Trần Khánh đã đoán đúng, Hoàn Nhan A Lỗ đang trong rừng cây, cách bọn họ không đến năm mươi bước.

Hoàn Nhan A Lỗ cũng đã phát hiện ra nhược điểm của quân trại, núi rừng bốn phía rậm rạp, bọn hắn chỉ cần không đi đường mòn, hoặc trườn trên đường núi sẽ khiến cung nỏ của đối phương trở nên vô dụng.

Hoàn Nhan A Lỗ nấp phía sau một cây đại thụ, quan sát địa hình xung quanh quân trại.

Phía dưới tường rào quân trại là dốc đứng cao năm thước, dựa theo tiêu chuẩn hiện tại cao tầm bốn năm mét, nghiêng tầm mười tám độ, binh sĩ Nữ Chân căn bản không thể bò lên nổi, cuối cùng vẫn phải đi phía cửa doanh.

Nhưng bọn hắn hoàn toàn có thể dùng dây thừng dọn dẹp hàng rào quanh doanh trại, lại dùng cung tiễn ngăn đối phương, yểm hộ binh sĩ tấn công chính diện.

Hoàn Nhan A Lỗ vẫy tay, kêu ba tên Bách phu trưởng tới.

- Chúng ta không có thời gian dông dài cùng quân Tống, một trận chiến đêm nay nhất định phải diệt sạch đối phương, ba người các ngươi nghe ta bố trí, Nhan Thuật Liệt suất lĩnh một trăm tên huynh đệ tấn công chính diện, cụ thể tấn công ra sao lát ta nói, Ngân Nha cùng Bột Nhĩ Đặc lĩnh năm mươi người phối hợp trái phải tác chiến, đầu tiên chúng ta phải hủy hàng rào địch doanh.

... ...

Thời gian dần tới canh ba, hai bên đường núi bỗng xuất hiện bóng đen.

Hai bên có hơn mười người, tay cầm lá chắn cùng trường mâu, lặng lẽ leo lên tường đất.

Trăm tên binh sĩ cũng xuất hiện trên đường mòn, bọn chúng phủ phục trên đường chờ thời cơ tiến công.

Lính gác Quân Tống lập tức phát hiện ra tình huống của đối phương, các binh sĩ nhao nhao vào chỗ tác chiến.

Trần Khánh chăm chú theo dõi động tĩnh quân địch, nhưng bóng đêm đẹt kịt lại không có ánh trăng, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ.

Quân địch tấn công chính diện hắn có thể hiểu, nhưng tại sao muốn tấn công hai bên, sườn dốc cao một trượng năm thước, lại gặp mấy ngày mưa to, bên dưới đều là bùn loãng vô cùng trơn trượt, bọn hắn căn bản không bò lên được, người Nữ Chân muốn làm gì? Nhưng tình thế phát triển như vậy khiến Trần Khánh cũng khịp nghĩ nhiều, thân ảnh đối phương dần hiện ra trước mắt.

- Xạ kích!

Trần Khánh ra lệnh, binh sĩ quân Tống ngồi xổm trước rào doanh trại nâng cung xạ kích.

Một vòng cung nỏ bắn ra, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm, nhiều nhất chỉ có bốn năm người bị loạn tiễn bắn ngã, đối phương có kiên cùng khôi giáp, tên bắn không thể xuyên thủng.

- Đô đầu, bọn chúng dùng dây thừng!

Từng sợi dây thừng phía dưới bay lên, chuẩn xác dính trên tường doanh.

Trần Khánh bỗng nhiên minh bạch, đối phương muốn phá rào, rào doanh là bình chướng, không có hàng rào, cung tên của đối phương có thể gây sát thương cho bọn họ.

- Đội thứ nhất cùng ta tiến lên chặt đứt dây thừng, binh sĩ còn lại tiếp tục xạ kích!

Trần Khánh hô to một tiếng vung đao chém tới, rắc! Một sợi dây thừng bị chém đứt.

Binh sĩ Nữ Chân phía dưới lại bò dậy ra sức túm lấy dây thừng, hàng rào rung lên dữ dội.

Mười tên binh sĩ quân Tống nhao nhao vung đao chém về phía dây thừng trên tường rào.

Cùng lúc đó binh sĩ quân Tống còn lại bắt lấy cơ hội khi đối phương không thể nào dùng tấm kiên, hàng loạt mũi tên dày đặc bắn về phía quân địch...

Hàng rào doanh trại cũng không phải liền mạch, mà từ hai mươi đoạn ghép thành, mỗi đoạn dài chừng hai trượng, Trần Khánh kịp thời phát hiện ý đồ của đối phương, chỉ huy thỏa đáng chém đứt đại bộ phận dây thừng.

Nhưng vẫn có ba lỗ hổng rộng sáu trượng bị kéo đổ, nhất là hai nơi liền một khối ở phía đông rộng chừng bốn trượng, quân địch có thể dùng cung tên phong tỏa đại môn.

Vì ba lỗ hổng này mà binh sĩ Nữ Chân nỗ lực bỏ ra thương vong gần hai mươi người đổi lấy, ngay cả Bách phu trưởng Bột Nhĩ Đặc cũng bị trúng hai mũi tên trọng thương.

- Bắn tên!

Hoàn Nhan A Lỗ hét lớn một tiếng, trăm tên binh sĩ Nữ Chân đồng thời tập trung bắn tên qua lỗ hổng.

Mũi tên như mưa, mấy tên quân Tống không kịp né tránh bị loạn tiễn bắn trúng kêu thảm ngã xuống.

- Giết lên! Thấy được cơ hội Hoàn Nhan A Lỗ thét lớn.



Binh sĩ bò trên đường mòn nhao nhao đứng dậy nâng thuẫn từng bước tiến tới cửa doanh, máy bắn tên đẩy không tới, mà tên bắn ra từ lỗ hổng lại vừa vặn phong tỏa cửa doanh.

Tình thế nguy cấp, Trần Khánh lập tức ra lệnh cho Dương Hoa:

- Cho mười người mang thuẫn chặn lại lỗ hổng!

- Tuân lệnh!

Dương Hoa chia binh hai đường, mười tên binh sĩ nâng thuẫn chạy đi ngăn chặn lỗ hổng.

Nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, Dương Hoa lại suất lĩnh thêm mười binh sĩ đem thi thể đám quân Nữ Chân chất ở góc tây bắc đẩy ra.

Đây là thi thể ba mươi mấy binh sĩ Nữ Chân ban ngày bị máy bắn tên giết chết, khôi giáp đã bị lột ra.

Bọn họ kéo đống thi thể tới, chồng chất thi thể bịt lại lỗ hổng.

Đây gọi là bia thịt, hoặc đống thịt, năm đó quân đội Liêu quốc phát minh ra, lợi dụng thi thể quân địch bỏ mình để ngăn cản cung tiễn.

Lại một lớp tên dày đặc bắn tới, toàn bộ gim trên thi thể, vừa vặn ngăn chặn lỗ hổng, không cách nào bắn vào đại doanh.

- Thiên phu trưởng, những thi thể này... Tựa như là người của chúng ta!

Bách phu trưởng Ngân Nha là người phát hiện ra huyền bí.

Hoàn Nhan A Lỗ hung hăng nghiến răng nghiến lợi đấm một quyền.

Hắn vốn muốn lợi dụng bóng đêm đánh lén đối phương, không nghĩ tới lại bị quân Tống nhìn thấu, khiến binh sĩ tấn công trả giá lớn.

Thật vất vả mới mở ra được lỗ hổng lại bị đối phương dùng phương thức sỉ nhục ngăn cản, kế hoạch của hắn được không bù mất.

Hoàn Nhan A Lỗ không khỏi thẹn quá hoá giận, ra lệnh:

- Tập trung binh lực tấn công vào đại doanh quân địch.

Nguyên bản đội ngũ tấn công từ một trăm người tăng thêm thành một trăm năm mươi người, do Bách phu trưởng Nhan Thuật Liệt cùng Ngân Nha thống lĩnh.

Ngay tại thời điểm binh sĩ dùng tấm chắn ngăn chặn lỗ hổng, mười chiếc máy bắn tên đã được đẩy tới, nhắm ngay binh sĩ Nữ Chân dưới đường mòn chỉ còn cách doanh trại mười bước.

- Xạ kích!

Trần Khánh quát to.

Máy bắn tên mạnh mẽ phun ra hai mươi lăm Hàn Nha tiễn, binh sĩ Nữ Chân xông lên đầu lần lượt ngã xuống, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, rất nhiều người bị tên sắt bắn thủng thân thể.

Ngay sau đó vòng thứ hai máy bắn tên khai hỏa, trong lúc hỗn loạn, hai bên tên nỏ đều phát, binh sĩ Nữ Chân trên đường núi bị thương vong thảm trọng.

Máy bắn tên cần phải lên dây, cho nên xuất hiện gián đoạn, Bách phu trưởng Nhan Thuật Liệt hét lớn một tiếng:

- Theo ta lên!

Hắn vung mâu xông tới, trăm tên binh sĩ Nữ Chân phía sau nhao nhao phóng về phía cửa doanh.

Tình thế nguy cấp, Trần Khánh hét lớn một tiếng, vung mâu nghênh chiến.

Trần Khánh mặc thiết giáp đen do binh sĩ Nữ Chân bỏ mình để lại, loại thiết giáp này trên thực tế là cho Ngự Lâm quân Liêu quốc dùng, được công tượng người Hán tốt nhất từ U Châu chế tạo, rắn chắc kiên cố hơn thiết giáp hoàng nhung phổ thông kỵ binh Nữ Chân, hữu hiệu chống lại lực xuyên thấu của mũi tên kỵ binh Nữ Chân.

