Tiễn lão Hùng vào nhà, Thẩm Hoài để Hoàng Hi về luôn: “Anh Hoàng lái xe cho Đàm bí thư cả ngày cũng mệt, để tôi tự bắt xe về Mai Khê được rồi…”

“Đàm bí thư dặn tôi chở cậu về tận nhà, cậu làm thế này khác nào bắt tôi làm trái chỉ thị của bí thư.” Hoàng Hi xoay vô lăng, kiên trì đưa Thẩm Hoài về.

Thẩm Hoài cười khẽ, không nói gì thêm, kéo cửa kính ra cho thoáng, chìa thuốc đưa sang Hoàng Hi, vừa hút vừa nói chuyện.

“Không ngờ Thẩm bí thư cậu còn ít hơn tôi tận mấy tuổi, mà đã quản lý trọn cả xí nghiệp lớn thế này, đúng là người với người không cách nào so a.” Hoàng Hi rít một hơi, kẹp điếu thuốc vào tay, bắt chuyện nói: “Đúng rồi, hôm nay trong phòng khách tôi nghe cậu nói cuối năm sẽ phát thưởng cho công nhân, khả năng mỗi người được tận mấy ngàn, có chuyện này thật à?”

“Ừ, hiệu ích hai tháng qua cũng được, nhưng mà chỉ thêm chút tiền thưởng thôi, không đến mức mấy ngàn đâu.” Thẩm Hoài nói: “Anh Hoàng, giữa chúng ta còn lời gì không thể nói thẳng ư?”

Hoàng Hi lúng túng cười, nói: “Còn không phải vì chuyện việc làm của chị dâu cậu? Hùng chủ nhiệm giới thiệu giúp cho 2 việc rồi, nàng đều chê tiền lương thấp, không muốn đến đó làm, giờ đang giận dỗi ở nhà, tôi đang đau đầu không biết tìm đâu ra chỗ nào khiến nàng vừa lòng đây…”

“Nói thật, tôi không đồng ý để chị dâu đến xưởng thép làm việc.”

Hắn đang nghĩ: Vợ Hoàng Hi đúng là không hiểu chuyện, Hoàng Hi đã là tài xế riêng cho bí thư thành phố rồi, còn đòi hỏi gì nữa? Nhưng mà anh ta đã mở miệng, hắn không thể hoàn tác thoái thác, bèn rít một hơi, nói:

“Trước mắt tiền công cho nhân viên chính phủ nhìn qua có hơi thấp, so với làm việc trong những xí nghiệp có hiệu ích tốt thì kém nhiều. Chẳng qua tình hình tài chính trong cơ quan chính quyền dần dần sẽ được cải thiện, còn hiệu ích xí nghiệp lại chịu ảnh hưởng của thị trường, nay thế này mai thế kia. Xưởng thép cũng vậy thôi. Chị dâu là nhân viên ở sở giao dịch tỉnh đúng không? Đến Đông Hoa tốt nhất là vào cơ quan đơn vị sự nghiệp hoặc xí nghiệp hiệu ích tốt một chút, nếu anh cảm thấy không biết mở miệng với Đàm bí thư thế nào thì để tôi nhờ lão Hùng nghe ngóng giùm xem, đảm bảo chị dâu sẽ mãn ý…”

“Vậy nhờ vả cậu vậy, hôm khác Đàm bí thư cho nghỉ, tôi mời cậu uống rượu…” Hoàng Hi nói.

Thẩm Hoài không sao cả cười cười, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đông Hoa phát triển quá lạc hậu, đơn vị sự nghiệp có đãi ngộ phúc lợi tốt thì ít, nhưng không phải không có. Điều động công tác cho vợ Hoàng Hi, đến nay đã kéo gần hai tháng, có thể thấy trước mắt công tác của Đàm Khải Bình ở thị ủy còn khá bị động. Chỉ hy vọng chuyện cao ốc Thiên Hành có thể có kết quả tốt, giúp ông ta mở ra cục diện.

Thẩm Hoài đến đầu hẻm thì đúng lúc Trần Đan và tiểu Lê vừa từ nhà hàng chạy về, liền xuống xe luôn, để Hoàng Hi về lại thành phố.

Tiểu Lê khôn khéo vào phòng trước, Thẩm Hoài gọi Trần Đan lại, cùng vào nhà nói chuyện.

Nửa đêm nửa hôm, lại ngửi thấy trong mồm Thẩm Hoài toàn là mùi rượu, biết trong đầu hắn chắc chẳng có ý tốt gì, Trần Đan do dự một hồi lâu, bị Thẩm Hoài kéo tay, mới nửa chối nửa đẩy theo vào phòng.

Mở hệ thống sưởi, không khí trong nhà ấm dần lên. Thẩm Hoài cởi áo ngoài đi, khoanh chân ngồi lên sofa. Trang trí trong nhà khá giản đơn, trừ giường tủ, ngoài phòng chỉ để hai ghế sofa và một chiếc bàn vuông nhỏ.

Nguy cơ bị ngân hàng siết nợ đã qua đi, Thẩm Hoài khá thư thái, cuộn chân, vặn eo giãn gân giãn cốt, nói: “Hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày, may mà xong chuyện, hai ngày sau có thể tự cho mình nghỉ rồi.” Nhìn Trần Đan còn đứng xa xa, bèn vỗ lấy chỗ bên người, cười nói: “Em đứng xa thế làm gì, sợ anh ăn thịt à?”

“Sợ!!!!” mắt Trần Đan đong đưa nhìn Thẩm Hoài, khóe miệng cười nhạt, vẫn cứ đứng cạnh góc bàn, không lại gần.

Thẩm Hoài rướn người lên, kéo tay dắt Trần Đan lại, hỏi: “Em không nóng à?”

“Lạnh.” Trần Đan biết Thẩm Hoài muốn gì, khoanh tay ôm lên vai làm bộ phát run.

“Anh cũng lạnh, tay đông cứng hết cả rồi đây này, để anh ôm ôm cho ấm…” Thẩm Hoài vươn tay ra cởi cúc áo ngoài cho Trần Đan, hắn vừa cởi, nàng vừa buộc, chỉ đành hất áo ngoài ra sau lưng, vươn tay vào trong lòng, vuốt ve bầu ngực sữa qua lớp áo đen, kéo nàng ngồi lên trên đùi, ôm sát vào người, nói: “Ôm một lát nhé, thế này mới đỡ lạnh…”

Trần Đan ngẩng đầu lườm hắn một cái, song vẫn dựa vào trong lòng, nắm chắc lấy tay hắn, nhưng không gạt đi như thường lệ, chỉ không để hắn sờ loạn lung tung.

Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ… Lúc Thẩm Hoài nói chuyện, hơi nóng phả vào tai khiến tâm lý nàng cũng ngưa ngứa.

Quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức nửa thân trên tùy ý hắn khám phá rồi, nửa tháng qua, nội y cũng chỉ cách tầm gang tay.

Mỗi lần thân thiết, nàng đều có thể cảm thụ dục niệm hung dũng mà kích liệt của Thẩm Hoài, chỗ gồ lên kia, phảng phất như tòa núi lớn không cách nào phá hủy chắn ở trước mặt, khiến nàng biết rồi sẽ có một ngày mình bị nó đè sập.

Nàng cũng là đàn bà như bao người đàn bà khác, mỗi lần thân thiết đều bị Thẩm Hoài trêu ghẹo đến tình niệm bập bùng, đi về không thể không thay quần trong, dinh dính, ươn ướt, hại nàng không dám nhờ tiểu Lê giặt quần áo giùm…

Nhưng, có trao hoàn toàn tấm thân này cho Thẩm Hoài hay không, Trần Đan vẫn còn do dự; Rốt cuộc hai bên mới chính thức tiếp xúc hơn ba tháng, nàng cũng không nhìn ra tương lai của mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, càng sợ mình sa lầy quá sâu, không cách nào rút thân được.

“Buổi tối cán bộ thị trấn ăn cơm trong nhà hàng, Hà Thanh Xã nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong có vẻ thần thần bí bí, nói hồi này Đỗ Kiến xong rồi, anh nhất định có thể lên làm bí thư.” Trần Đan kể lại chuyện nghe được trong nhà hàng cho Thẩm Hoài, nghiêng đầu, thấy ánh mắt hắn đang sáng rực, chiếu lên thân thể mình, mới bật cười: “Đang nói chuyện nghiêm túc, sao mắt anh như sói đói thế…”

“Em nói đi, không phải bị em mê hoặc ư?” Thẩm Hoài áp cằm dưới lên vai nàng, mặt kề sát vào gò má, từ góc độ này có thể quan sát rõ đôi môi mọng nước, ướt át, gợi tình của nàng, nói: “Bí thư hay không bí thư, giờ với anh không quan trọng nữa rồi, trong đầu anh chỉ nghĩ đến em…”

“Không lừa em?” Trần Đan cắn môi hỏi lại: “Anh thề thốt rất nhiều, nhưng từ trong mồm chị họ kia nghe ra, hình như không phải thế?”

Thẩm Hoài sừng người, Tôn Á Lâm ở lại Mai Khê mấy ngày qua, hắn không tùy thân theo bên người suốt được, mà Trần Đan cảm thấy “chặt chém” thế có hơi dã man, phục vụ cực chu đáo, khiến Thẩm Hoài không khỏi bận tâm nàng phục vụ cả “thân thể” luôn, hắn lại không thể cảnh báo nàng cô “chị họ” kia thích nữ sắc, thật không biết sau lưng cái con trời đánh thánh vật kia đã rủ rỉ những gì vào tai Trần Đan.

“Nàng nói thế nào?” Thẩm Hoài hỏi.

“Nàng nói từ hồi về nước khẩu vị của anh nâng cao không ít.” Trần Đan quay người lại, nhìn sâu vào mắt Thẩm Hoài, nói: “Anh nói xem, em có thể coi đó là lời khen của nàng dành cho mình không?”

Dù biết rằng Tôn Á Lâm quyết định cùng mình hợp tác, nhưng nàng không khả năng ngoan ngoãn “giơ tay chịu trói”, sau lưng không thời thời khắc khắc tìm cơ hội đâm hắn, Thẩm Hoài nghiến răng, nói: “Hồi trước Tôn Á Lâm chịu thiệt trong tay anh, lời cô ta không thể tin.”

“Nàng chịu thiệt trong tay anh? Có phải chuyện anh rình coi người ta tắm hồi ở Pháp?” Trần Đan hỏi.

Khắc này Thẩm Hoài cảm thấy da đầu như muốn nổ bung, tê rần cả lên, chỉ sợ Tôn Á Lâm đem cả chuyện say rượu “cầm thú” trước kia cũng kể ra luôn.

Nhìn ánh mắt trong vắt của Trần Đan, Thẩm Hoài không biết nên giải thích thế nào cho phải: Nói với nàng nhân sinh trước đây hoàn toàn là của người khác, không liên quan gì đến hắn cả, không biết nghe thế có tát cho mình một cái rồi bỏ đi không? “Trước khi gặp em, cuộc sống của anh rất hỗn loạn, cũng rất rác rưởi, nhưng sau khi gặp em, anh đã quyết định phải thay đổi.” Thẩm Hoài cắn môi, nhìn vào mắt Trần Đan, nhỏ giọng hỏi: “Nói thế, có phải hơi giả tạo?”

“Quá giả rồi!” Trần Đan cười, vươn tay bóp má Thẩm Hoài, nói: “Nói những lời thế này phải càng nghiêm túc một chút, hơn nửa phải áp dụng lên cô bé nào trẻ hơn em, đơn thuần hơn em mới có tác dụng…”

Thấy Trần Đan đột nhiên cười rạng rỡ, Thẩm Hoài hơi hơi thả lỏng tâm tình xuống, thầm nhủ: Xem ra Tôn Á Lâm nói chuyện còn biết chút phân tấc, không khiến hắn quá khó coi…

Chẳng qua, trong lòng Thẩm Hoài vẫn còn chút bóng mờ, nếu hắn đã mượn thân phận người khác sống sót, vậy tất phải gánh lấy nhân sinh của người đó. Một số sự tình sẽ có ngày bung bét ra, đến lúc đó Trần Đan còn khoan dung tiếp nhận hắn như bây giờ ư?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài siết chặt Trần Đan vào lòng, sợ nàng sẽ rời xa hắn: Có lẽ trong mắt Trần Đan, hắn chỉ thô bạo xông vào cuộc sống của nàng, khiến nàng không cách nào lựa chọn, thậm chí đến bây giờ hắn vẫn chưa cách nào nói rõ vì sao lại yêu nàng.

Trần Đan cảm nhận cánh tay Thẩm Hoài như vòng kìm siết chặt thân mình, lại thấy hắn trầm mặc, trong mắt đầy vẻ ưu thương, tưởng hắn đang nhớ lại chuyện thương tâm trước kia, bèn vươn tay vuốt ve gò má thanh gầy của hắn, trong lòng yên tĩnh, dịu dàng, mềm mại…

Lại nhớ lại bộ dạng ôm Kim tử khóc lóc thảm thiết hồi trước, Trần Đan không thể không thừa nhận, chính lúc đó Thẩm Hoài đã động chạm vào trái tim nàng, khiến nàng thay đổi cách nhìn, dần dần sa vào vòng tay của ái tình… Không kìm được chếch người, khẽ hôn lên môi hắn.

Trần Đan chủ động hôn tới, đôi môi thơm mềm kề sát khiến Thẩm Hoài như lâng lâng, đầu lưỡi tiến đi. Trần Đan cũng phối hợp cuốn lấy, tay không nắm chặt tay Thẩm Hoài đang sờ lên ngực mình nữa mà ôm chặt lấy đầu hắn, ngón tay cắm sâu vào tóc, kích tình cuồng hôn.

Tâm tình không thoải mái phút chốc bay vút ngoài chín tầng mây, chỉ còn lại vị ngọt của ái tình… Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ “đùng đùng…”

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn ra cửa, giờ này không biết ai còn rỗi hơi chạy tới bái phỏng, mắt liếc sang phích nước nóng trên bàn, do dự có nên cầm ra nện cho thằng dở hơi ngoài kia một cái không.

“Đùng đùng đùng” tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên, không có vẻ gì là muốn ngừng.

Trần Đan nhẹ nhàng chỉnh lý lại quần áo, đầu tóc, lách người vào nhà trong, khẽ nhắc Thẩm Hoài đi ra mở cửa.

“Ai?” Thẩm Hoài bực dọc hỏi.

« Thẩm bí thư, là tôi? » Chủ nhiệm văn phòng đảng chính Hoàng Tân Lương đi vào.

Nhìn Trần Đan đã trốn vào nhà trong, Thẩm Hoài hận không đập cho thằng phá đám này một trận nên thân.

Thẩm Hoài là đàn ông thành niên, bốn tháng qua không biết vị thịt tươi thế nào rồi. Không biết hôm nay là ngày gì, mà Trần Đan chủ động thế này. Mắt thấy sắp có kịch vui, lại bị thằng cha này phá hoại, sao không khiến hắn tức tối cho được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện