Tâm thái Hà Thanh Xã bình hòa trở lại, cười nói: “Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng công tác vẫn phải làm, nếu không được, chúng ta đóng cửa tự biểu dương cũng được. Nhưng mà, toàn trấn sập hơn 120 căn nhà, tỷ lệ gia đình bần khốn rất cao, trong khi huyện ủy phát xuống không đến 10 vạn tiền cứu tế, không thể giải quyết toàn bộ vấn đề…”
“Trước cứ phát mỗi hộ một ngàn, viện phí do thị trấn chi trả toàn bộ, sợ là trạm xá cũng chen đầy người rồi.” Thẩm Hoài nói: “Quần chúng nào không tìm được chỗ trú, tạm thời an trí trong trường tiểu học qua Tết cái đã. Tiền thì dễ, qua hai ngày sau chắc phía thành phố cũng phát tiền cứu tai xuống. Nếu không trước chuyển 100 vạn từ xưởng thép qua dùng tạm, thị trấn cũng bỏ ra một ít. Chẳng qua muốn xây lại nhà cho dân trước ngày học sinh đi học lại, độ khó rất lớn, thị trấn cần một thời gian để quá độ…”
“Muốn xây lại nhà trước ngày học sinh đi học lại, không thể nào a!” Lý Phong nói: “Tết nhất thế này, mấy tay thầu xây dựng cũng gom không đủ công nhân…”
“Hạn nhận thầu của xưởng dệt đã qua rồi, tôi áp lại chuyện ký tiếp hợp đồng là muốn để Phan Thạch Quý sửa lại hệ thống xử lý nước thải.” Thẩm Hoài nói: “Nhìn thế này, không cần cho Phan Thạch Quý nữa rồi, tình hình đặc thù thì xử lý đặc thù. Tôi thấy phải đóng cửa xưởng nhuộm ngay thôi, lấy nhà xưởng làm cho an trú tạm thời cho tai dân, cũng giải quyết khốn quẫn cho thị trấn. Các anh thấy thế nào?”
“Thế hơn một trăm công nhân trong xưởng dệt thì làm thế nào?” Hà Thanh Xã hỏi.
“Không phải Chử Hợp Lương Lương một mực nói phải mở rộng sản xuất ư? Sau khi đóng cửa xưởng dệt, vấn đề công nhân cứ để hắn tiêu hóa.” Thẩm Hoài nói.
“Được.” Trước kia, khi nhận thầu xưởng nhuộm Phan Thạch Quý chỉ nhìn sắc mặt Đỗ Kiến, Lý Phong và Hà Thanh Xã đều không được chỗ tốt gì. Thẩm Hoài quyết tâm đóng cửa xưởng nhuộm ngay lập tức, vấn đề thủ tục rất dễ giải quyết, chỉ cần xử lý nốt vấn đề công nhân, tất nhiên bọn hắn ủng hộ hai tay.
“Vậy được, trấn chính phủ và ban tư sản công soạn công văn đi.” Thẩm Hoài nói rằng: “Để tôi đi gọi điện tìm Chử Hợp Lương…”
Hà Thanh Xã không muốn làm chuyện đắc tội người, nhưng giờ cũng chỉ có thể lặng lẽ tiếp thụ, nói: “Được, việc này để tôi và Quách Toàn làm cho.”
Có một số việc hắn và Lý Phong mà không xung phong hãm trận trước tiền tuyến, chẳng lẽ để Thẩm Hoài tự thân thượng trận?”
Sau khi đóng cửa xưởng nhuộm, Thẩm Hoài muốn Chử Hợp Lương ra mặt tiếp nhận công nhân, nói rõ là tiếp tục chuyện thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Tử La trước kia.
Thẩm Hoài công khai ủng hộ Chử Hợp Lương làm lớn, Hà Thanh Xã nghĩ lại bình thời nhận không ít chỗ tốt từ họ Chử. Lúc này cũng là lúc hắn đứng ra làm chút báo đền.
Nhìn Hà Thanh Xã đi ra phòng làm việc, Thẩm Hoài nhè nhẹ thở phù một hơi.
Trước đây hắn là phó bí thư, dựa có Đàm Khải Bình làm ô dù, liên hợp Hà Thanh Xã áp chế Đỗ Kiến, bởi thế quan hệ giữa hai bên rất dung hợp.
Giờ hắn đã là bí thư đảng ủy, Hà Thanh Xã vẫn là trấn trưởng. Hà Thanh Xã có thể phối hợp công tác với mình hay không, trong đầu có suy nghĩ gì khác không, Thẩm Hoài khá là bận tâm. Rốt cuộc, trong thể chế quan trường, kẻ lãnh đạo hai hệ thống đảng chính ở chung trong hòa bình thân thiện là điều rất khó xảy ra.
Trong vụ đóng cửa xưởng nhuộm, Thẩm Hoài không có tinh lực để nắm bắt hết mọi chuyện, cần có người để chia gánh giùm. Giao cho Hà Thanh Xã phụ trách, cũng là muốn thử thái độ của hắn một lần.
**************************
Chử Hợp Lương vừa nhận được điện thoại liền chạy tới thị trấn ngay, xe vào trong sân trụ sở, người còn chưa xuống xe, liền đụng phải ông chủ xưởng nhuộm Phan Thạch Quý.
Phan Thạch Quý mắt lạnh nhìn qua, như hận không nuốt sống Chử Hợp Lương vậy, nói ngọt nói nhạt: “Chử lão đệ, bình thời thấy chú hì hì hà hà, không ngờ đến lúc then chốt lại tợn tay đến vậy!”
Trước nay Thẩm Hoài khá bất mãn với chuyện xưởng nhuộm xả nước thải chưa qua xử lý xuống sông, giờ quyết đóng cửa xưởng, thà để thị trấn thiệt mấy chục vạn phí nhận thầu mỗi năm, cũng muốn giải quyết triệt để vấn đề ô nhiễm nước thải ven sông. Then chốt là, chén cơm cho hơn 100 công nhân trong xưởng thì phải làm thế nào? Mấy lần trước Thẩm Hoài đã hạ công văn chỉ thị xưởng nhuộm phải giải quyết vấn đề ô nhiễm, Phan Thạch Quý cứ lấy lý do xưởng thép thua lỗ, còn phải trả lương cho công nhân ra đùn đỡ. Hồi đó Thẩm Hoài chưa ngồi lên ghế bí thư đảng ủy, Đỗ Kiến cũng vin lấy lý do công nhân, Thẩm Hoài không tiện áp thủ đoạn cưỡng chế với xưởng nhuộm.
Trước mắt chỉ cần Chử Hợp Lương nhận hơn 100 công nhân sang, Thẩm Hoài hoàn toàn không cần băn khoăn Phan Thạch Quý lấy lý do lý trấu thế nào; Lại gặp lần này cần chỗ để sắp xếp ăn ở cho tai dân, lập tức quyết đoán hạ đao với Phan Thạch Quý.
Bình thời trên thị trấn không thiếu cán bộ nhận chỗ tốt từ Phan Thạch Quý.
Hà Thanh Xã vừa tìm Quách Toàn, và hai tên thư ký trong văn phòng đảng chính thương nghị chuyện hạ công văn, tin tức đã truyền vào tai Phan Thạch Quý. Phan Thạch Quý không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách trước khi công văn chính thức phát xuống, chạy lên thị trấn xem có biện pháp gì cứu vãn không.
Mỗi lần ban tư sản tới xưởng thúc chuyện cải tạo hệ thống xử lý nước thải, đều là tên tiểu Chử ôn dịch mặt đen như đáy nồi kia. Phan Thạch Quý sớm đã hoài nghi chuyện này là do Chử Hợp Lương đứng sau giở trò, giờ thấy y cũng đồng thời xuất hiện trong trụ sở trấn chính phủ, không nghi ngờ gì càng khẳng định suy đoán trong lòng, tà hỏa trong đầu nhịn không nổi, phún lên, lớn tiếng nói kháy Chử Hợp Lương.
Xưởng dệt và xưởng nhuộm vốn nằm kề nhau, cả hai đều thải nước ra sông Mai Khê, nhưng lượng rác xưởng nhuộm thải ra lớn hơn nhiều. Trước đây thị trấn yêu cầu cả hai xưởng chỉnh đốn, Chử Hợp Lương liền bỏ 50 vạn tiền túi ra xây ao xử lý nước thải, nhập cả thiết bị lọc nước hiện đại về. Ngay từ lúc đó Phan Thạch Quý đã cảm thấy không ưa Chử Hợp Lương, cho rằng y giả thanh cao, cố chè ép mình.
Lần này nghe nói thị trấn muốn để Chử Hợp Lương phụ trách tiếp nhận công nhân của xưởng nhuộm. Cho dù Chử Hợp Lương bị thị trấn bức, nhưng nếu y đã đáp ứng, Phan Thạch Quý không thể không hận hắn bỏ đá xuống giếng, hỏi thăm mười tám đời tổ tông một lượt. Đây vốn là lý do hắn cầm ra để uy hiếp thị trấn, giờ bị Chử Hợp Lương hóa giải, hỏi sao hắn không hận cho được.
“Phan xưởng trưởng nói gì đó, sao tôi nghe không rõ?” mặt Chử Hợp Lương chen ra nụ cười, cố vờ hồ đồ.
Hắn biết lần này nhận lại công nhân trong xưởng nhuộm, nhất định sẽ đắc tội Phan Thạch Quý không nhẹ, nhưng cũng biết muốn làm nên chuyện mà không đắc tội ai là điều không tưởng. Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi đến thế?
Hơn nữa, Thẩm Hoài không thu lễ, không nợ ân tình của hắn, song vẫn một mực nỗ lực thúc đẩy chuyện hùn vốn thành lập công ty. Bây giờ Thẩm Hoài vì muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm ven sông và an trí tai dân, cần hắn giúp chút sức, Chử Hợp Lương hắn không xung phong đứng ra thượng trận, muốn trốn sau lưng hưởng thành quả, thiên hạ này có loại chuyện tốt đó ư?
Đóng cửa xưởng nhuộm, đối với công ty trách nhiệm hữu hạn Tử La sắp thành lập cũng có chỗ tốt.
Bây giờ xưởng dệt gần sát xưởng nhuộm, phía bắc thông ra kênh, phía nam là công lộ Hạ Mai, hai bên là khu dân cư, nhà xưởng không có không gian để phát triển. Nếu không muốn đổ vốn xây lại xưởng mới, mà xưởng dệt muốn phát triển lên tầm cao mới, con đường thích hợp nhất là thôn tính, ăn sạch xưởng nhuộm.
Giờ xưởng nhuộm đóng cửa, được trưng dụng làm chỗ an trí tai dân tạm thời. Đợi qua đoạn thời gian nữa, hoạch phân vào công ty Tử La cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Dù chỉ vì lý do này, Chử Hợp Lương đã cầu không được Thẩm Hoài đóng cửa xưởng nhuộm, còn sợ Phan Thạch Quý ghi hận?
Chử Hợp Lương và Phan Thạch Quý đồng thời vào phòng làm việc, Hà Thanh Xã đang ở gian ngoài bàn luận với Quách Toàn, thấy Phan Thạch Quý cũng đi vào, liền biết mặt dưới có người không giữ mồm mép cẩn thận, để tin tức lọt ra ngoài.
Thấy Phan Thạch Quý muốn đi vào gian trong tìm Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã lớn giọng quát: “Phan xưởng trưởng, anh muốn làm gì? Quy củ chút, phòng làm việc của Thẩm bí thư mà anh cũng dám tự tiện xông vào?”
“Thị trấn muốn đóng cửa xưởng của tôi, tôi không tìm Thẩm bí thư tố khổ thì tìm ai?” Phan Thạch Quý bắt đầu giở giọng ăn vạ.
“Anh biết thế thì tốt, đây là quyết định của tập thể, giữa tôi, Thẩm bí thư và Lý bí thư. Tôi đang định tìm anh vì chuyện này, anh có việc cũng có thể tìm tôi trình bày.” Hà Thanh Xã nói rằng.
Chuyện đóng cửa xưởng nhuộm làm chỗ an trí lâm thời cho tai dân, ba người Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Lý Phong phân công: Thẩm Hoài phụ trách thuyết phục Chử Hợp Lương tiếp thu công nhân; Hà Thanh Xã phụ trách chuyện đóng cửa xưởng nhuộm; Lý Phong phụ trách tìm mấy tay thầu xây dựng trên trấn, tranh thủ đến sang năm động thổ xây dựng lại nhà cho bà con.
“Tìm anh thì được cái tích sự gì?” Trong lòng Phan Thạch Quý vốn đã khinh thường Hà Thanh Xã, thấy Hà Thanh Xã muốn ngăn mình, trừng mắt quát lại.
“Anh ăn nói với Hà trấn trưởng thế à?” Thẩm Hoài mở cửa, đứng chống nạnh, nghiêm khắc nhìn Phan Thạch Quý đang đứng trước cửa.
Ở Mai Khê, Phan Thạch Quý cũng được tính là nhân vật có quyền thế, anh họ hắn là phó trưởng ban tổ chức thị ủy Đông Hoa, Phan Thạch Hoa. Dưới tình hình thông thường, cho dù là huyện ủy Hà Phố cũng rất ít người dám đắc tội Phan Thạch Quý.
Trước đây, ở Mai Khê, trừ bí thư Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã, Lý Phong và mấy tên lãnh đạo chủ chốt, những người còn lại Phan Thạch Quý đều chẳng thèm để vào mắt.
Thẩm Hoài đến Mai Khê, Phan Thạch Quý vốn không để ý đến hắn lắm, trước đây cũng chỉ gặp mặt chừng hai lần. Tới sau Thẩm Hoài bắt vấn đề ô nhiễm của xưởng nhuộm, nhưng Phan Thạch Quý mãi trốn không lộ diện, nên Thẩm Hoài ấn tượng rất sâu với tên mặt mũi béo mập này.
Thẩm Hoài vốn định giao thằng cha này cho Hà Thanh Xã chặn lại, nhưng ai ngờ hắn dám công khai mở miệng nhục mạ Hà Thanh Xã, bắt đầu giở giọng Chí Phèo trong văn phòng làm việc, liền mở cửa, nhìn chằm chằm Phan Thạch Quý, quở mắng nói: “Lập tức xin lỗi Hà trấn trưởng cho tôi, đừng tưởng không có ai thu thập được anh…”
Thẩm Hoài vừa đến Mai Khê đã đám đâm nát xe con trai thị trưởng. Tuy Phan Thạch Quý là tên vô lại, song vẫn không dám đốp chát lại Thẩm Hoài, cúi mặt xuống, nói: “Mấy năm qua tôi đứng ra nhận thầu xưởng nhuộm, đối với nhà xưởng có cảm tình rất lớn. Giờ thị trấn muốn đóng cửa xưởng, tôi hơi gấp, lỡ miệng… Hà trấn trưởng và tôi quen biết đã lâu, cũng biết tật xấu này…”
“Anh có cảm tình với xưởng nhuộm, thế anh sinh ra và lớn lên ở Mai Khê, vậy có cảm tình với thị trấn không? Thử nhìn lại xem con kênh đã bị anh biến thành dạng gì rồi? Cả con kênh cạnh xưởng nhuộm đều biến thành màu đen, anh còn vỗ ngực xưng có cảm tình với Mai Khê ư?” Thẩm Hoài nghiêm lệ nhìn chăm chăm Phan Thạch Quý, gằn từng câu từng chữ, chất vấn.
“Trước đây đúng là tôi không phải, nhưng rốt cuộc cũng là vì chén cơm cho hơn trăm miệng ăn trong xưởng, không còn cách nào khác mới phải làm vậy. Không làm vậy thì xưởng không có lãi a. Hơn nữa, thị trấn chỉ thị tôi sửa đổi, không phải tôi đã chỉnh đốn rồi?” Phan Thạch Quý xụ mặt xuống, van nài nói tiếp: “Tiền đổ vào đầu tư bảo vệ môi trường tôi đã mất mấy chục vạn, mới chưa lâu thị trấn đã thu hồi, thử hỏi tôi có oan không!”
“Anh oan?” Thẩm Hoài chạy về phòng làm việc, cầm ra một xấp ảnh ném thẳng vào người Phan Thạch Quý.
“Anh đào hố trong xưởng, ban ngày trữ nước thải trong đó không xả, đến tối mới lén lút xả ra, lẽ nào đây là mấy chục vạn đầu tư bảo vệ môi trường của anh? Anh tưởng tròng mắt cán bộ trên trấn đều mù hết chắc? Tôi đã cho anh cơ hội, anh dây dưa tận mấy tháng, tưởng tôi thích ăn “mầm đá” lắm chắc, giờ còn quay sang oán thị trấn…”
Nhìn xếp ảnh rõ rệt trước mặt, Phan Thạch Quý xoa lên đầu trán đã thấm đẫm mồ hôi từ thủa nào, không dám già mồm cãi láo nữa.
“Anh nhận thầu xưởng nhuộm, đã vét được không ít tiền rồi, thị trấn đối với anh đã rất công bình. Việc này anh tình nguyện cũng tốt, không tình nguyện cũng thôi, cứ thế mà làm. Hiện tại hết thảy công tác đều lấy cứu tai làm trọng tâm, đóng cửa xưởng nhuộm, đồng thời làm chỗ an trí tạm thời cho tai dân là lựa chọn hợp lý.” Thẩm Hoài không cho Phan Thạch Quý có cơ hội biện bác, ngữ khí cường ngạnh nói: “Nếu anh phối hợp với chính quyền, thị trấn có thể bồi thường cho một khoản nhất định. Anh họ của anh cũng mở một xưởng in nhuộm ở Tân Tân, tôi biết anh có cổ phần trong đó, nguyên vật liệu và đơn đặt hàng có thể chuyển dời sang bên kia. Nếu anh cứ cứng đầu cứng cổ chống đối chính quyền, đến lúc đó thì đừng trách!”
Thái độ cường ngạnh của Thẩm Hoài khiến Phan Thạch Quý sững lại, không có chỗ để ra giá trả giá, tiếp đó quay sang Chử Hợp Lương nói: “Chử tổng, mời anh vào phòng, tôi có việc riêng muốn bàn với anh!”
“Trước cứ phát mỗi hộ một ngàn, viện phí do thị trấn chi trả toàn bộ, sợ là trạm xá cũng chen đầy người rồi.” Thẩm Hoài nói: “Quần chúng nào không tìm được chỗ trú, tạm thời an trí trong trường tiểu học qua Tết cái đã. Tiền thì dễ, qua hai ngày sau chắc phía thành phố cũng phát tiền cứu tai xuống. Nếu không trước chuyển 100 vạn từ xưởng thép qua dùng tạm, thị trấn cũng bỏ ra một ít. Chẳng qua muốn xây lại nhà cho dân trước ngày học sinh đi học lại, độ khó rất lớn, thị trấn cần một thời gian để quá độ…”
“Muốn xây lại nhà trước ngày học sinh đi học lại, không thể nào a!” Lý Phong nói: “Tết nhất thế này, mấy tay thầu xây dựng cũng gom không đủ công nhân…”
“Hạn nhận thầu của xưởng dệt đã qua rồi, tôi áp lại chuyện ký tiếp hợp đồng là muốn để Phan Thạch Quý sửa lại hệ thống xử lý nước thải.” Thẩm Hoài nói: “Nhìn thế này, không cần cho Phan Thạch Quý nữa rồi, tình hình đặc thù thì xử lý đặc thù. Tôi thấy phải đóng cửa xưởng nhuộm ngay thôi, lấy nhà xưởng làm cho an trú tạm thời cho tai dân, cũng giải quyết khốn quẫn cho thị trấn. Các anh thấy thế nào?”
“Thế hơn một trăm công nhân trong xưởng dệt thì làm thế nào?” Hà Thanh Xã hỏi.
“Không phải Chử Hợp Lương Lương một mực nói phải mở rộng sản xuất ư? Sau khi đóng cửa xưởng dệt, vấn đề công nhân cứ để hắn tiêu hóa.” Thẩm Hoài nói.
“Được.” Trước kia, khi nhận thầu xưởng nhuộm Phan Thạch Quý chỉ nhìn sắc mặt Đỗ Kiến, Lý Phong và Hà Thanh Xã đều không được chỗ tốt gì. Thẩm Hoài quyết tâm đóng cửa xưởng nhuộm ngay lập tức, vấn đề thủ tục rất dễ giải quyết, chỉ cần xử lý nốt vấn đề công nhân, tất nhiên bọn hắn ủng hộ hai tay.
“Vậy được, trấn chính phủ và ban tư sản công soạn công văn đi.” Thẩm Hoài nói rằng: “Để tôi đi gọi điện tìm Chử Hợp Lương…”
Hà Thanh Xã không muốn làm chuyện đắc tội người, nhưng giờ cũng chỉ có thể lặng lẽ tiếp thụ, nói: “Được, việc này để tôi và Quách Toàn làm cho.”
Có một số việc hắn và Lý Phong mà không xung phong hãm trận trước tiền tuyến, chẳng lẽ để Thẩm Hoài tự thân thượng trận?”
Sau khi đóng cửa xưởng nhuộm, Thẩm Hoài muốn Chử Hợp Lương ra mặt tiếp nhận công nhân, nói rõ là tiếp tục chuyện thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Tử La trước kia.
Thẩm Hoài công khai ủng hộ Chử Hợp Lương làm lớn, Hà Thanh Xã nghĩ lại bình thời nhận không ít chỗ tốt từ họ Chử. Lúc này cũng là lúc hắn đứng ra làm chút báo đền.
Nhìn Hà Thanh Xã đi ra phòng làm việc, Thẩm Hoài nhè nhẹ thở phù một hơi.
Trước đây hắn là phó bí thư, dựa có Đàm Khải Bình làm ô dù, liên hợp Hà Thanh Xã áp chế Đỗ Kiến, bởi thế quan hệ giữa hai bên rất dung hợp.
Giờ hắn đã là bí thư đảng ủy, Hà Thanh Xã vẫn là trấn trưởng. Hà Thanh Xã có thể phối hợp công tác với mình hay không, trong đầu có suy nghĩ gì khác không, Thẩm Hoài khá là bận tâm. Rốt cuộc, trong thể chế quan trường, kẻ lãnh đạo hai hệ thống đảng chính ở chung trong hòa bình thân thiện là điều rất khó xảy ra.
Trong vụ đóng cửa xưởng nhuộm, Thẩm Hoài không có tinh lực để nắm bắt hết mọi chuyện, cần có người để chia gánh giùm. Giao cho Hà Thanh Xã phụ trách, cũng là muốn thử thái độ của hắn một lần.
**************************
Chử Hợp Lương vừa nhận được điện thoại liền chạy tới thị trấn ngay, xe vào trong sân trụ sở, người còn chưa xuống xe, liền đụng phải ông chủ xưởng nhuộm Phan Thạch Quý.
Phan Thạch Quý mắt lạnh nhìn qua, như hận không nuốt sống Chử Hợp Lương vậy, nói ngọt nói nhạt: “Chử lão đệ, bình thời thấy chú hì hì hà hà, không ngờ đến lúc then chốt lại tợn tay đến vậy!”
Trước nay Thẩm Hoài khá bất mãn với chuyện xưởng nhuộm xả nước thải chưa qua xử lý xuống sông, giờ quyết đóng cửa xưởng, thà để thị trấn thiệt mấy chục vạn phí nhận thầu mỗi năm, cũng muốn giải quyết triệt để vấn đề ô nhiễm nước thải ven sông. Then chốt là, chén cơm cho hơn 100 công nhân trong xưởng thì phải làm thế nào? Mấy lần trước Thẩm Hoài đã hạ công văn chỉ thị xưởng nhuộm phải giải quyết vấn đề ô nhiễm, Phan Thạch Quý cứ lấy lý do xưởng thép thua lỗ, còn phải trả lương cho công nhân ra đùn đỡ. Hồi đó Thẩm Hoài chưa ngồi lên ghế bí thư đảng ủy, Đỗ Kiến cũng vin lấy lý do công nhân, Thẩm Hoài không tiện áp thủ đoạn cưỡng chế với xưởng nhuộm.
Trước mắt chỉ cần Chử Hợp Lương nhận hơn 100 công nhân sang, Thẩm Hoài hoàn toàn không cần băn khoăn Phan Thạch Quý lấy lý do lý trấu thế nào; Lại gặp lần này cần chỗ để sắp xếp ăn ở cho tai dân, lập tức quyết đoán hạ đao với Phan Thạch Quý.
Bình thời trên thị trấn không thiếu cán bộ nhận chỗ tốt từ Phan Thạch Quý.
Hà Thanh Xã vừa tìm Quách Toàn, và hai tên thư ký trong văn phòng đảng chính thương nghị chuyện hạ công văn, tin tức đã truyền vào tai Phan Thạch Quý. Phan Thạch Quý không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách trước khi công văn chính thức phát xuống, chạy lên thị trấn xem có biện pháp gì cứu vãn không.
Mỗi lần ban tư sản tới xưởng thúc chuyện cải tạo hệ thống xử lý nước thải, đều là tên tiểu Chử ôn dịch mặt đen như đáy nồi kia. Phan Thạch Quý sớm đã hoài nghi chuyện này là do Chử Hợp Lương đứng sau giở trò, giờ thấy y cũng đồng thời xuất hiện trong trụ sở trấn chính phủ, không nghi ngờ gì càng khẳng định suy đoán trong lòng, tà hỏa trong đầu nhịn không nổi, phún lên, lớn tiếng nói kháy Chử Hợp Lương.
Xưởng dệt và xưởng nhuộm vốn nằm kề nhau, cả hai đều thải nước ra sông Mai Khê, nhưng lượng rác xưởng nhuộm thải ra lớn hơn nhiều. Trước đây thị trấn yêu cầu cả hai xưởng chỉnh đốn, Chử Hợp Lương liền bỏ 50 vạn tiền túi ra xây ao xử lý nước thải, nhập cả thiết bị lọc nước hiện đại về. Ngay từ lúc đó Phan Thạch Quý đã cảm thấy không ưa Chử Hợp Lương, cho rằng y giả thanh cao, cố chè ép mình.
Lần này nghe nói thị trấn muốn để Chử Hợp Lương phụ trách tiếp nhận công nhân của xưởng nhuộm. Cho dù Chử Hợp Lương bị thị trấn bức, nhưng nếu y đã đáp ứng, Phan Thạch Quý không thể không hận hắn bỏ đá xuống giếng, hỏi thăm mười tám đời tổ tông một lượt. Đây vốn là lý do hắn cầm ra để uy hiếp thị trấn, giờ bị Chử Hợp Lương hóa giải, hỏi sao hắn không hận cho được.
“Phan xưởng trưởng nói gì đó, sao tôi nghe không rõ?” mặt Chử Hợp Lương chen ra nụ cười, cố vờ hồ đồ.
Hắn biết lần này nhận lại công nhân trong xưởng nhuộm, nhất định sẽ đắc tội Phan Thạch Quý không nhẹ, nhưng cũng biết muốn làm nên chuyện mà không đắc tội ai là điều không tưởng. Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi đến thế?
Hơn nữa, Thẩm Hoài không thu lễ, không nợ ân tình của hắn, song vẫn một mực nỗ lực thúc đẩy chuyện hùn vốn thành lập công ty. Bây giờ Thẩm Hoài vì muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm ven sông và an trí tai dân, cần hắn giúp chút sức, Chử Hợp Lương hắn không xung phong đứng ra thượng trận, muốn trốn sau lưng hưởng thành quả, thiên hạ này có loại chuyện tốt đó ư?
Đóng cửa xưởng nhuộm, đối với công ty trách nhiệm hữu hạn Tử La sắp thành lập cũng có chỗ tốt.
Bây giờ xưởng dệt gần sát xưởng nhuộm, phía bắc thông ra kênh, phía nam là công lộ Hạ Mai, hai bên là khu dân cư, nhà xưởng không có không gian để phát triển. Nếu không muốn đổ vốn xây lại xưởng mới, mà xưởng dệt muốn phát triển lên tầm cao mới, con đường thích hợp nhất là thôn tính, ăn sạch xưởng nhuộm.
Giờ xưởng nhuộm đóng cửa, được trưng dụng làm chỗ an trí tai dân tạm thời. Đợi qua đoạn thời gian nữa, hoạch phân vào công ty Tử La cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Dù chỉ vì lý do này, Chử Hợp Lương đã cầu không được Thẩm Hoài đóng cửa xưởng nhuộm, còn sợ Phan Thạch Quý ghi hận?
Chử Hợp Lương và Phan Thạch Quý đồng thời vào phòng làm việc, Hà Thanh Xã đang ở gian ngoài bàn luận với Quách Toàn, thấy Phan Thạch Quý cũng đi vào, liền biết mặt dưới có người không giữ mồm mép cẩn thận, để tin tức lọt ra ngoài.
Thấy Phan Thạch Quý muốn đi vào gian trong tìm Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã lớn giọng quát: “Phan xưởng trưởng, anh muốn làm gì? Quy củ chút, phòng làm việc của Thẩm bí thư mà anh cũng dám tự tiện xông vào?”
“Thị trấn muốn đóng cửa xưởng của tôi, tôi không tìm Thẩm bí thư tố khổ thì tìm ai?” Phan Thạch Quý bắt đầu giở giọng ăn vạ.
“Anh biết thế thì tốt, đây là quyết định của tập thể, giữa tôi, Thẩm bí thư và Lý bí thư. Tôi đang định tìm anh vì chuyện này, anh có việc cũng có thể tìm tôi trình bày.” Hà Thanh Xã nói rằng.
Chuyện đóng cửa xưởng nhuộm làm chỗ an trí lâm thời cho tai dân, ba người Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Lý Phong phân công: Thẩm Hoài phụ trách thuyết phục Chử Hợp Lương tiếp thu công nhân; Hà Thanh Xã phụ trách chuyện đóng cửa xưởng nhuộm; Lý Phong phụ trách tìm mấy tay thầu xây dựng trên trấn, tranh thủ đến sang năm động thổ xây dựng lại nhà cho bà con.
“Tìm anh thì được cái tích sự gì?” Trong lòng Phan Thạch Quý vốn đã khinh thường Hà Thanh Xã, thấy Hà Thanh Xã muốn ngăn mình, trừng mắt quát lại.
“Anh ăn nói với Hà trấn trưởng thế à?” Thẩm Hoài mở cửa, đứng chống nạnh, nghiêm khắc nhìn Phan Thạch Quý đang đứng trước cửa.
Ở Mai Khê, Phan Thạch Quý cũng được tính là nhân vật có quyền thế, anh họ hắn là phó trưởng ban tổ chức thị ủy Đông Hoa, Phan Thạch Hoa. Dưới tình hình thông thường, cho dù là huyện ủy Hà Phố cũng rất ít người dám đắc tội Phan Thạch Quý.
Trước đây, ở Mai Khê, trừ bí thư Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã, Lý Phong và mấy tên lãnh đạo chủ chốt, những người còn lại Phan Thạch Quý đều chẳng thèm để vào mắt.
Thẩm Hoài đến Mai Khê, Phan Thạch Quý vốn không để ý đến hắn lắm, trước đây cũng chỉ gặp mặt chừng hai lần. Tới sau Thẩm Hoài bắt vấn đề ô nhiễm của xưởng nhuộm, nhưng Phan Thạch Quý mãi trốn không lộ diện, nên Thẩm Hoài ấn tượng rất sâu với tên mặt mũi béo mập này.
Thẩm Hoài vốn định giao thằng cha này cho Hà Thanh Xã chặn lại, nhưng ai ngờ hắn dám công khai mở miệng nhục mạ Hà Thanh Xã, bắt đầu giở giọng Chí Phèo trong văn phòng làm việc, liền mở cửa, nhìn chằm chằm Phan Thạch Quý, quở mắng nói: “Lập tức xin lỗi Hà trấn trưởng cho tôi, đừng tưởng không có ai thu thập được anh…”
Thẩm Hoài vừa đến Mai Khê đã đám đâm nát xe con trai thị trưởng. Tuy Phan Thạch Quý là tên vô lại, song vẫn không dám đốp chát lại Thẩm Hoài, cúi mặt xuống, nói: “Mấy năm qua tôi đứng ra nhận thầu xưởng nhuộm, đối với nhà xưởng có cảm tình rất lớn. Giờ thị trấn muốn đóng cửa xưởng, tôi hơi gấp, lỡ miệng… Hà trấn trưởng và tôi quen biết đã lâu, cũng biết tật xấu này…”
“Anh có cảm tình với xưởng nhuộm, thế anh sinh ra và lớn lên ở Mai Khê, vậy có cảm tình với thị trấn không? Thử nhìn lại xem con kênh đã bị anh biến thành dạng gì rồi? Cả con kênh cạnh xưởng nhuộm đều biến thành màu đen, anh còn vỗ ngực xưng có cảm tình với Mai Khê ư?” Thẩm Hoài nghiêm lệ nhìn chăm chăm Phan Thạch Quý, gằn từng câu từng chữ, chất vấn.
“Trước đây đúng là tôi không phải, nhưng rốt cuộc cũng là vì chén cơm cho hơn trăm miệng ăn trong xưởng, không còn cách nào khác mới phải làm vậy. Không làm vậy thì xưởng không có lãi a. Hơn nữa, thị trấn chỉ thị tôi sửa đổi, không phải tôi đã chỉnh đốn rồi?” Phan Thạch Quý xụ mặt xuống, van nài nói tiếp: “Tiền đổ vào đầu tư bảo vệ môi trường tôi đã mất mấy chục vạn, mới chưa lâu thị trấn đã thu hồi, thử hỏi tôi có oan không!”
“Anh oan?” Thẩm Hoài chạy về phòng làm việc, cầm ra một xấp ảnh ném thẳng vào người Phan Thạch Quý.
“Anh đào hố trong xưởng, ban ngày trữ nước thải trong đó không xả, đến tối mới lén lút xả ra, lẽ nào đây là mấy chục vạn đầu tư bảo vệ môi trường của anh? Anh tưởng tròng mắt cán bộ trên trấn đều mù hết chắc? Tôi đã cho anh cơ hội, anh dây dưa tận mấy tháng, tưởng tôi thích ăn “mầm đá” lắm chắc, giờ còn quay sang oán thị trấn…”
Nhìn xếp ảnh rõ rệt trước mặt, Phan Thạch Quý xoa lên đầu trán đã thấm đẫm mồ hôi từ thủa nào, không dám già mồm cãi láo nữa.
“Anh nhận thầu xưởng nhuộm, đã vét được không ít tiền rồi, thị trấn đối với anh đã rất công bình. Việc này anh tình nguyện cũng tốt, không tình nguyện cũng thôi, cứ thế mà làm. Hiện tại hết thảy công tác đều lấy cứu tai làm trọng tâm, đóng cửa xưởng nhuộm, đồng thời làm chỗ an trí tạm thời cho tai dân là lựa chọn hợp lý.” Thẩm Hoài không cho Phan Thạch Quý có cơ hội biện bác, ngữ khí cường ngạnh nói: “Nếu anh phối hợp với chính quyền, thị trấn có thể bồi thường cho một khoản nhất định. Anh họ của anh cũng mở một xưởng in nhuộm ở Tân Tân, tôi biết anh có cổ phần trong đó, nguyên vật liệu và đơn đặt hàng có thể chuyển dời sang bên kia. Nếu anh cứ cứng đầu cứng cổ chống đối chính quyền, đến lúc đó thì đừng trách!”
Thái độ cường ngạnh của Thẩm Hoài khiến Phan Thạch Quý sững lại, không có chỗ để ra giá trả giá, tiếp đó quay sang Chử Hợp Lương nói: “Chử tổng, mời anh vào phòng, tôi có việc riêng muốn bàn với anh!”
Danh sách chương