Nhớ lại thần sắc vừa thẹn vừa giận lúc nãy của nàng, Thẩm Hoài như tìm lại lạc thú trêu ghẹo thiếu nữ thuần tình thủa nào. Nghĩ nghĩ thì tuy tính cách Trần Đan khá đanh đá, nhưng với chuyện giới tính lại hầu như không biết gì, khóe miệng Thẩm Hoài treo lên nụ cười quỷ dị, huýt sáo chạy về phòng làm việc.

Buổi chiều còn phải qua xưởng thép nhìn một vòng, mới ra đến cửa phòng làm việc thì chợt thấy Chu Lệ Linh, cô bé được Trần Đan mời từ Nam viên về làm phó giám đốc hớt hải chạy tới.

“Có chuyện gì à?” Thẩm Hoài ngạc nhiên hỏi.

Chu Lệ Linh thở hổn hển, mặt đỏ gay, bịt lấy ngực, gấp rút nói:

“Trên phố có một thanh niên tỏ tình với tiểu Lê, vướng víu mấy hồi mà vẫn chưa có kết quả. Vừa rồi bạn học tiểu Lê chạy qua báo tin, nói có mấy tên lưu manh đến chặn trước cửa trường, chặn tiểu Lê và mấy bạn nữ nữa ở trong phòng giáo viên không dám đi ra. Giám đốc Trần qua đó nhìn rồi, gọi điện thoại cho Thẩm bí thư không được, mới gọi tôi qua tìm anh…”

Thẩm Hoài lôi điện thoại từ trong túi xách ra, đêm qua ở cùng Trần Đan, mải vui vẻ quên mất cả xạc, điện thoại đã tắt ngúm từ thủa nào.

Trường trung học Mai Khê nằm ngay sau lưng trụ sở trấn chính phủ, Thẩm Hoài không lãng phí lấy một giây, nhìn sang Quách Toàn, Hồ Học Bân đang chạy lại, gầm nói: “Báo đồn công an, đội liên phòng, bảo họ lập tức phái người đến trường trung học, hỏi hỏi bọn hắn xem, quản trị an kiểu gì thế?”

Lôi chìa khóa ra, gọi Chu Lệ Linh theo lên xe, nổ máy, tiếng động cơ rít lên cực chói tai, đám đông trong trấn chính phủ bị hù đến nhảy dựng, nhìn vào bánh xe liếm lên bãi cỏ vút đi, lao thẳng ra cổng cơ quan.

Thẩm Hoài không dây dưa lấy một giây, xe đỗ xịch ngay trước phòng giáo viên, Trần Đan cũng vừa chạy vội đến bậc thềm, trước cửa phòng giáo viên đang bị đám lớn thầy trò vây quanh. Thẩm Hoài để Trần Đan lưu lại bên ngoài, hắn chia đám người ra, xen vào, tiểu Lê đang ngồi trong góc phòng, chưa có chuyện gì xảy ra với nàng, chỉ bị sự tình trước mặt dọa hỏng.

Có bốn năm thanh niên chừng hai mươi tuổi đang vây quanh một người trung niên trước bục giảng, tay đấm cước đá, vừa đánh vừa la lớn: “Con mẹ mày quản chuyện không đâu này, đánh cho chừa con mẹ mày đi…”

Trên bục giảng còn có một thằng thanh niên mặc áo da đen, đang đá liên hồi vào bụng một nữ sinh, mồm mắng: “Con chó, dám cầm đao đâm bố mày à! Con mẹ mày dám đâm tao…!” mặt tên thanh viên bị một vệt đao dài vạch qua, mặt mũi thần tình càng trở nên hung ác, áo da cũng bị vạch rách mấy nơi, đang điên cuồng muốn đá cô gái kia đến chết.

Cô gái bị đá liên tục, đau đến cuộn mình như tôm. Lúc Thẩm Hoài chen vào, nàng đang cố ôm lấy chân tên thanh niên, cắn mạnh một cái, nhưng rất nhanh đã bị một thằng lưu manh gần đó túm tóc kéo ra, khóe miệng tràn đầy máu tươi, nhìn rất hãi người…

Người đàn ông trung niên bị đám thanh niên vây đánh không còn lực hoàn thủ, chỉ biết ôm lấy mặt đầy máu, quì cúi người trước bục giảng.

Đám học sinh nữ bị dọa sợ, vừa khóc vừa kêu la. Hai tên thanh niên hung hăng canh ở bên ngoài, những người khác muốn lên can ngăn nhưng không dám…

Một tên trong đó thấy Thẩm Hoài muốn xông vào, hung ngoan chặn lại, xốc lấy cổ áo, hét: “Mẹ mày, chán sống hay sao mà dám quản chuyện của ông!”

Thẩm Hoài nhấc chân đạp vào bụng tên kia một phát thật lực, lập tức cả người mềm nhũn, cuộn mình như tôm, nằm sấp trên mặt đất, nửa ngày vẫn không thể bò lên.

Đừng nói Thẩm Hoài trước kia, vốn là thằng cách dăm ba bữa lại vướng vào đánh lộn tranh gái; Tôn Hải Văn trước kia làm chủ nhiệm xưởng thép, lính dưới tay không dưới mấy chục, tất nhiên tính cách không thể mềm yếu. Gặp phải loại chuyện thế này, Thẩm Hoài biết không đánh một trận là không xong, nhưng vẫn rất tỉnh táo, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, không thể mạo hiểm xông vào trong phòng được.

Một đạp giẫm ngã tên kia sấp xuống đất, Thẩm Hoài lui ra, chỉ vào đám sư sinh đang sợ hãi vây xem, nhổ một bãi nước miếng, mắng: “Con mẹ nó, bọn mày là cái rắm chắc, có mấy thằng lưu manh cũng bị dọa thành bộ dạng mất mặt thế này?”

Tên thanh niên áo da đen đang đá cô gái thấy đồng bọn bị đạp ngã, tức điên lên, cũng không nghĩ nhiều, vung quyền đấm về phía Thẩm Hoài. Xung quanh Thẩm Hoài toàn người là người, không tiện hành động, bị một đấm vào ngực, song vẫn kịp đáp lại một quyền vào mặt, nắm chặt lấy đầu tóc hắn, kéo vào trong đám người.

Đám sư sinh xung quanh bị kích động, lúc này không bàng quan nữa rồi, vây lại túm đầu túm tóc, quyền đấm cước đá theo sau, đạp lật tên thanh niên kia dúi dụi xuống đất.

Thấy bạn bè, thầy cô bị đám lưu manh đánh đập, sư sinh quanh đó đã tức giận đến cực điểm, chỉ thiếu người đứng ra kêu gào dẫn dắt, nay bị châm đốt, lập tức nhào lên vây đám thanh niên lại, người đấm kẻ đá cho chúng một bài học.

Đám thanh niên chỉ có bảy người, trong khi lúc này sư sinh vây quanh phòng giáo viên phải đến tận gần 200, một khi bộ dạng hung hăng không đủ để ngăn đe, lập tức rơi vào thế yếu, bị bức vào trong góc phòng, tiến thoái không được.

Người đàn ông trung niên bị vây đánh đã lâu, mặt toàn là máu, lúc này được giải cứu ra, lại trụ không vững, cả người mềm ra, sắp ngã xuống bục.

May có mấy học sinh chạy lại, dìu được, vừa khóc vừa la: “Thầy Dương, thầy Dương…”

Thẩm Hoài ôm lấy cô bé học sinh nằm chết ngất cạnh bục giảng, thấy khóe miệng nàng toàn là máu, bị hù đến nhảy dựng, sợ ra mạng người. Tiểu Lê cũng chạy lại, khóc ôm lấy cô gái kia: “Tiểu Huyên, tiểu Huyên…”

Lúc này bảy tám tên dân phòng mặc đồng phục và hai dân cảnh của đồn công an mới nghe tin báo đuổi tới, đồn trưởng Lỗ Tiểu Sơn đi đầu, thấy trên người Thẩm Hoài dính máu, chen qua đám đông, lấy lòng hỏi: “Thẩm bí thư, anh không việc gì!”

“Anh xem tôi có việc gì?” Thẩm Hoài đang ổ một bụng lửa, ôm tiểu Huyên lên, thấy Lỗ Tiểu Sơn còn không biết điều chặn lối đi, gầm quát: “Cút sang một bên, mày không mọc mắt à!”

Trường trung học Mai Khê nằm ngay sau lưng trụ sở trấn chính phủ, mấy tên lưu manh ngoài xã hội còn dám xông vào trong trường trêu ghẹo nữ sinh, lại xương cuồng đến mức đánh đập thầy giáo và học sinh trong trường thành dạng này, Thẩm Hoài hận không thể lập tức lột bộ cảnh phục trên người Lỗ Tiểu Sơn xuống, nện ngay trước mặt hắn.

Thấy Chử Cường, Quách Toàn cũng chạy qua, Thẩm Hoài để bọn hắn lấy chìa khóa trong túi, mở cửa xe ra.

Một chiếc xe chở không quá bốn người, trạm y tế thị trấn cách trường trung học chừng mấy trăm mét, Thẩm Hoài sợ cô gái kia đã gãy xương sườn, có khả năng đâm vào nội tạng. Liền để Chử Cường, Chu Lệ Linh và hai giáo viên đưa thầy Dương kia đến bệnh viện trước, còn hắn và Quách Toàn ở lại, dọn ra một chiếc bàn, để cô gái kia nằm lên, hắn và Quách Toàn khiêng hai đầu, tiểu Lê, Trần Đan và mấy học sinh đỡ hai bên, đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Vừa ra đến cổng trường, đám người Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến cũng nghe được tin chạy tới, nhưng sự tình cấp bách, Thẩm Hoài không kịp nói rõ gì cả.

Hà Thanh Xã kéo một giáo viên lại hỏi, mới biết có mấy tên lưu manh ngoài xã hội xông vào trong trường, đả thương một thầy giáo và một học sinh bất tỉnh nhân sự.

Hà Thanh Xã gấp đến giậm chân, song biết chuyện đã rồi, chỉ có thể ngăn ngừa sự tình phát triển theo hướng càng xấu thôi.

Liền để dân cảnh và liên phòng bắt mấy tên lưu manh gây sự kia lại, giải về đồn chờ xử trí. Trường học loạn nhao nhao cả lên, hắn và Đỗ Kiến phải vỗ an bên này trước, lại phái Hoàng Tân Lương chạy đến bệnh viện làm trợ thủ cho Thẩm Hoài.

**************************

Đưa người đến trạm y tế thị trấn, nhưng Thẩm Hoài sợ cơ sở vật chất nơi đây không đủ, liền kêu Hoàng Tân Lương lấy danh nghĩa trấn chính phủ, gọi điện xin bệnh viện thành phố chi viện, phái hai chiếc xe cứu hộ tới, chuẩn bị tùy thời vận chuyển.

Cô bé tiểu Huyên kia mãi đến khi đưa tới trạm y tế mới hơi hơi tỉnh lại, thấy tiểu Lê cũng ở bên người, yếu ớt nói: “Xin lỗi…”

Từ tự thuật của tiểu Lê, Thẩm Hoài mới biết cô gái này tên Khấu Huyên, người thôn Học Đường Kiều, gia cảnh rất nghèo, từ nhỏ mẹ đã bỏ nhà theo trai, ba nàng lại chết sớm, ở cùng với ông bà.

Vì nghèo, lên đến trung học, cả tiền học phí, tiền sinh hoạt cũng không đủ, không thể không kiếm việc làm thêm, xin được chân thu ngân trong một quán bi-a trên trấn, thế là khó tránh khỏi tiếp xúc với đám lưu manh ngoài xã hội.

Mới đầu mấy tên thanh niên kia chỉ tìm Khấu Huyên mà mấy học sinh có qua lại ngoài xã hội, thuận tiện vào trung trường sính uy phong. Vô ý nhìn thấy tiểu Lê và một cô bé cùng khóa khác, cũng khá là xinh xắn, hai tên trong đám liền xán lại, muốn “làm bạn trai”.

Trước sau tiếp xúc mấy lần, tiểu Lê không thèm để ý. Đi học, về nhà, hoặc học thêm ở trường đều ở trong trường hoặc trên phố, chỉ cho rằng không thèm để ý là được, mới không kể lại với Thẩm Hoài. Ai biết hôm nay hai thằng đó lại tụ tập đồng bạn vào trong trường gây chuyện, còn xông vào phòng học khiêu khích, thậm chí động tay động chân.

Khấu Huyên khuyên ngăn bọn hắn, hai bên tranh cãi rồi quay sang động thủ, Khấu Huyên cầm dao rọc giấy vạch mấy nhát lên áo da tên kia, còn phá mặt hắn, liền kích động thú tính trong người bọn kia.

Do trong trường vốn đã có mấy học sinh tiếp xúc với đám này, thường thường xưng vương xưng bá, quậy tanh bành cả trường lên, thường thường học sinh cũng bị đám này bắt nạt, trấn lột.

Thế nên khi chúng gây chuyện làm loạn trong phòng học, sư sinh bình thường vẫn không dám ngăn trở, may mà có cô bạn cùng lớp tiểu Lê, nhanh chân chạy đến nhà hàng Chử Cốc báo tin.

Người đàn ông trung niên kia là tổ trưởng tổ ngữ văn của trường, tên Dương Thành Minh, cũng là thầy dạy ngữ văn khóa tiểu Lê, là thầy giáo duy nhất dám đứng ra ngăn trở bọn lưu manh, cũng là chỗ cho bọn thú vật này phát tiết, bị đánh nặng nhất, thẳng cho đến lúc Thẩm Hoài chạy tới…

Điều kiện trong trạm y tế rất thô sơ, chỉ phán đoán rằng Khấu Huyên có mấy xương sườn bị gãy, Dương Thành Minh khả năng bị chấn động não. Xe cứu hộ vừa qua, liền lập tức chuyển tới bệnh viện thành phố cứu trị.

Thẩm Hoài và Trần Đan không đi theo, chỉ thị hai người Hoàng Tân Lương, Quách Toàn đại biểu thị trấn toàn quyền xử lý việc này. Lại để Chử Cường lái xe, mang một giáo viên trong trường theo, đi đón gia thuộc Dương Thành Minh và Khấu Huyên tới bệnh viện, tiểu Lê cũng kiên trì đi theo. Thẩm Hoài đành mặc nàng, rốt cuộc phải để nàng trải qua những chuyện thế này mới trưởng thành lên được.

Để Trần Đan và Chu Lệ Linh về nhà hàng trước, phần hắn về lại trong trường, bên này sư sinh đã tán hết cả, vì chuyện hôm nay học sinh được sắp xếp nghỉ sớm, có hai dân phòng được cắt cử thủ trước cổng, thấy Thẩm Hoài qua tới, mới nói: “Thẩm bí thư, Đỗ bí thư và Hà trấn trưởng đang đợi trong phòng hiệu trưởng…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện