chiến tử đâu?
Huyện lệnh Vương Miêu nơm nớp lo sợ nói:
- Bị quân Tống đốt thành than rồi, ti chức sai bách tính đi đào hố chôn rồi, còn thủ cấp đều được bảo quản không chút tổn hao.
Người Nữ Chân vốn tôn trọng hoả táng, Hoàn Nhan Một Lập chỉ lo thủ cấp bị cắt đi, nghe thủ cấp đều còn hắn cũng nhẹ thở ra, quay đầu nói với phó tướng:
- Lập tức phái một ngàn quân đi huyện Lân Du và huyện Phổ Nhuận truy tra.
Huyện Lân Du cùng Phổ Nhuận chỉ có ít quân Hán đóng giữ, duy trì trật tự, mặc dù có một ít nghĩa quân nhưng cũng không làm nên trò trống gì, nhưng Hoàn Nhan Một Lập căn bản cũng không tin Huyện lệnh.
Hắn thực chất không hề tín nhiệm đám quan viên người Hán, cho dù bọn họ có khúm núm nịnh bợ hắn cũng sẽ đề phòng.
Nhất là đội kỵ binh quân Tống này rất cường hãn, thế mà dùng năm trăm người đánh bại một ngàn Kim Binh, bên trong có bao gồm năm trăm kỵ binh Nữ Chân, thủ lĩnh đối phương giết chết Thiên phu trưởng Hoàn Nhan Khắc Lực, quả thực khiến Hoàn Nhan chấn kinh không nhẹ, hắn hoài nghi đội kỵ binh này có phải là đội quân đã đánh lén Kinh Triệu, chém giết nguyên soái Hoàn Nhan Lâu Thất hay không?
Nếu như bản thân chủ quan để đội chi kỵ binh này lọt lưới, tứ vương tử truy tra ra, chỉ sợ mạng nhỏ mình khó giữ.
Nghĩ tới đây Hoàn Nhan lại hét to ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, phủ Phượng Tường cùng các nơi tăng thêm gấp đôi thám tử, đồng thời treo thưởng ba ngàn xâu cho người nào cung cấp thông tin hạ lạc của kỵ binh quân Tống này.
... ...
Huyện Lân Du là vùng đất phong thuỷ trù phú của Quan Trung, đông được núi che, tây có rừng Phượng Hoàng Sơn, hai ngọn núi giống như cánh phượng hoàng bao bọc lấy huyện Lân Du nơi này non xanh nước biếc phong cảnh tú lệ, mặt phía nam lại có đồng ruộng lúa mạch mênh mông, nông nghiệp cực phát triển.
Nhân Thọ Cung nổi danh nhất Tùy triều được kiến tạo tại giữa Phượng Hoàng Sơn, Thiên Đài Sơn và Vu Đồng Sơn, Tùy Văn Đế Dương Kiên đã băng hà trong chính Nhân Thọ Cung.
Chỉ là mấy trăm năm đi qua, Nhân Thọ Cung đã từng tráng lệ sớm hủy bởi cơn hồng thủy Đường triều, không còn sót lại chút gì, dưới nền Nhân Thọ Cung Thiên Đài Sơn bây giờ là một tòa quân trại tên Kỳ Lân, bên trong có gần nghìn quân sĩ đồn trú.
Sở dĩ xây quân trại trên núi là bởi vì trong núi có vô số đường đi bí mật nối thẳng tới Kính Nguyên Đạo ngoài trăm dặm, chỉ là những lối mòn này rất hiểm yếu, không thể chứa được lương thảo và xe ngựa, kỵ binh cũng khó qua, cho nên Kim Binh không có hứng thú, binh sĩ Nữ Chân cũng không đóng quân tại huyện Lân Du, chỉ đồn trú hai trăm tên quân Hán đầu hàng để bọn hắn duy trì trật tự huyện thành.
Trần Khánh không trực tiếp tến vào trong thành mà đi vòng qua tới Kỳ Lân Thiên Đài Sơn, quân đội xuyên qua sơn cốc thật dài, mặt đất sơn cốc rất phẳng lại rắn chắc, đây là di tích Tùy triều, cho tới nay không có ngọn cỏ nào mọc lên được.
Hai bên đều là đại thụ che trời, dây leo mọc đầy, đi thêm vài dặm liền tới điểm cuối của sơn cốc, các binh sĩ nhao nhao xuống ngựa, dắt chiến mã và xe bò dọc theo sườn dốc xoay quanh mà lên, không bao lâu liền tới quân Kỳ Lân nằm giữa sườn núi.
Nơi này khí hậu mát mẻ, nhiệt độ cao nhất vào mùa hè chỉ trên dưới hai mươi độ, là thắng cảnh nghỉ mát, nhưng bây giờ là đầu đông, năm nay thu đông ở Quan Trung đặc biệt ẩm lạnh, hàn khí ở Kỳ Lân trại cũng làm cho người ta sợ run.
Dương Hoa mang tới một lão giả thủ trại, lão giả quỳ xuống dập đầu nói:
- Tiểu nhân Dương Tam tham kiến tướng quân!
- Lão trượng không cần đa lễ, xin đứng lên nói chuyện!
Binh sĩ đỡ lão nhân dậy, lão nhân thở dài nói;
- Từ sau khi nghĩa quân rời đi, lão nhi một mực lo lắng Kim Binh tới đốt trại, lo lắng mất mấy ngày trời, không ngờ quân Tống tới trước, thật vạn hạnh!
- Nghĩa quân có bao nhiêu người? Vì sao lại rời đi?
- Nghĩa quân có hơn trăm người, thủ lĩnh tên Dương Quả, thật ra là chất tử có họ hàng xa với tiểu lão nhân, hắn nghe nói Lưu đô thống đang chiêu mộ tán quân liền dẫn các huynh đệ trèo đèo lội suối đi Kính Châu.
Trần Khánh hơi ngẫm nghĩ:
- Từ nơi này có thể đi Kính Châu sao?
Lão nhân chỉ về phía núi cao xa xa nói:
- Vượt qua dãy núi kia chính là Kính Châu, ước chừng khoảng hơn mười dặm, có mấy lối đi lận.
Trần Khánh nhìn đỉnh núi phương xa bị sương mù bao phủ, vượt qua ngọn núi kia lại có thể tới Kính Châu, thật vượt quá tưởng tượng của hắn.
Hắn bất động thanh sắc lại hỏi:
- Trước kia nghĩa quân dựa vào cái gì để sống?
- Các hương thân trợ giúp một phần, một phần là đi săn trong núi, vùng này có rất nhiều con mồi như hươu, dê rừng, hoẵng, lợn rừng, mấu chốt là thời gian bọn họ thành lập cũng không lâu, tầm vài tháng, cho nên lương thực không phải vấn đề lớn, chỉ là muốn kiếm công lập nghiệp mới đi Kính Châu.
- Cỏ khô thì sao?
- Bọn hắn không có ngựa và súc vật cho nên không cần cỏ.
- Hà! Thì ra là thế, thỉnh cầu lão trượng dẫn ta đi xem quân trại!
Sơn mạch giữa Thiên Đài Sơn và Phượng Hoàng Sơn hình thành một vùng đất bằng phẳng tương đối lớn, tên Cố Danh Thiên Đài, mảnh đất trống này rộng chừng trăm mẫu, Nhân Thọ Cung Tùy triều tu kiến trên mảnh đất này, Nhân Thọ Cung đã biến mất tại dòng sông lịch sử, đất trống biến thành nông trường trên cao, mười mấy hộ dân ở chỗ này dựa vào nuôi dê để sống.
Quân trại chỉ chiếm phần nhỏ trên bình nguyên lưng chừng núi, tầm bốn mươi mẫu, gồm hơn năm mươi gian phòng cùng luyện binh trận.
Thời điểm trú binh nhiều nhất trong quân trại thậm chí còn xây thêm phòng lợp ngói, bao gồm khu buôn bán, tửu quán, kỹ viện, cửa hàng, tiệm tạp hóa đều có, hiện tại been trong đã không còn một ai.
Các binh sĩ đang bận rộn dọn dẹp doanh trại, Dương Hoa mang theo mười mấy tên binh sĩ ra ngoài săn bắn, đồng thời thăm dò địa hình.
Trần Khánh đứng bên vách núi, dõi mắt trông về phương xa, có thể thấy huyện thành ngoài hai mươi dặm, lại hướng nam nhìn lại chính là đồng lúa mạnh mênh mông vô bờ.
Dương Tam chỉ về hướng huyện thành phía xa nói:
- Tướng quân,hôm nay là mùng hai tháng mười một, coi như đầu đông, qua một tháng nữa toàn bộ Quan Trung sẽ có tuyết lớn, đặc biệt nơi này lượng tuyết rất lớn, đường đều bị băng tuyết phong tỏa, tướng quân muốn làm gì thì tranh thủ thời gian phái người tới huyện thành mua về.
- Lúc nào nước sông kết băng?
- Bình thường trung tuần tháng mười một, nhưng chỗ chúng ta sẽ tới sớm hơn mấy ngày, đoán chừng qua hai ngày mặt sông sẽ xuất hiện băng mỏng, cứng hẳn phải tới trung tuần tháng mười một.
Dương Nguyên Thanh cười nói:
- Chỉ huy sứ, nếu không ngày mai ti chức đem mấy huynh đệ đi huyện thành mua chút dầu muối và dầu thắp nhé!
- Còn cỏ khô nữa, chúng ta không còn nhiều cỏ khô, không duy trì được mấy ngày đâu.
- Chỉ huy sứ, mua cỏ khô sẽ dễ bại lộ lắm.
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải chỉ có năm mươi người, mà là năm trăm kỵ binh, còn mang theo mấy chục chiếc xe lớn, đoạn đường Bắc thượng này không biết bao nhiêu người thấy, thám tử Kim Binh không có khả năng không phát hiện? Chúng ta đã lựa chọn con đường này liền không nên ôm bất cứ tâm tư may mắn gì, Kim Binh chẳng mấy chốc sẽ đánh tới, chúng ta nhất định phải nhanh chuẩn bị sung túc.
Dương Nguyên Thanh hổ thẹn nói:
- Ti chức nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi!
Trần Khánh cười cười nói:
- Cho nên vẫn là để ta đi, ta còn muốn thuận tiện dạo chơi huyện thành một chút!
Danh sách chương