Nhi tử Dương lão hán tên Dương Đại Chí, là một hán tử rất hảo sảng, tuổi ngoài ba mươi, dáng người trung đẳng nhưng rất cường tráng, cơ bắp toàn thân giống như đầu báo đốm lúc nào cũng chờ bộc phát.
Dương Đại Chí là thợ săn nổi danh nhất quanh phương viên mấy chục dặm, mười bốn tuổi đã theo phụ thân lên núi, làm thợ săn hơn hai mươi năm nên nắm rõ đường núi như lòng bàn tay.
- Xế chiều hôm nay huyện úy có đến thôn chúng ta, vừa may ta không ở nhà, hắn có tìm hai thợ săn khác yêu cầu dẫn đường cho Kim Binh, nhưng hai người này không muốn dẫn đường Kim Binh, huyện úy đã bắt người nhà bọn hắn uy hiếp.
Dương Đại Chí mang tới tình báo rất trọng yếu, điều này đồng nghĩa với chuyện kỵ binh Nữ Chân chưa rút lui, rất có thể viện quân Nữ Chân đang chạy tới huyện Lân Du.
Trần Khánh lại hỏi:
- Nếu như hiện tại chúng ta muốn rút lui tới Kính Nguyên Đạo có được không? Dương Đại Chí gật gật đầu cười nói:
- Trước mắt hẳn là có thể, nhưng nửa tháng nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi, nếu như tuyết không lớn còn dễ, chỉ sợ bão tuyết khẳng định đường sẽ bị lấp.
- Chiến mã có thể đi qua không?
Dương Đại Chí mang theo vẻ khó xử:
- Hoàn toàn không thể, ba con đường đều phải đi qua nham thạch, mà lại không chỉ có một đoạn, chiến mã khẳng định không thể vượt qua.
Trần Khánh ngẫm một chút rồi hỏi:
- Vậy có khả năng này hay không? Tỉ như sơn cốc hoặc vùng nào đó bằng phẳng để chiến mã có thể ẩn thân trong núi, chờ sau khi tuyết rơi sẽ trở về quân trại.
Dương Đại Chí cười khổ một tiếng nói:
- Có hai nơi có thể ẩn thân, ta có thể nói cho tướng quân, hai nơi này không khó tìm, cơ hồ tất cả thợ săn đều biết, nhưng nếu chiến mã quân Tống đột nhiên biến mất sẽ khiến người Nữ Chân đoán được nơi ẩn nấp của tướng quân.
- Ta hiểu!
Trần Khánh đứng thẳng dậy, để Dương Đại Chí đi nghỉ ngơi sau đó lập tức hạ mệnh lệnh toàn bộ binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi.
Trời tờ mờ sáng Hoàn Nhan Hoạt Nữ suất lĩnh sáu ngàn đại quân phô thiên cái địa sát khí ngút trời giết tới huyện Lân Du, Tiêu Diên Đà đã sớm đứng chờ ở cửa thành ôm quyền nghênh đón:
- Ti chức tham kiến Vạn phu trưởng!
- Tình huống đội quân Tống kia thế nào?
Hoàn Nhan Hoạt Nữ lạnh lùng hỏi.
- "Hồi bẩm Vạn phu trưởng, bọn chúng đang ở Kỳ Lân quân trại, từ các phương tình báo phân tích, hẳn là bọn chúng, thủ hạ của ti chức đang giám sát ở sơn cốc, trước mắt bọn chúng còn chưa hề rời đi.
- Sức chiến đấu như thế nào?
- Hôm qua ti chức tiến công thăm dò Kỳ Lân trại, tổn thất hơn năm trăm quân Hán, đối phương được nghiêm chỉnh huấn luyện, là địch thủ rất mạnh!
Thái độ của Tiêu Diên Đà khiến Hoàn Nhan Hoạt Nữ rất hài lòng, hắn thản nhiên nói:
- Thiên tử đã hạ chỉ bắt sống người này hoặc hiến lên đầu người sẽ được phong vạn hộ, Tiêu Tướng quân, đây chính là cơ hội của ngươi đấy!
Tiêu Diên Đà nghiêm nghị, biết bản thân hôm nay mình nhất định phải toàn lực tấn công rồi.
- Ti chức sẽ toàn lực ứng phó!
- Rất tốt!
Ánh mắt bén nhọn của Hoàn Nhan Hoạt Nữ hướng về phía Lý Bá Lương:
- Ngươi là Huyện lệnh?
Lý Bá Lương sớm đã nghe qua hung danh giết người như ngóe của Hoàn Nhan Hoạt Nữ, run sợ nói:
- Ti chức là Huyện lệnh Lý Bá Lương!
- Trước giữa trưa chuẩn bị cho quân đội một vạn con dê, hai ngàn thạch lương thực, trễ một khắc ta trảm cả nhà ngươi!
Lý Bá Lương chỉ cảm thấy đũng quần nóng lên, nước tiểu cũng rỉ ra.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng không để ý hắn, lại ra lệnh cho Tiêu Diên Đà:
- Đi trước dẫn đường tới Kỳ Lân trại!
- Tuân lệnh!
Tiêu Diên Đà suất lĩnh năm trăm kỵ binh đi trước dẫn đường, sáu ngàn đại quân đi theo phía sau, trùng trùng điệp điệp tiến thẳng tới Kỳ Lân trại.
Chân Lý Bá Lương mềm nhũn sắp không đứng nổi, phụ tá Đỗ Tấn vội vàng đỡ lấy hắn:
- Huyện quân, ngàn vạn bảo trọng!
Lý Bá Lương khóc không ra nước mắt nói:
- Trong buổi sáng bảo ta tìm nơi nào ra một vạn con dê? Trong kho hàng huyện nha cũng chỉ có một ngàn thạch lương thực, khác gì muốn giết ta!
- Huyện quân, khẳng định rất nhiều nhà nuôi dê, chỉ có thể đi lục soát từng nhà, nếu như tới giờ không có nhiều dê như vậy thì có thể dùng gà vịt ngan cho đủ số, về phần lương thực, đi gom góp mấy tiệm lương thực hẳn là đủ.
Lý Bá Lương ngẫm lại cũng chỉ còn cách này, hắn bỗng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Để Kiều Thị Súc Lương xuất hết tiền mua dê, còn nữa, tên hỗn đản họ Uông kia, liền nói hắn là thám tử quân Tống, bắt lại chém đầu răn chúng!
Gian phòng bên trong quân trại, mấy tên chủ tướng đều tụ tập đông đủ.
Trần Khánh hướng mọi người nói:
- Chủ lực Kim Binh đã đến chừng sáu, bảy ngàn người, hiện tại chúng ta cần đưa ra quyết định, là quyết một trận cùng Kim Binh hay rút lui bảo tồn lực lượng, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi.
Dương Hoa nhấc tay nói:
- Vấn đề này tối hôm qua đã tán ngẫu qua với các huynh đệ, mọi người đều nhất trí tình nguyện chiến tử, cũng tuyệt đối không lâm trận bỏ chạy.
- Tân đô đầu, ý ngươi sao?
Đô đầu Tân Liệt cười cười nói:
- Kim Binh thật đúng là để mắt tới chúng ta, phái sáu, bảy ngàn người đến, không bồi tiếp bọn chúng một chút thật sự là có lỗi lớn.
- Trịnh Bình ý ngươi ra sao?
Trần Khánh lại hỏi đô đầu Trịnh Bình.
Trịnh Bình khẽ cười nói;
- Đây là một bút mua bán tốt, ta chỉ biết chúng ta tuyệt sẽ không ăn thiệt thòi.
Hai gã khác đô đầu khác đều nhất trí tỏ thái độ quyết chiến cùng quân địch, tuyệt không rút lui!
Đám người hoàn toàn nhất trí ý kiến cũng nằm trong dự liệu của Trần Khánh, đợi đám người tản đi, phó tướng Dương Nguyên Thanh nhắc nhở Trần Khánh nói:
- Các huynh đệ mặc dù đều nguyện ý quyết một trận tử chiến, nhưng đây là ý nguyện của riêng bọn họ, là chủ tướng, tướng quân nhất định phải bảo trì lý trí.
Dương Nguyên Thanh rời đi, Trần Khánh quay người nhìn về phía xa, đầu óc của hắn chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này. Hắn cần dùng ngàn ngàn vạn vạn thi cốt người Nữ Chân để ma luyện ra bảo kiếm danh tướng Đại Tống.
Ô...
Tiếng kèn trong Kỳ Lân trại vang lên, hơn bốn trăm binh sĩ cấp tốc tập kết.
Trần Khánh đứng trên tảng đá lớn, nhìn qua từng khuôn mặt trẻ tuổi.
Hắn quay đầu chỉ về hướng đại sơn, cao giọng nói:
- Mọi người đều biết, vượt qua đại sơn có thể rút lui đến Kính Nguyên Đạo, lượng lớn đại quân đang bao vây, chúng ta có nên rút lui hay không? Chúng ta muốn rút lui, nhưng không phải hiện tại, chiến đấu chống đỡ không nổi, không chiến mà chạy đó không phải rút lui mà là chạy trốn!
Trần Khánh hít sâu một hơi nói tiếp:
- Quân đội Đại Tống chúng ta không đánh mà chạy nhiều lắm, Hà Bắc nghe tiếng gió đã chạy, mười mấy vạn đại quân bên Hoàng Hà nghe trống mà, chạy, thậm chí Kim Binh giết tới Giang Nam, triều đình còn muốn chạy trốn, nhưng hôm nay chúng ta có thể chạy hay không?
Mảnh đất này là của chúng ta, chúng ta dùng sinh mệnh, dùng máu tươi để bảo vệ mảnh thổ địa đời đời kiếp kiếp lưu lại này, ta muốn để người Nữ Chân nhìn xem, vẫn có quân đội Đại Tống không sợ bọn chúng, cho dù chúng ta chỉ có năm trăm người, cho dù chúng ta đối mặt với quân địch gấp mấy chục lần, chúng ta vẫn phải chiến đấu, phải chống cự, phải dùng máu tươi để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta, chúng ta có thể rút lui sau khi huyết chiến, nhưng chúng ta tuyệt không chạy trốn!
Trần Khánh vung tay hô to:
- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta không trốn, giết Nữ Chân Thát tử!
Nhiệt huyết sôi trào, mỗi binh sĩ đều vung tay hô to:
- Giết Nữ Chân Thát tử!
Tiếng hô to vọt lên trời xanh.
Sáu ngàn năm trăm tên Kim Binh trùng trùng điệp điệp giết tới sơn cốc, lập đại doanh dưới chân núi, Hoàn Nhan Hoạt Nữ ngẩng đầu nhìn con đường lên núi, năm đó hắn tham gia chiến dịch tiến đánh kinh đô Liêu quốc, một trận chiến kia cực gian khổ, ký ức cho tới nay vẫn còn mới mẻ, nhìn đường núi quanh co trước mặt hắn cũng ý thức được trận chiến trước mắt sẽ rất thảm liệt.
Mà đối phương chỉ có vài trăm người, nếu là bình thường mấy trăm quân Tống không đáng để hắn hao phí binh lực khổ chiến, nhưng bây giờ là thù giết cha, hắn không tiếc giá nào cũng phỉa bắt lấy đối phương, dù là hi sinh hết sáu ngàn quân cũng không tiếc!
- Tiêu Thiên hộ, ngươi dẫn theo hai ngàn người công chiến đầu, nếu có thể tấn công lên đỉnh núi, ta sẽ tính ngươi công đầu, đảm bảo ngươi quan thăng một cấp!
Tiêu Diên Đà liền vội vàng khom người nói:
- Ti chức tuân lệnh!
Hắn cũng là bất đắc dĩ, lời nói của hắn không có giá trị gì, hắn biết rõ Hoàn Nhan Hoạt Nữ tàn bạo, cũng biết trong lời nói của đối phương còn chưa hết ý, nếu như không thành công đánh lên đỉnh núi thì sao?
Hoàn Nhan Hoạt Nữ nghiêm nghị hét to:
- Nổi trống cho ta!
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống trận khinh thiên động địa vang lên, Tiêu Diên Đà khoác trọng giáp tay cầm trường mâu hộ thuẫn, hắn tự mình xuất chiến, sau lưng là hai ngàn binh sĩ Khiết Đan, rất bình thường người Hán đã chết gần hết, giờ đến phiên người Khiết Đan.
Binh sĩ Khiết Đan trang bị tốt hơn quân Hán một chút, mặc dù cũng là giáp da, nhưng mỗi người đều được trang bị hộ thuẫn, còn có trường mâu, bọn họ kết thành hàng dài giơ cao hộ thuẫn từng bước một bước lên đỉnh núi.
Từ bên trên nhìn xuống dưới chỉ thấy một mảnh hộ thuẫn chập trùng, binh sĩ trốn sau lưng hộ thuẫn tựa như con tê tê mọc đầy vảy cứng.
Trọng điểm phòng ngự cuối cùng của Quân Tống trên một sườn dốc, đại bộ phận binh sĩ đều tập trung trên dốc, ở chỗ này dùng thân gỗ lăn xuống sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Bên trên sườn dốc còn xây thêm năm tuyến phòng ngự, phía dưới cùng tại điểm của đầu tiên là đạo phòng tuyến phòng ngự đầu tiên, sau đó cứ cách hai mươi bước lại có một đạo phòng ngự cấu tạo bởi bao bùn đất, lưu lại một lỗ hổng nhỏ cho binh sĩ phía dưới rút lui.
Trần Khánh chăm chú nhìn hai ngàn quân địch nhung nhúc như côn trùng leo lên núi, rất thú vị, hai hàng binh sĩ phía trước nâng cao hộ thuẫn ngăn cản cung nỏ, mà binh sĩ ở phía sau đều dùng hộ thuẫn đặt trên đầu.
Dương Nguyên Thanh thấp giọng nói:
- Tướng quân, độ cao đã đủ, binh tiễn có thể xuyên thủng tấm chắn của người Nữ Chân!
Trần Khánh tán thành phán đoán của hắn, mặc dù không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng một mũi binh tiễn nặng tới hai cân, địa phương càng trên cao rơi xuống lực trùng kích càng mạnh, hộ thuẫn bằng gỗ xác thực không ngăn được binh tiễn.
- Thủ thành cung chuẩn bị!
Thủ thành cung có hai trăm năm mươi cái, mỗi cái phối hợp với mười mũi đại binh tiễn, đây là lợi khí lấy được trong kho Kỳ Sơn, đáng tiếc không có sàng nỏ như tưởng tượng của Trần Khánh.
Hai trăm năm mươi lính giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hai ngàn binh sĩ tiến vào đường dốc thứ ba, khoảng cách với đỉnh núi còn năm đường dốc nữa, ước chừng sáu mươi mét cao, tương đương với tòa nhà hai mươi tầng, độ cao này đủ để bắn thủng hộ thuẫn địch nhân.
- Binh tiễn phát xạ! Trần Khánh hạ lệnh phát xạ.
Hai trăm năm mươi cao thủ cung tên đã trải qua khổ luyện, cảm giác khoảng cách nắm rất tốt.
Hai trăm năm mươi mũi binh tiễn đồng thời bắn vẽ ra từng đạo vòng cung trên không trung, thẳng tắp bắn tới đỉnh đầu Kim Binh.
Vèo! Vèo! Vèo!
Binh tiễn như mưa rơi rơi xuống, hộ thuẫn vỡ tan, hoặc trực tiếp bị xuyên thủng, binh tiễn tiếp tục bắn thủng khôi giáp binh sĩ phía dưới, tiếng kêu thảm liên miên vang lên, trăm tên lính trúng tên ngã xuống.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ mang theo ánh mắt sắc bén quan sát, hắn nhớ lại một màn tiến công thành lúc trước mà sợ hãi, mấy ngàn Kim Binh bị tên của Liêu quân bắn thủng hộ thuẫn cùng thân thể, binh sĩ ngã đổ như cắt cỏ.
Nhưng thì sao? Kinh thành vẫn bị bọn hắn hạ.
- Tiếp tục nổi trống, dục bọn họ tiếp tục tiến công!
Tiếng trống trận trở nên dồn dập hơn, Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đây là tiếng trống thúc chiến.
Tiêu Diên Đà cắn răng một cái hô to:
- Cùng ta xông lên.
Hộ thuẫn đã ngăn không được mũi tên quân Tống, binh sĩ Khiết Đan cũng không thèm để ý nữa nhao nhao thét to chạy lên, tốc độ tấn công đột nhiên tăng nhanh.
Dương Đại Chí là thợ săn nổi danh nhất quanh phương viên mấy chục dặm, mười bốn tuổi đã theo phụ thân lên núi, làm thợ săn hơn hai mươi năm nên nắm rõ đường núi như lòng bàn tay.
- Xế chiều hôm nay huyện úy có đến thôn chúng ta, vừa may ta không ở nhà, hắn có tìm hai thợ săn khác yêu cầu dẫn đường cho Kim Binh, nhưng hai người này không muốn dẫn đường Kim Binh, huyện úy đã bắt người nhà bọn hắn uy hiếp.
Dương Đại Chí mang tới tình báo rất trọng yếu, điều này đồng nghĩa với chuyện kỵ binh Nữ Chân chưa rút lui, rất có thể viện quân Nữ Chân đang chạy tới huyện Lân Du.
Trần Khánh lại hỏi:
- Nếu như hiện tại chúng ta muốn rút lui tới Kính Nguyên Đạo có được không? Dương Đại Chí gật gật đầu cười nói:
- Trước mắt hẳn là có thể, nhưng nửa tháng nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi, nếu như tuyết không lớn còn dễ, chỉ sợ bão tuyết khẳng định đường sẽ bị lấp.
- Chiến mã có thể đi qua không?
Dương Đại Chí mang theo vẻ khó xử:
- Hoàn toàn không thể, ba con đường đều phải đi qua nham thạch, mà lại không chỉ có một đoạn, chiến mã khẳng định không thể vượt qua.
Trần Khánh ngẫm một chút rồi hỏi:
- Vậy có khả năng này hay không? Tỉ như sơn cốc hoặc vùng nào đó bằng phẳng để chiến mã có thể ẩn thân trong núi, chờ sau khi tuyết rơi sẽ trở về quân trại.
Dương Đại Chí cười khổ một tiếng nói:
- Có hai nơi có thể ẩn thân, ta có thể nói cho tướng quân, hai nơi này không khó tìm, cơ hồ tất cả thợ săn đều biết, nhưng nếu chiến mã quân Tống đột nhiên biến mất sẽ khiến người Nữ Chân đoán được nơi ẩn nấp của tướng quân.
- Ta hiểu!
Trần Khánh đứng thẳng dậy, để Dương Đại Chí đi nghỉ ngơi sau đó lập tức hạ mệnh lệnh toàn bộ binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi.
Trời tờ mờ sáng Hoàn Nhan Hoạt Nữ suất lĩnh sáu ngàn đại quân phô thiên cái địa sát khí ngút trời giết tới huyện Lân Du, Tiêu Diên Đà đã sớm đứng chờ ở cửa thành ôm quyền nghênh đón:
- Ti chức tham kiến Vạn phu trưởng!
- Tình huống đội quân Tống kia thế nào?
Hoàn Nhan Hoạt Nữ lạnh lùng hỏi.
- "Hồi bẩm Vạn phu trưởng, bọn chúng đang ở Kỳ Lân quân trại, từ các phương tình báo phân tích, hẳn là bọn chúng, thủ hạ của ti chức đang giám sát ở sơn cốc, trước mắt bọn chúng còn chưa hề rời đi.
- Sức chiến đấu như thế nào?
- Hôm qua ti chức tiến công thăm dò Kỳ Lân trại, tổn thất hơn năm trăm quân Hán, đối phương được nghiêm chỉnh huấn luyện, là địch thủ rất mạnh!
Thái độ của Tiêu Diên Đà khiến Hoàn Nhan Hoạt Nữ rất hài lòng, hắn thản nhiên nói:
- Thiên tử đã hạ chỉ bắt sống người này hoặc hiến lên đầu người sẽ được phong vạn hộ, Tiêu Tướng quân, đây chính là cơ hội của ngươi đấy!
Tiêu Diên Đà nghiêm nghị, biết bản thân hôm nay mình nhất định phải toàn lực tấn công rồi.
- Ti chức sẽ toàn lực ứng phó!
- Rất tốt!
Ánh mắt bén nhọn của Hoàn Nhan Hoạt Nữ hướng về phía Lý Bá Lương:
- Ngươi là Huyện lệnh?
Lý Bá Lương sớm đã nghe qua hung danh giết người như ngóe của Hoàn Nhan Hoạt Nữ, run sợ nói:
- Ti chức là Huyện lệnh Lý Bá Lương!
- Trước giữa trưa chuẩn bị cho quân đội một vạn con dê, hai ngàn thạch lương thực, trễ một khắc ta trảm cả nhà ngươi!
Lý Bá Lương chỉ cảm thấy đũng quần nóng lên, nước tiểu cũng rỉ ra.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng không để ý hắn, lại ra lệnh cho Tiêu Diên Đà:
- Đi trước dẫn đường tới Kỳ Lân trại!
- Tuân lệnh!
Tiêu Diên Đà suất lĩnh năm trăm kỵ binh đi trước dẫn đường, sáu ngàn đại quân đi theo phía sau, trùng trùng điệp điệp tiến thẳng tới Kỳ Lân trại.
Chân Lý Bá Lương mềm nhũn sắp không đứng nổi, phụ tá Đỗ Tấn vội vàng đỡ lấy hắn:
- Huyện quân, ngàn vạn bảo trọng!
Lý Bá Lương khóc không ra nước mắt nói:
- Trong buổi sáng bảo ta tìm nơi nào ra một vạn con dê? Trong kho hàng huyện nha cũng chỉ có một ngàn thạch lương thực, khác gì muốn giết ta!
- Huyện quân, khẳng định rất nhiều nhà nuôi dê, chỉ có thể đi lục soát từng nhà, nếu như tới giờ không có nhiều dê như vậy thì có thể dùng gà vịt ngan cho đủ số, về phần lương thực, đi gom góp mấy tiệm lương thực hẳn là đủ.
Lý Bá Lương ngẫm lại cũng chỉ còn cách này, hắn bỗng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Để Kiều Thị Súc Lương xuất hết tiền mua dê, còn nữa, tên hỗn đản họ Uông kia, liền nói hắn là thám tử quân Tống, bắt lại chém đầu răn chúng!
Gian phòng bên trong quân trại, mấy tên chủ tướng đều tụ tập đông đủ.
Trần Khánh hướng mọi người nói:
- Chủ lực Kim Binh đã đến chừng sáu, bảy ngàn người, hiện tại chúng ta cần đưa ra quyết định, là quyết một trận cùng Kim Binh hay rút lui bảo tồn lực lượng, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi.
Dương Hoa nhấc tay nói:
- Vấn đề này tối hôm qua đã tán ngẫu qua với các huynh đệ, mọi người đều nhất trí tình nguyện chiến tử, cũng tuyệt đối không lâm trận bỏ chạy.
- Tân đô đầu, ý ngươi sao?
Đô đầu Tân Liệt cười cười nói:
- Kim Binh thật đúng là để mắt tới chúng ta, phái sáu, bảy ngàn người đến, không bồi tiếp bọn chúng một chút thật sự là có lỗi lớn.
- Trịnh Bình ý ngươi ra sao?
Trần Khánh lại hỏi đô đầu Trịnh Bình.
Trịnh Bình khẽ cười nói;
- Đây là một bút mua bán tốt, ta chỉ biết chúng ta tuyệt sẽ không ăn thiệt thòi.
Hai gã khác đô đầu khác đều nhất trí tỏ thái độ quyết chiến cùng quân địch, tuyệt không rút lui!
Đám người hoàn toàn nhất trí ý kiến cũng nằm trong dự liệu của Trần Khánh, đợi đám người tản đi, phó tướng Dương Nguyên Thanh nhắc nhở Trần Khánh nói:
- Các huynh đệ mặc dù đều nguyện ý quyết một trận tử chiến, nhưng đây là ý nguyện của riêng bọn họ, là chủ tướng, tướng quân nhất định phải bảo trì lý trí.
Dương Nguyên Thanh rời đi, Trần Khánh quay người nhìn về phía xa, đầu óc của hắn chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này. Hắn cần dùng ngàn ngàn vạn vạn thi cốt người Nữ Chân để ma luyện ra bảo kiếm danh tướng Đại Tống.
Ô...
Tiếng kèn trong Kỳ Lân trại vang lên, hơn bốn trăm binh sĩ cấp tốc tập kết.
Trần Khánh đứng trên tảng đá lớn, nhìn qua từng khuôn mặt trẻ tuổi.
Hắn quay đầu chỉ về hướng đại sơn, cao giọng nói:
- Mọi người đều biết, vượt qua đại sơn có thể rút lui đến Kính Nguyên Đạo, lượng lớn đại quân đang bao vây, chúng ta có nên rút lui hay không? Chúng ta muốn rút lui, nhưng không phải hiện tại, chiến đấu chống đỡ không nổi, không chiến mà chạy đó không phải rút lui mà là chạy trốn!
Trần Khánh hít sâu một hơi nói tiếp:
- Quân đội Đại Tống chúng ta không đánh mà chạy nhiều lắm, Hà Bắc nghe tiếng gió đã chạy, mười mấy vạn đại quân bên Hoàng Hà nghe trống mà, chạy, thậm chí Kim Binh giết tới Giang Nam, triều đình còn muốn chạy trốn, nhưng hôm nay chúng ta có thể chạy hay không?
Mảnh đất này là của chúng ta, chúng ta dùng sinh mệnh, dùng máu tươi để bảo vệ mảnh thổ địa đời đời kiếp kiếp lưu lại này, ta muốn để người Nữ Chân nhìn xem, vẫn có quân đội Đại Tống không sợ bọn chúng, cho dù chúng ta chỉ có năm trăm người, cho dù chúng ta đối mặt với quân địch gấp mấy chục lần, chúng ta vẫn phải chiến đấu, phải chống cự, phải dùng máu tươi để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta, chúng ta có thể rút lui sau khi huyết chiến, nhưng chúng ta tuyệt không chạy trốn!
Trần Khánh vung tay hô to:
- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta không trốn, giết Nữ Chân Thát tử!
Nhiệt huyết sôi trào, mỗi binh sĩ đều vung tay hô to:
- Giết Nữ Chân Thát tử!
Tiếng hô to vọt lên trời xanh.
Sáu ngàn năm trăm tên Kim Binh trùng trùng điệp điệp giết tới sơn cốc, lập đại doanh dưới chân núi, Hoàn Nhan Hoạt Nữ ngẩng đầu nhìn con đường lên núi, năm đó hắn tham gia chiến dịch tiến đánh kinh đô Liêu quốc, một trận chiến kia cực gian khổ, ký ức cho tới nay vẫn còn mới mẻ, nhìn đường núi quanh co trước mặt hắn cũng ý thức được trận chiến trước mắt sẽ rất thảm liệt.
Mà đối phương chỉ có vài trăm người, nếu là bình thường mấy trăm quân Tống không đáng để hắn hao phí binh lực khổ chiến, nhưng bây giờ là thù giết cha, hắn không tiếc giá nào cũng phỉa bắt lấy đối phương, dù là hi sinh hết sáu ngàn quân cũng không tiếc!
- Tiêu Thiên hộ, ngươi dẫn theo hai ngàn người công chiến đầu, nếu có thể tấn công lên đỉnh núi, ta sẽ tính ngươi công đầu, đảm bảo ngươi quan thăng một cấp!
Tiêu Diên Đà liền vội vàng khom người nói:
- Ti chức tuân lệnh!
Hắn cũng là bất đắc dĩ, lời nói của hắn không có giá trị gì, hắn biết rõ Hoàn Nhan Hoạt Nữ tàn bạo, cũng biết trong lời nói của đối phương còn chưa hết ý, nếu như không thành công đánh lên đỉnh núi thì sao?
Hoàn Nhan Hoạt Nữ nghiêm nghị hét to:
- Nổi trống cho ta!
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống trận khinh thiên động địa vang lên, Tiêu Diên Đà khoác trọng giáp tay cầm trường mâu hộ thuẫn, hắn tự mình xuất chiến, sau lưng là hai ngàn binh sĩ Khiết Đan, rất bình thường người Hán đã chết gần hết, giờ đến phiên người Khiết Đan.
Binh sĩ Khiết Đan trang bị tốt hơn quân Hán một chút, mặc dù cũng là giáp da, nhưng mỗi người đều được trang bị hộ thuẫn, còn có trường mâu, bọn họ kết thành hàng dài giơ cao hộ thuẫn từng bước một bước lên đỉnh núi.
Từ bên trên nhìn xuống dưới chỉ thấy một mảnh hộ thuẫn chập trùng, binh sĩ trốn sau lưng hộ thuẫn tựa như con tê tê mọc đầy vảy cứng.
Trọng điểm phòng ngự cuối cùng của Quân Tống trên một sườn dốc, đại bộ phận binh sĩ đều tập trung trên dốc, ở chỗ này dùng thân gỗ lăn xuống sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Bên trên sườn dốc còn xây thêm năm tuyến phòng ngự, phía dưới cùng tại điểm của đầu tiên là đạo phòng tuyến phòng ngự đầu tiên, sau đó cứ cách hai mươi bước lại có một đạo phòng ngự cấu tạo bởi bao bùn đất, lưu lại một lỗ hổng nhỏ cho binh sĩ phía dưới rút lui.
Trần Khánh chăm chú nhìn hai ngàn quân địch nhung nhúc như côn trùng leo lên núi, rất thú vị, hai hàng binh sĩ phía trước nâng cao hộ thuẫn ngăn cản cung nỏ, mà binh sĩ ở phía sau đều dùng hộ thuẫn đặt trên đầu.
Dương Nguyên Thanh thấp giọng nói:
- Tướng quân, độ cao đã đủ, binh tiễn có thể xuyên thủng tấm chắn của người Nữ Chân!
Trần Khánh tán thành phán đoán của hắn, mặc dù không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng một mũi binh tiễn nặng tới hai cân, địa phương càng trên cao rơi xuống lực trùng kích càng mạnh, hộ thuẫn bằng gỗ xác thực không ngăn được binh tiễn.
- Thủ thành cung chuẩn bị!
Thủ thành cung có hai trăm năm mươi cái, mỗi cái phối hợp với mười mũi đại binh tiễn, đây là lợi khí lấy được trong kho Kỳ Sơn, đáng tiếc không có sàng nỏ như tưởng tượng của Trần Khánh.
Hai trăm năm mươi lính giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hai ngàn binh sĩ tiến vào đường dốc thứ ba, khoảng cách với đỉnh núi còn năm đường dốc nữa, ước chừng sáu mươi mét cao, tương đương với tòa nhà hai mươi tầng, độ cao này đủ để bắn thủng hộ thuẫn địch nhân.
- Binh tiễn phát xạ! Trần Khánh hạ lệnh phát xạ.
Hai trăm năm mươi cao thủ cung tên đã trải qua khổ luyện, cảm giác khoảng cách nắm rất tốt.
Hai trăm năm mươi mũi binh tiễn đồng thời bắn vẽ ra từng đạo vòng cung trên không trung, thẳng tắp bắn tới đỉnh đầu Kim Binh.
Vèo! Vèo! Vèo!
Binh tiễn như mưa rơi rơi xuống, hộ thuẫn vỡ tan, hoặc trực tiếp bị xuyên thủng, binh tiễn tiếp tục bắn thủng khôi giáp binh sĩ phía dưới, tiếng kêu thảm liên miên vang lên, trăm tên lính trúng tên ngã xuống.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ mang theo ánh mắt sắc bén quan sát, hắn nhớ lại một màn tiến công thành lúc trước mà sợ hãi, mấy ngàn Kim Binh bị tên của Liêu quân bắn thủng hộ thuẫn cùng thân thể, binh sĩ ngã đổ như cắt cỏ.
Nhưng thì sao? Kinh thành vẫn bị bọn hắn hạ.
- Tiếp tục nổi trống, dục bọn họ tiếp tục tiến công!
Tiếng trống trận trở nên dồn dập hơn, Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đây là tiếng trống thúc chiến.
Tiêu Diên Đà cắn răng một cái hô to:
- Cùng ta xông lên.
Hộ thuẫn đã ngăn không được mũi tên quân Tống, binh sĩ Khiết Đan cũng không thèm để ý nữa nhao nhao thét to chạy lên, tốc độ tấn công đột nhiên tăng nhanh.
Danh sách chương