Ba mươi tên quân Tống đằng sau Trần Khánh cũng đều mặc thiết giáp đen lấy từ kỵ binh trinh sát Nữ Chân, mặc dù hai nhánh quân đội đều mặc giáp giống nhau, nhưng mũ giáp lại không giống, binh sĩ quân Tống bên trong mang mũ sắt, bên ngoài còn đội thêm nón lá.

Trần Khánh hét lớn một tiếng, thiết thương nhanh như thiểm điện đập thẳng về phía tướng lĩnh đối phương.

Đối diện chính là Bách phu trưởng Nhan Thuật Liệt, thiết thương của đối phương quá nhanh, Nhan Thuật Liệt nâng mâu đón đỡ, không ngờ đối phương sử dụng hư chiêu biến đập thành đảo ngược rồi đâm tới, hắn đỡ vào khoảng không, trong lòng thầm kêu không ổn, gấp lùi về phía sau, nhưng đã không kịp, chỉ cảm thấy vùng ngực đau đớn.

Phập! Thiết thương đâm xuyên qua lồng ngực Nhan Thuật Liệt, Nhan Thuật Liệt kêu thảm một tiếng mất mạng.



Nhan Thuật Liệt mất mạng khiến sĩ khí binh sĩ Nữ Chân bị áp chế, bị ba mươi mấy binh sĩ quân Tống giết đến liên tiếp lùi về sau.

Hoàn Nhan A Lỗ giận dữ ra lệnh:

- Toàn quân ép lên!

Hoàn Nhan A Lỗ muốn được ăn cả ngã về không, đem năm mươi binh sĩ cuối cùng tiến lên, quân sĩ Nữ Chân trên đường mòn đạt tới hai trăm người, Hoàn Nhan A Lỗ ở phía sau tự mình chỉ huy.

Ô...

Tiếng kèn lệnh của binh sĩ Nữ Chân vang vọng sơn lâm.

Binh sĩ Nữ Chân trên đường mòn như như sóng to gió lớn ập tới, quân Tống phòng ngự hai bên vừa nâng thuẫn phòng ngự vừa giương cung lắp tên, vô số trường mâu chĩa ra.

- Phía trước tránh ra!

Áp đội Trịnh Bình phía sau hét lớn, binh sĩ quân Tống nhao nhao nhường ra một khe hở, vài cỗ máy bắn tên xông ra, mười tám mũi Hàn Nha tiễn toàn bộ bắn ră, hai mươi mấy binh sĩ Nữ Chân đối diện bị bắn ngã, tiếng kêu thảm thiết một mảnh.

Trần Khánh quay đầu hô to:

- Máy bắn tiếp tục!

- Đô đầu, đã hết Hàn Nha tiễn!

Trần Khánh cảm thấy nặng nề, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cục xuất hiện.

... ...

Tại thời khắc quan trọng nhất, máy bắn tên không thể hoạt động, Hoàn Nhan A Lỗ cũng đoán ra tên nỏ của đối phương đã bắn hết.

Hắn hưng phấn hô to:

- Quân Tống đã hết tên, xông lên, giết sạch đối phương!

Binh sĩ Nữ Chân tấn công như thủy triều, quân Tống cũng xông lên hết, bọn hắn đã hết đường lui.

Trần Khánh vung thương hét lên:

- Các huynh đệ, binh sĩ Đại Tống chúng ta thà rằng chiến tử, tuyệt không lùi bước!

- Tuyệt không lùi bước!

Các binh sĩ Quân Tống giận dữ hét lên, ra sức đánh tới binh sĩ Nữ Chân, ngay cả binh sĩ trọng thương nấp trong hầm trú cũng tham gia chiến đấu, hai bên triển khai chém giết tại cổng doanh trại, một nhóm binh sĩ ngã xuống, lại có một nhóm binh khác xông lên.

... ...

Trần Khánh bị trúng một mâu trên đùi, máu chảy ồ ạt, được binh sĩ kéo xuống.

Băng bó đơn giản một chút liền đứng dậy xem xét tình hình chiến đấu, quân Tống thương vong gần nửa, chỉ còn lại hơn năm mươi người, nhưng đối phương cũng chỉ còn hơn trăm người, tiếp tục như vậy, bọn họ khẳng định bị diệt toàn quân.

- Dương Hoa!

- Có ti chức!

Trần Khánh đem trường thương của mình giao cho hắn:

- Ngươi dẫn theo binh sĩ ngăn cản, tranh thủ thời gian cho ta, ta ra ngoài xử lý chủ tướng quân địch.

- Tuân lệnh!

Dương Hoa tiếp nhận trường thương xông ra ngoài.

Trần Khánh nhặt lên cây Thần Tí Nỗ duy nhất có trong kho đồ, sau đó nói với Triệu Tiểu Ất:

- Ngươi dẫn đường cho ta, chúng ta xông ra ngoài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện