Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm thình lình giết trở về, nhưng hết cách không thể làm sao.
Thấy Chu Lập cũng theo đi vào, Thẩm Hoài bèn nói:
“Giám đốc Chu, về chuyện trả khoản tiền công trình mà thị trấn đang nợ anh, tôi nghĩ đến một phương án, anh nghe thử xem có thể tiếp nhận hay không?” Thẩm Hoài bèn lảng sang chuyện khác, không để Tôn Á Lâm có cơ hội chọc ngoáy.
“Thẩm bí thư, chỉ cần anh đứng ra sắp xếp, làm thế nào đều được cả!”
Lúc ấy Chu Lập nào dám xa vọng quá nhiều, cho dù thị trấn trả đủ hắn 180 vạn, Thẩm Hoài lấy đi 3-50 vạn khấu trừ đút túi, hắn chỉ có nước nặn lấy mũi mà nhận. Kết quả như thế đã tốt hơn mỗi năm trả 20 vạn không biết bao nhiêu lần.
“Tôi nghĩ thế này, không thể để khoản nợ của anh ảnh hưởng đến tình hình vận chuyển tài chính của thị trấn, trả hết một lần cho anh là rất khó. Song có một phương án, tôi tính sang năm phân làm 12 kỳ, lần lượt trả dần đến hết.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Nếu anh cần tiếp gấp, có thể biến thông một cái, đó là đi vay ngân hàng. Anh cũng biết, trình tự mà chính phủ vướng phải khi trực tiếp vay ngân hàng rất phức tạp, còn cần trên huyện, thành phố ký duyệt. Anh có thể lấy khoản nợ này làm tài sản thế chấp cho ngân hàng thương nghiệp, trực tiếp vay ra một khoản tương đương… Chị họ tôi phụ trách công tác của ngân hàng thương nghiệp ở Đông Hoa, hơn nữa phía ngân hàng cũng chấp nhận tín dụng trái vụ từ Mai Khê, bởi thế công tác cụ thể không cần giám đốc Chu anh bận tâm.”
Tôn Á Lâm khẽ trừng Thẩm Hoài một cái, cũng không quản Chu Lập, Chu Nghi đang đứng trước mặt, kề qua nói nhỏ: “Con gái tên mập mạp đen sì này là sinh viên của học viện kinh tế tỉnh, có phải oan nghiệt trước kia anh gây ra không? Còn nữa, từ lúc nào ngân hàng bọn tôi chấp nhận tín dụng trái vụ từ bọn anh? Anh phải biết, nếu muốn nói thẳng, tín dụng trái vụ của chính quyền trong nước, bọn tôi nhất định sẽ hạ mức an toàn xuống cấp thấp nhất…”
Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài nhỏ giọng nói chuyện, Chu Lập rất thức thời kéo con gái ra xa xa.
Tuy hắn không quen phía ngân hàng thương nghiệp, nhưng thấy cô chị họ xinh đẹp này của Thẩm Hoài có thể phụ trách nghiệp vụ ở Đông Hoa, biết đây không phải là nhân vật đơn giản mà kẻ bị nợ nần bức đến đi đầu không lối như mình có thể khinh mạn.
Thẩm Hoài không khỏi cảm khái: Cô chị họ này nhìn qua đanh đá chua ngoa, nhưng thủ đoạn làm việc lẫn ánh mắt đều rất lợi hại, không ngờ chỉ tiếp xúc với Chu Lập ngăn ngắn mấy phút, nàng đã hỏi rõ những chỗ then chốt, khăng khăng còn lưu lại mượn cớ để “hồi mã thương” trở về.
Thẩm Hoài cười cười với Chu Lập, Chu Nghi tỏ ý xin lỗi, không thể không chếch người, cùng Tôn Á Lâm kề tai thương thảo điều kiện: “Cô và tôi hợp tác, tôi đảm bảo, trong thời gian ba năm cô sẽ ngồi lên ghế giám đốc chi nhánh Đông Hoa, hơn nữa đây chỉ là bước thứ nhất trong kế hoạch của tôi. Mà ngân hàng thương nghiệp muốn đứng chân trong nước, dù tín dụng của chính quyền có kém đến mức nào, bọn cô cũng dám cự tuyệt trái quyền của chính phủ làm thế chấp?”
“Không có Đàm Khải Bình ủng hộ, anh có thể làm đến bước đó ư?” Tôn Á Lâm không hề tin tưởng.
“Xưởng thép Mai Khê đạt được thành quả như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Đàm Khải Bình ủng hộ?” Thẩm Hoài hỏi lại.
Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài tách ra, nàng mân mê mồm không tỏ thái độ, nhưng vẻ hoài nghi không cách nào dấu diếm, qua nửa ngày, mới do dự quay đầu hỏi Chu Lập: “Mai Khê nợ giám đốc Chu bao nhiêu?”
“Thiếu chừng 180 vạn!”
Chu Lập căng thẳng vô cùng, tất nhiên hắn rất muốn tiếp nhận phương án thứ hai, dù lợi tức ngân hàng hắn phải đứng ra gánh, nhưng so với vay mượn trong dân thấp hơn rất nhiều; lại thêm vạn nhất phía Mai Khê xuất hiện vấn đề, không có năng lực trả nợ, cùng lắm là hắn ném quyền đòi nợ cho phía ngân hàng, hắn cũng có thể giải thoát khỏi tình trạng quẫn bách đeo đuổi gia đình mình mấy năm qua.
Tôn Á Lâm thở nhẹ một hơi, khẽ trừng Thẩm Hoài: Bà đây còn tưởng nợ nần ghê gớm lắm cơ? Thẩm Hoài đành chịu nói: Coi như tôi thiếu cô một nhân tình.
Thấy Thẩm Hoài hạ mình cầu xin, nàng liền gật đầu đáp ứng, nói: “Chi nhánh ở Đông Hoa của ngân hàng còn đang trong giai đoạn trù bị, nhưng khoản vay của giám đốc Chu có thể xử lý đặc biệt. Sang năm, anh chuẩn bị đủ tài liệu, đưa đến nhà hàng Chử Cốc tìm tôi…” Mới rồi Tôn Á Lâm còn nói mình không mang theo danh thiếp, nhưng giờ lại rất tự nhiên mở túi xách cầm danh thiếp ra đưa cho Chu Lập.
Tấm danh thiếp nằm gọn trong tay Chu Lập, nhưng cảm giác nó đem lại cho Chu Lập lại cực trầm trọng, không ngờ khốn cảnh hại hắn khổ sở mấy năm qua, trong mồm hai người này, chỉ bằng mấy câu liền được giải quyết nhẹ nhàng.
Không quản nói thế nào, tâm lý hắn vẫn cảm kích Thẩm Hoài vô cùng, tuy chuyện này đối với Thẩm Hoài có lẽ không hề khốn khó, nhưng rốt cuộc người chìa tay ra cứu hắn là Thẩm Hoài; càng huống hồ giữa hai bên không hề có giao tình gì cả…
Cổ họng Chu Lập nghẹn lại, Thẩm Hoài nói tiếp với Tôn Á Lâm: “Năm sau ngân hàng thương nghiệp cũng sẽ tìm nhà thầu xây cơ sở ở Mai Khê, tôi nghĩ việc này nên giao cho giám đốc Chu làm, hoàn toàn không cần bận tâm giám đốc Chu rút ruột công trình…”
Tôn Á Lâm lại trừng Thẩm Hoài, muốn hắn đừng có được voi đòi tiên.
Thẩm Hoài không hề để ý đến vẻ bất mãn của Tôn Á Lâm, ngân hàng thương nghiệp muốn phát triển nghiệp vụ ở Mai Khê, chuyện xây dựng hoặc trang hoàng công trình giao cho doanh nghiệp địa phương đi làm, cũng là một loại quy tắc ngầm trao đổi lợi ích ở trong nước.
Dù Thẩm Hoài không vét được chút nước dầu nào từ chuyện này, song hắn cũng sẽ tận lực nâng đỡ xí nghiệp địa phương phát triển.
“Không cần, không cần…” Chu Lập hơi hoảng, đối với dân làm công trình, nhận dự án từ ngân hàng là món ngon nhất, không quản lợi nhuận cao hay thấp, then chốt là bảo đảm tiền giải ngân đúng thời hạn.
“Thị trấn nợ anh rất nhiều.” Thẩm Hoài thẳng thắn nói với Chu Lập: “Nhưng thị trấn không thể bù đắp gì trực tiếp cho anh được, thậm chí không thể trả cho anh thêm một phân tiền lợi tức. Mai Khê và ngân hàng có chút hợp tác về mặt nghiệp vụ, tiến cử anh đứng ra xây cơ sở chỉ được tính là quan hệ tư, chứ không hề công khai. Cũng hy vọng anh đừng quá để bụng chuyện trước kia, chúng ta đều phải nhìn về phía trước…”
Những năm đầu thập niên 90, hầu hết công ty xây dựng và công ty trang hoàng kiến trúc còn chưa phân chia rõ ràng.
“Nhất định, nhất định.” Chu Lập không biết nên nói thế nào mới tốt, cũng hoàn toàn không chú ý đến câu nói tưởng như bâng quơ vừa rồi của Thẩm Hoài, khẽ liếc sang nhìn con gái một cái.
“Đến đầu năm, giám đốc Chu tiện thể mang tư liệu về đội kiến trúc của mình luôn. Dù sao sau dùng để nhà nào nhận công trình còn chưa có quyết định cụ thể, chỉ cần giám đốc Chu thỏa mãn yêu cùng của chúng tôi, cơ hội cạnh tranh luôn luôn rộng mở.” đối mặt với thái độ cường thế muốn cầm phát triển nghiệp vụ ra làm lợi ích trao đổi, Tôn Á Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có nước gật đầu đáp ứng trước đã.
Dù sao Thẩm Hoài cũng đứng trên lập trường của thị trấn và xưởng thép, nhất định muốn đem quan hệ của mình tiếp nhận công trình từ ngân hàng, Tôn Á Lâm và Trương Lực Thăng không thể chối từ, tình hình trong nước vốn nó đã như thế, đây là quy tắc ngầm không phải ai cũng vượt quá được.
Tôn Á Lâm khẽ nhìn sang Chu Nghi, thầm nghĩ vì cô gái Thẩm Hoài đã phải bỏ sức không ít, đúng là chó không cải được tật ăn *** mà.
Đương nhiên nàng cũng không cam tâm để Thẩm Hoài lấn lướt được voi đòi tiên thế này, chỉ vào chìa khóa xe trong hộc tủ, vỗ vỗ ót nói: “Đây không phải chìa khóa xe sao, thì ra là mình lái xe qua đây?”
Nàng hoàn toàn không quản câu nói này sẽ khiến Chu Lập liên tưởng ra điều gì, cũng không quản phiền hà mà Thẩm Hoài sẽ vướng phải, cứ thế lôi chìa khóa ra, vung vung bước ra cửa chuồn trước.
**************************
Nhìn Tôn Á Lâm cắp đít chuồn thẳng, Thẩm Hoài hận không thể cầm ly trà trên tủ nện theo, tối độc phụ nhân tâm a. Vừa rồi hắn còn đang tính từ ấy chia xa mỗi người mỗi ngả với Chu Nghi, ai ngờ bị con đàn bà này phá hoại.
Chu Lập lúng túng ho khan hai tiếng, hắn không dám đáng giá kỹ Thẩm Hoài, chỉ quay đầu nhìn sang con gái đang trầm mặc, hoàn toàn không đoán ra vừa rồi Thẩm Hoài đã nói những gì với con mình? Hai người trước đó đã quen biết sẵn rồi ư? Càng nghĩ càng không hiểu nổi, vì sao trước đây con gái luôn mồm nói không quen biết gì Thẩm Hoài, còn có thái độ rất là không thích?
Thẩm Hoài cũng không biết xử lý sao với đống bù nhù mà Tôn Á Lâm để lại, chẳng lẽ nói thẳng với Chu Lập rằng mình đã từng khiến con gái hắn suýt tự sát ư? Chu Lập liệu có vung ra đập hắn một trận nên thân rồi phất áo mà đi?
“Trước đây Thẩm bí thư là giáo viên trong trường con, là người yêu của một bạn học, đến sau hai người chia tay. Lúc mới gặp chỉ thấy hơi quen mắt, giờ mới xác nhận đúng là anh ấy…” Chu Nghi thấy mặt ba mình đầy vẻ hoài nghi, biết chắc về nhà sẽ bị truy hỏi rõ ràng, liền trực tiếp mở miệng nói dối ngay trước mặt Thẩm Hoài, miễn về sau mồm miệng hai bên không khớp.
Thẩm Hoài thầm đau xót, ai cũng nói đàn bà là kẻ nói dối trời sinh, hắn không ngờ được dưới loại tình hình này, trong nháy mắt Chu Nghi còn có thể bịa chuyện ra được: Cô nghĩ ba cô là thằng ngốc chắc?
Thẩm Hoài mượn tiếng ho khan che dấu sự lúng túng, cười nhẹ với Chu Lập: “Tôi vốn định hỏi xem tình hình bạn Chu Nghi giờ thế nào, tóm lại là chuyện cũng chẳng vẻ vang gì; thật không ngờ được con gái giám đốc Chu lại là học sinh trước đây của tôi…”
Chu Lập có thể nói gì đây? Đành cười trừ cho qua chuyện thôi… Thẩm Hoài rướn người muốn lấy cốc nước, Chu Lập vội qua giúp hắn cầm sang.
“Thẩm bí thư còn coi cô ấy là bạn gái ư?” Chu Nghi lại hỏi.
Tay Thẩm Hoài hơi run lên, không tiếp được chén nước, cả chén hất lên giường, hắt ướt nguyên một phiến lớn.
“Xem tôi vụng tay vụng chân kìa…” Nhìn phiến chăn đệm ướt sũng, Chu Lập đành vơ hết trách nhiệm lên người.
Thẩm Hoài đành chịu nhìn sang Chu Nghi, có đôi lúc hắn không hiểu nổi sao trong đầu một số cô gái lại có những ý tưởng kiểu thiêu thân lao đầu vào lửa thế này?
Ở lại càng chỉ khiến đây đó thêm lúng túng, Chu Lập vội gọi y tá lại thay chăn đệm giùm Thẩm Hoài rồi cáo từ rời đi. Thẩm Hoài bèn gọi lại, cầm cả túi đồ lúc nãy hắn mang tới, bên trong là hai cây thuốc, một cây bị dỡ ra, bên trong hơi cộm lên, đoán chắc là Chu Lập nhét tiền vào, bèn đưa cây thuốc kia ra, nói: “Thuốc tôi chỉ nhận một cây thôi, cây này anh cầm về đi. Về sau có chuyện gì cứ tới, nhưng không cần mang đồ đâu…”
Chu Lập vươn tay muốn lấy cây thuốc còn lại trong túi, nhưng Thẩm Hoài kiên quyết đưa cây thuốc kia cho hắn, nhân tiện tiễn cha con nàng ra cửa luôn….
Gió bên ngoài rất lớn, thổi đến cỏ cây nghiêng ngả, Chu Lập ngồi trong xe, khẽ nhìn con gái, nổ máy, nhưng nhịn không nổi lại tắt máy đi, hỏi: “Lúc nãy con nói cái cô bạn gái kia, có phải là chính con, đúng không?”
Chu Nghi không ngờ lời nói dối của mình dễ dàng bị bóc xuyên thế này, hơi hoảng hốt, lại nhịn không nổi muốn khóc, chỉ biết trầm mặc nhìn ra sắc đêm ngoài cửa song xe.
Thấy Chu Lập cũng theo đi vào, Thẩm Hoài bèn nói:
“Giám đốc Chu, về chuyện trả khoản tiền công trình mà thị trấn đang nợ anh, tôi nghĩ đến một phương án, anh nghe thử xem có thể tiếp nhận hay không?” Thẩm Hoài bèn lảng sang chuyện khác, không để Tôn Á Lâm có cơ hội chọc ngoáy.
“Thẩm bí thư, chỉ cần anh đứng ra sắp xếp, làm thế nào đều được cả!”
Lúc ấy Chu Lập nào dám xa vọng quá nhiều, cho dù thị trấn trả đủ hắn 180 vạn, Thẩm Hoài lấy đi 3-50 vạn khấu trừ đút túi, hắn chỉ có nước nặn lấy mũi mà nhận. Kết quả như thế đã tốt hơn mỗi năm trả 20 vạn không biết bao nhiêu lần.
“Tôi nghĩ thế này, không thể để khoản nợ của anh ảnh hưởng đến tình hình vận chuyển tài chính của thị trấn, trả hết một lần cho anh là rất khó. Song có một phương án, tôi tính sang năm phân làm 12 kỳ, lần lượt trả dần đến hết.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Nếu anh cần tiếp gấp, có thể biến thông một cái, đó là đi vay ngân hàng. Anh cũng biết, trình tự mà chính phủ vướng phải khi trực tiếp vay ngân hàng rất phức tạp, còn cần trên huyện, thành phố ký duyệt. Anh có thể lấy khoản nợ này làm tài sản thế chấp cho ngân hàng thương nghiệp, trực tiếp vay ra một khoản tương đương… Chị họ tôi phụ trách công tác của ngân hàng thương nghiệp ở Đông Hoa, hơn nữa phía ngân hàng cũng chấp nhận tín dụng trái vụ từ Mai Khê, bởi thế công tác cụ thể không cần giám đốc Chu anh bận tâm.”
Tôn Á Lâm khẽ trừng Thẩm Hoài một cái, cũng không quản Chu Lập, Chu Nghi đang đứng trước mặt, kề qua nói nhỏ: “Con gái tên mập mạp đen sì này là sinh viên của học viện kinh tế tỉnh, có phải oan nghiệt trước kia anh gây ra không? Còn nữa, từ lúc nào ngân hàng bọn tôi chấp nhận tín dụng trái vụ từ bọn anh? Anh phải biết, nếu muốn nói thẳng, tín dụng trái vụ của chính quyền trong nước, bọn tôi nhất định sẽ hạ mức an toàn xuống cấp thấp nhất…”
Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài nhỏ giọng nói chuyện, Chu Lập rất thức thời kéo con gái ra xa xa.
Tuy hắn không quen phía ngân hàng thương nghiệp, nhưng thấy cô chị họ xinh đẹp này của Thẩm Hoài có thể phụ trách nghiệp vụ ở Đông Hoa, biết đây không phải là nhân vật đơn giản mà kẻ bị nợ nần bức đến đi đầu không lối như mình có thể khinh mạn.
Thẩm Hoài không khỏi cảm khái: Cô chị họ này nhìn qua đanh đá chua ngoa, nhưng thủ đoạn làm việc lẫn ánh mắt đều rất lợi hại, không ngờ chỉ tiếp xúc với Chu Lập ngăn ngắn mấy phút, nàng đã hỏi rõ những chỗ then chốt, khăng khăng còn lưu lại mượn cớ để “hồi mã thương” trở về.
Thẩm Hoài cười cười với Chu Lập, Chu Nghi tỏ ý xin lỗi, không thể không chếch người, cùng Tôn Á Lâm kề tai thương thảo điều kiện: “Cô và tôi hợp tác, tôi đảm bảo, trong thời gian ba năm cô sẽ ngồi lên ghế giám đốc chi nhánh Đông Hoa, hơn nữa đây chỉ là bước thứ nhất trong kế hoạch của tôi. Mà ngân hàng thương nghiệp muốn đứng chân trong nước, dù tín dụng của chính quyền có kém đến mức nào, bọn cô cũng dám cự tuyệt trái quyền của chính phủ làm thế chấp?”
“Không có Đàm Khải Bình ủng hộ, anh có thể làm đến bước đó ư?” Tôn Á Lâm không hề tin tưởng.
“Xưởng thép Mai Khê đạt được thành quả như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Đàm Khải Bình ủng hộ?” Thẩm Hoài hỏi lại.
Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài tách ra, nàng mân mê mồm không tỏ thái độ, nhưng vẻ hoài nghi không cách nào dấu diếm, qua nửa ngày, mới do dự quay đầu hỏi Chu Lập: “Mai Khê nợ giám đốc Chu bao nhiêu?”
“Thiếu chừng 180 vạn!”
Chu Lập căng thẳng vô cùng, tất nhiên hắn rất muốn tiếp nhận phương án thứ hai, dù lợi tức ngân hàng hắn phải đứng ra gánh, nhưng so với vay mượn trong dân thấp hơn rất nhiều; lại thêm vạn nhất phía Mai Khê xuất hiện vấn đề, không có năng lực trả nợ, cùng lắm là hắn ném quyền đòi nợ cho phía ngân hàng, hắn cũng có thể giải thoát khỏi tình trạng quẫn bách đeo đuổi gia đình mình mấy năm qua.
Tôn Á Lâm thở nhẹ một hơi, khẽ trừng Thẩm Hoài: Bà đây còn tưởng nợ nần ghê gớm lắm cơ? Thẩm Hoài đành chịu nói: Coi như tôi thiếu cô một nhân tình.
Thấy Thẩm Hoài hạ mình cầu xin, nàng liền gật đầu đáp ứng, nói: “Chi nhánh ở Đông Hoa của ngân hàng còn đang trong giai đoạn trù bị, nhưng khoản vay của giám đốc Chu có thể xử lý đặc biệt. Sang năm, anh chuẩn bị đủ tài liệu, đưa đến nhà hàng Chử Cốc tìm tôi…” Mới rồi Tôn Á Lâm còn nói mình không mang theo danh thiếp, nhưng giờ lại rất tự nhiên mở túi xách cầm danh thiếp ra đưa cho Chu Lập.
Tấm danh thiếp nằm gọn trong tay Chu Lập, nhưng cảm giác nó đem lại cho Chu Lập lại cực trầm trọng, không ngờ khốn cảnh hại hắn khổ sở mấy năm qua, trong mồm hai người này, chỉ bằng mấy câu liền được giải quyết nhẹ nhàng.
Không quản nói thế nào, tâm lý hắn vẫn cảm kích Thẩm Hoài vô cùng, tuy chuyện này đối với Thẩm Hoài có lẽ không hề khốn khó, nhưng rốt cuộc người chìa tay ra cứu hắn là Thẩm Hoài; càng huống hồ giữa hai bên không hề có giao tình gì cả…
Cổ họng Chu Lập nghẹn lại, Thẩm Hoài nói tiếp với Tôn Á Lâm: “Năm sau ngân hàng thương nghiệp cũng sẽ tìm nhà thầu xây cơ sở ở Mai Khê, tôi nghĩ việc này nên giao cho giám đốc Chu làm, hoàn toàn không cần bận tâm giám đốc Chu rút ruột công trình…”
Tôn Á Lâm lại trừng Thẩm Hoài, muốn hắn đừng có được voi đòi tiên.
Thẩm Hoài không hề để ý đến vẻ bất mãn của Tôn Á Lâm, ngân hàng thương nghiệp muốn phát triển nghiệp vụ ở Mai Khê, chuyện xây dựng hoặc trang hoàng công trình giao cho doanh nghiệp địa phương đi làm, cũng là một loại quy tắc ngầm trao đổi lợi ích ở trong nước.
Dù Thẩm Hoài không vét được chút nước dầu nào từ chuyện này, song hắn cũng sẽ tận lực nâng đỡ xí nghiệp địa phương phát triển.
“Không cần, không cần…” Chu Lập hơi hoảng, đối với dân làm công trình, nhận dự án từ ngân hàng là món ngon nhất, không quản lợi nhuận cao hay thấp, then chốt là bảo đảm tiền giải ngân đúng thời hạn.
“Thị trấn nợ anh rất nhiều.” Thẩm Hoài thẳng thắn nói với Chu Lập: “Nhưng thị trấn không thể bù đắp gì trực tiếp cho anh được, thậm chí không thể trả cho anh thêm một phân tiền lợi tức. Mai Khê và ngân hàng có chút hợp tác về mặt nghiệp vụ, tiến cử anh đứng ra xây cơ sở chỉ được tính là quan hệ tư, chứ không hề công khai. Cũng hy vọng anh đừng quá để bụng chuyện trước kia, chúng ta đều phải nhìn về phía trước…”
Những năm đầu thập niên 90, hầu hết công ty xây dựng và công ty trang hoàng kiến trúc còn chưa phân chia rõ ràng.
“Nhất định, nhất định.” Chu Lập không biết nên nói thế nào mới tốt, cũng hoàn toàn không chú ý đến câu nói tưởng như bâng quơ vừa rồi của Thẩm Hoài, khẽ liếc sang nhìn con gái một cái.
“Đến đầu năm, giám đốc Chu tiện thể mang tư liệu về đội kiến trúc của mình luôn. Dù sao sau dùng để nhà nào nhận công trình còn chưa có quyết định cụ thể, chỉ cần giám đốc Chu thỏa mãn yêu cùng của chúng tôi, cơ hội cạnh tranh luôn luôn rộng mở.” đối mặt với thái độ cường thế muốn cầm phát triển nghiệp vụ ra làm lợi ích trao đổi, Tôn Á Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có nước gật đầu đáp ứng trước đã.
Dù sao Thẩm Hoài cũng đứng trên lập trường của thị trấn và xưởng thép, nhất định muốn đem quan hệ của mình tiếp nhận công trình từ ngân hàng, Tôn Á Lâm và Trương Lực Thăng không thể chối từ, tình hình trong nước vốn nó đã như thế, đây là quy tắc ngầm không phải ai cũng vượt quá được.
Tôn Á Lâm khẽ nhìn sang Chu Nghi, thầm nghĩ vì cô gái Thẩm Hoài đã phải bỏ sức không ít, đúng là chó không cải được tật ăn *** mà.
Đương nhiên nàng cũng không cam tâm để Thẩm Hoài lấn lướt được voi đòi tiên thế này, chỉ vào chìa khóa xe trong hộc tủ, vỗ vỗ ót nói: “Đây không phải chìa khóa xe sao, thì ra là mình lái xe qua đây?”
Nàng hoàn toàn không quản câu nói này sẽ khiến Chu Lập liên tưởng ra điều gì, cũng không quản phiền hà mà Thẩm Hoài sẽ vướng phải, cứ thế lôi chìa khóa ra, vung vung bước ra cửa chuồn trước.
**************************
Nhìn Tôn Á Lâm cắp đít chuồn thẳng, Thẩm Hoài hận không thể cầm ly trà trên tủ nện theo, tối độc phụ nhân tâm a. Vừa rồi hắn còn đang tính từ ấy chia xa mỗi người mỗi ngả với Chu Nghi, ai ngờ bị con đàn bà này phá hoại.
Chu Lập lúng túng ho khan hai tiếng, hắn không dám đáng giá kỹ Thẩm Hoài, chỉ quay đầu nhìn sang con gái đang trầm mặc, hoàn toàn không đoán ra vừa rồi Thẩm Hoài đã nói những gì với con mình? Hai người trước đó đã quen biết sẵn rồi ư? Càng nghĩ càng không hiểu nổi, vì sao trước đây con gái luôn mồm nói không quen biết gì Thẩm Hoài, còn có thái độ rất là không thích?
Thẩm Hoài cũng không biết xử lý sao với đống bù nhù mà Tôn Á Lâm để lại, chẳng lẽ nói thẳng với Chu Lập rằng mình đã từng khiến con gái hắn suýt tự sát ư? Chu Lập liệu có vung ra đập hắn một trận nên thân rồi phất áo mà đi?
“Trước đây Thẩm bí thư là giáo viên trong trường con, là người yêu của một bạn học, đến sau hai người chia tay. Lúc mới gặp chỉ thấy hơi quen mắt, giờ mới xác nhận đúng là anh ấy…” Chu Nghi thấy mặt ba mình đầy vẻ hoài nghi, biết chắc về nhà sẽ bị truy hỏi rõ ràng, liền trực tiếp mở miệng nói dối ngay trước mặt Thẩm Hoài, miễn về sau mồm miệng hai bên không khớp.
Thẩm Hoài thầm đau xót, ai cũng nói đàn bà là kẻ nói dối trời sinh, hắn không ngờ được dưới loại tình hình này, trong nháy mắt Chu Nghi còn có thể bịa chuyện ra được: Cô nghĩ ba cô là thằng ngốc chắc?
Thẩm Hoài mượn tiếng ho khan che dấu sự lúng túng, cười nhẹ với Chu Lập: “Tôi vốn định hỏi xem tình hình bạn Chu Nghi giờ thế nào, tóm lại là chuyện cũng chẳng vẻ vang gì; thật không ngờ được con gái giám đốc Chu lại là học sinh trước đây của tôi…”
Chu Lập có thể nói gì đây? Đành cười trừ cho qua chuyện thôi… Thẩm Hoài rướn người muốn lấy cốc nước, Chu Lập vội qua giúp hắn cầm sang.
“Thẩm bí thư còn coi cô ấy là bạn gái ư?” Chu Nghi lại hỏi.
Tay Thẩm Hoài hơi run lên, không tiếp được chén nước, cả chén hất lên giường, hắt ướt nguyên một phiến lớn.
“Xem tôi vụng tay vụng chân kìa…” Nhìn phiến chăn đệm ướt sũng, Chu Lập đành vơ hết trách nhiệm lên người.
Thẩm Hoài đành chịu nhìn sang Chu Nghi, có đôi lúc hắn không hiểu nổi sao trong đầu một số cô gái lại có những ý tưởng kiểu thiêu thân lao đầu vào lửa thế này?
Ở lại càng chỉ khiến đây đó thêm lúng túng, Chu Lập vội gọi y tá lại thay chăn đệm giùm Thẩm Hoài rồi cáo từ rời đi. Thẩm Hoài bèn gọi lại, cầm cả túi đồ lúc nãy hắn mang tới, bên trong là hai cây thuốc, một cây bị dỡ ra, bên trong hơi cộm lên, đoán chắc là Chu Lập nhét tiền vào, bèn đưa cây thuốc kia ra, nói: “Thuốc tôi chỉ nhận một cây thôi, cây này anh cầm về đi. Về sau có chuyện gì cứ tới, nhưng không cần mang đồ đâu…”
Chu Lập vươn tay muốn lấy cây thuốc còn lại trong túi, nhưng Thẩm Hoài kiên quyết đưa cây thuốc kia cho hắn, nhân tiện tiễn cha con nàng ra cửa luôn….
Gió bên ngoài rất lớn, thổi đến cỏ cây nghiêng ngả, Chu Lập ngồi trong xe, khẽ nhìn con gái, nổ máy, nhưng nhịn không nổi lại tắt máy đi, hỏi: “Lúc nãy con nói cái cô bạn gái kia, có phải là chính con, đúng không?”
Chu Nghi không ngờ lời nói dối của mình dễ dàng bị bóc xuyên thế này, hơi hoảng hốt, lại nhịn không nổi muốn khóc, chỉ biết trầm mặc nhìn ra sắc đêm ngoài cửa song xe.
Danh sách chương