Chu Dụ cài lại cúc áo cẩn thận, cầm theo áo khoác Thẩm Hoài bước vào khách sảnh, nhìn Ngô Hải Phong đang đứng trong góc, đăm đăm dõi ra ngoài trời đêm đến xuất thần.

“Chú” Lúc không có người ngoài, Chu Dụ dùng ngữ khí trong nhà nói chuyện: “Đàm bộ trưởng có nói gì không?”

“Cũng nói qua một ít”, Ngô Hải Phong trả lời: “Nhưng ông ta không muốn gánh can hệ, cả chuyện này xem như đến đây là dừng, không thâm nhập điều tra thêm. Nhưng phản ứng trong tỉnh thế nào rất khó đoán được. Cũng trách ta lần này quá sơ ý, không coi chừng Cao Thiên Hà, cũng xem thường tên Thẩm Hoài này.”

“Chú, cháu…” Chu Dụ hơi thấy có lỗi, nhưng nghĩ không rõ ràng vì sao lúc Ngô Hải Phong nói “xem thường Thẩm Hoài” lại gằn giọng nhấn mạnh như vậy, chẳng lẽ Thẩm Hoài đề ra điều kiện gì quá phận? “Không liên quan đến cháu, có một số việc không bước qua được thì thôi.” Ngô Hải Phong xuất thân quân nhân, cũng có được tính cách “nguyện cược chịu thua”.

Bình thời Ngô Hải Phong không quá để ý đến Thẩm Hoài, ấn tượng về hắn đa phần đều từ Chu Dụ mà ra. Đối với thằng súc sinh ngoài sáng trong tối động tâm tư với cháu gái, sao Ngô Hải Phong có thể có ấn tượng tốt?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn sụp hố đêm nay.

“…” Chu Dụ im lặng không đáp lời, nàng cũng không biết nói gì cho phải.

“À, đúng rồi…” Ngô Hải Phong nói tiếp: “Trước đây Trần thị trưởng có nhắc đến chuyện để Thẩm Hoài tới thị trấn Mai Khê tạm giữ chức không?”

“Không có, ai lại tự dưng chạy đến hương trấn làm cái gì…” Chu Dụ kỳ quái hỏi rằng: “Làm sao đột nhiên hỏi cái này?”

Thành phố Đông Hoa có ba khu, sáu huyện, hai trăm hương trấn, thị trấn Mai Khê thuộc về huyện Hà Phố, nằm phía đông nam thành phố Đông Hoa. Thị ủy một mực muốn vạch Mai Khê vào thị khu, nên đối với Mai Khê Ngô Hải Phong khá có ấn tượng.

Thẩm Hoài cấp bậc là chính khoa, sau lưng lại có Trần Minh Đức chống đỡ, ngao thêm ba bốn năm trực tiếp đến huyện ủy làm phó huyện trưởng hoặc huyện trưởng mới đúng lẽ, sao Trần Minh Đức lại an bài Thẩm Hoài xuống hương trấn làm cái gì?

“À, vậy chắc tự bản thân Thẩm Hoài muốn đến Mai Khê.” Ngô Hải Phong ra chiều suy ngẫm nói.

“Cho dù có rời phủ thị chính cũng không cần phải đến hương trấn a.” Chu Dụ thắc mắc.

Đến hương trấn phải trực tiếp đối mặt với nông thôn, với cơ sở, công tác vất vả bộn bề, khốn khó cũng trùng trùng. Tình hình bây giờ động tay động chân với nông dân cũng không được, mà mềm dẻo lại thường bị nông dân khinh nhờn, lại thêm cả áp lực từ trên thị khu chồng xuống, làm cán bộ hương trấn thật không dễ dàng gì.

Giống kẻ có bối cảnh như Chu Dụ, lại có chí ở sĩ đồ, bình thường đều ổ trong cơ quan trực thị ngao tư lịch, ngao cấp bậc, có cơ hội liền trực tiếp đến khu huyện hoặc thị cục, chứ hiếm có ai tự mình đày ải đến hương trấn cả.

Hơn nữa, hương trấn tầm nhìn quá thấp. Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, Thẩm Hoài mất đi chỗ dựa, lại sớm được nhấc lên chính khoa, một khi xuống hương trấn, rất có thể cả đời này sẽ xoay vòng, chết dí dưới kia.

Nếu Thẩm Hoài đề ra yêu cầu này chỉ là để tránh xa phủ thị chính, Chu Du không thể không thừa nhận hắn còn chưa thành thục về mặt chính trị.

“Khả năng những lời hắn nói với ta là thực lòng.” Ngô Hải Phong nói, lần này hắn ăn phải quả đắng, một quả trong số đó là do Thẩm Hoài ban tặng. Tuy không quá căm hận, nhưng cũng tuyệt không khả năng đi tín nhiệm Thẩm Hoài.

“…” Chu Dụ vẫn không hiểu.

“Nhà hắn với Trần thị trưởng và Đàm bộ trưởng xem như là người quen…” Ngô Hải Phong tiếp.

“…” Chu Dụ vẫn chưa nghĩ ra.

Tuy Đàm Khải Bình là phó trưởng ban tổ chức tỉnh, nhưng bài danh trong các ủy viên tỉnh ủy còn đứng trên Ngô Hải Phong. Nếu đã có quan hệ chặt chẽ với ông ta, sao không cùng theo tới ban tổ chức tỉnh, mà cứ phải cô đơn một mình tại Đông Hoa.

“Cháu có biết chuyện trưa hôm nay Thẩm Hoài đánh em vợ Cát Vĩnh Thu ngay trong xưởng thép?” Ngô Hải Phong hỏi.

Chu Dụ lắc lắc đầu, thắc mắc: “Chuyện thế nào?”

“… Chú cũng mới vừa được biết.” Ngô Hải Phong đem sự tình xảy ra trong xưởng thép kể vắn tắt lại cho Chu Dụ.

Vừa nghe xong Chu Dụ vô thức muốn đem áo khoác trong tay quăng sang một bên, phảng phất như cầm phải xác một con rắn độc vừa lột vỏ.

Ngay đầu hôm, giữa mặt đông đủ mọi người, Thẩm Hoài giả vẻ ngây thơ tố cáo chuyện hắn nghe Trần Minh Đức đột nhiên chết là do Cát Vĩnh Thu thông báo. Một khắc kia, không ai nghi ngờ hắn. Đương thời Cát Vĩnh Thu muốn tranh biện, lại bị Ngô Hải Phong phát hỏa quát dừng, ai tưởng được tất cả đều là do Thẩm Hoài nói bậy nói bạ?

“Hắn làm tay chân như vậy mà còn dám ở lại Đông Hoa?” Chu Dụ nhịn không nổi kêu lên.

“…” Ngô Hải Phong tỏ ý cho nàng bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, nói: “Trọn cả bố cục đúng là do Cao Thiên Hà bày ra, ta cũng bị trúng kế muốn làm to chuyện Trần Minh Đức chết. Thẩm Hoài phản kích như vậy, chúng ta cũng không thể oán hắn… Chú nói vậy với cháu là để cháu biết rằng sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, không phải để cháu đi gây chuyện với y.”

Nói là không oán, nhưng ăn thiệt lớn thế này, sao tâm lý Ngô Hải Phong có thể thoải mái cho được?

“Hắn muốn đến Mai Khê tạm giữ chức, chú vẫn giúp?” Chu Dụ hỏi.

“Cho dù không có yếu tố Đàm Khải Bình, giao dịch vẫn là giao dịch. Tống hắn đến Mai Khê thậm chí còn không thể tính là ân tình.” Ngô Hải Phong nói tiếp: “Tiểu Dụ a, cháu cũng nên rời khỏi phủ thị chính đi thôi. Không biết trong tỉnh định xử lý chú như thế nào, nhưng trước khi có quyết định, chú vẫn có thể làm một số chuyện…”

“Hắn đi Mai Khê, vậy để cháu đến Đường Ấp.” Chu Dụ có chút giận dỗi nói.

Đường Ấp là một trong ba khu thuộc Đông Hoa, gần sát với Mai Khê.

Hai năm nay thị ủy đề ra kế hoạch muốn đem Mai Khê vạch khỏi Hà Phố, mở rộng phạm vi hành chính cho Đường Ấp.

Chu Dụ đề ra muốn đến Đường Ấp, rõ ràng là muốn khiêu chiến Thẩm Hoài. Một là nàng không cam tâm trước đây mình nhìn nhầm, hai là không cam tâm nhìn chú ruột ăn thiệt lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải làm giao dịch với thằng mất dạy kia.

Nghĩ kỹ một chút, chắc là càng không cam tâm nhìn nhầm mới trọng yếu, khiến nàng không kìm được muốn quan sát con người Thẩm Hoài cho kỹ.

Ngô Hải Phong nói không để Chu Dụ đấu đá với Thẩm Hoài. Nhưng nghe thấy Chu Dụ đề ra muốn tới Đường Ấp, lại nhìn chiếc áo khoác nàng đang cầm, gật gật đầu, nói: “Được, vậy để cháu tới Đường Ấp…”

Lúc này Thẩm Hoài làm như không biết gì thong thả bước xuống lầu, nói với Ngô Hải Phong, Chu Dụ đang đứng trong góc: “Ngô bí thư, Chu bí thư trưởng, dì Đào bảo tôi đi nghỉ, vậy tôi xin phép đến chỗ Đàm bộ trưởng trước…”

Kỳ thực khi Chu Dụ không kìm được lớn tiếng nói câu kia, Thẩm Hoài đã nghe thấy… Hắn không ngờ trước khi bàn chuyện giao dịch với mình Ngô Hải Phong đã nghĩ thấu hết thảy then khớp của sự tình hôm nay, cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Tuy hôm nay Ngô Hải Phong trúng phải thòng lọng, bị bức vào góc chết… Có lẽ do hắn làm bí thư thị ủy lâu ngày, cảm giác làm thiên vương lão tử che mờ mắt, mới sẽ lơ là sơ sẩy, nhưng không có nghĩa hắn là một tên đần độn.

Thẩm Hoài thầm nhủ: May mà trước khi hình thế rõ ràng, người trong xưởng thép không dám đem chuyện lúc trưa truyền loạn, nếu vậy vở diễn hôm nay chưa chắc đã đạt hiệu quả như ý.

Hắn cũng nghe thấy Chu Dụ muốn tới Đường Ấp, nàng đến Đường Ấp chí ít cũng là phó khu trưởng. Điều này khiến hắn cảm thấy sống lưng lành lạnh, như bị một con rắn nhìn chằm chằm vậy.

Thẩm Hoài cũng không ngoái đầu xác định Chu Dụ có thật đang nhìn hay không mà cứ thế ngang nhiên bước khỏi khách sảnh.

**************************

Sự tình tựa hồ đến đấy là kết thúc. Lễ truy điệu Trần Minh Đức được bố trí diễn ra vào năm ngày sau.

Trần Minh Đức đến Đông Hoa công tác chưa được nửa năm, cơ hồ chưa triển khai quyền cước gì đã qua đời, người tới tham gia lễ truy điệu cũng có hạn, buổi lễ diễn ra trong bình lặng đến tầm ba giờ chiều thì kết thúc.

Vợ Trần Minh Đức, cùng con gái và con rể mới từ Bắc Kinh trở về tham gia tang lễ cha mang theo hủ tro cốt về trong tỉnh. Đàm Khải Bình cũng cùng về trên tỉnh chung với gia thuộc

Tập thể lãnh đạo Đông Hoa đứng đầu bởi Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà kiên trì muốn tống tiễn Đàm Khải Bình và gia thuộc Trần Minh Đức ra khỏi địa giới thành phố.

Khi xe dừng đến ngã ba giao với đường quốc lộ, Đàm Khải Bình xuống xe, tỏ ý không cần đám Ngô, Cao tiễn nữa.

Ông ta vẫy tay gọi Thẩm Hoài lại, cười nói với đám Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà: “Thẩm Hoài còn phải công tác tại Đông Hoa, nhờ Ngô bí thư, Cao thị trưởng chiếu cố, giám đốc nhiều hơn, để cậu ấy sớm trưởng thành…”

Mấy câu này đối với Đàm Khải Bình có lẽ chỉ là thuận miệng bán nhân tình, nhưng đối với Thẩm Hoài lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Có câu nói này, chí ít hắn lưu lại Đông Hoa sẽ không cần sợ bị khinh thị… Đặc biệt khi nghĩ đến ngày đó ngay trong đêm Ngô Hải Phong đã nghĩ thấu sự tình mà vẫn như không có việc cùng chính mình bàn giao dịch, khiến Thẩm Hoài lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhìn Cát Vĩnh Thu sau khi nghe vậy thịt trên gò má khẽ run, liền biết lời của phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy không phải nói chơi.

Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà đều mỉm cười nghe Đàm Khải Bình nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hoài vừa hòa ái lại thân thiết.

Ngô Hải Phong còn đặt tay lên vai Thẩm Hoài khen tán, nói: “Những ngày qua tiểu Thẩm cũng thập phần vất vả, lão Cao, phủ thị chính cũng nên để cậu ấy nghỉ phép đi chứ…”

Nghe thấy Ngô Hải Phong thân thiết gọi Cao Thiên Hà là “lão Cao”, Thẩm Hoài cảm giác thấy trong không khí như dập dờn đao quang kiếm ảnh, hàn khí tứ tung, còn bàn tay Ngô Hải Phong áp lên vai nặng trình trịch như núi đá, tâm lý thầm mắng: Bọn chó đẻ, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Thẩm Hoài còn phải rướn người lên, miệng nở nụ cười tỏ vẻ lắng nghe dạy dỗ.

“Ngô bí thư, Cao thị trưởng, mấy ông không cần tiễn nữa. Thẩm Hoài, cậu đưa tôi một đoạn.” Đàm Khải Bình nói.

Không có ô dù mới biết ô dù quan trọng đến đâu.

Mấy ngày qua Thẩm Hoài nhìn như lông tóc vô tổn, nhưng Cát Vĩnh Thu đã bất động thanh sắc thu lại chiếc xe công vụ mà hắn bá chiếm từ lâu. Nếu không phải hắn có cơ hội xuống hương trấn, thì ở lại phủ thị chính chỉ có chờ khổ ăn.

Nghe thấy Đàm Khải Bình còn có lời nói với mình, Thẩm Hoài vội khoát tay xin phép Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà: “Nếu Ngô bí thư, Cao thị trưởng đều cho tôi nghỉ phép, vậy tôi xin phép không theo về thị ủy nữa vậy…” Nói xong liền luồn vào xe ôtô nhanh như sóc.

Đàm Khải Bình bật cười khanh khách, hắn nhìn ra được sự giảo hoạt trong hành động vừa rồi của Thẩm Hoài.

Theo như quy củ, Thẩm Hoài không thể cướp hắn lên xe trước được. Thẩm Hoài lên trước, lại ngay mặt đám Cao Thiên Hà, là để biểu hiện ra quan hệ giữa hai bên không tầm thường.

Đàm Khải Bình cũng lên xe theo, không quản đám Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà vẫn kiên trì đứng đó, liền phân phó tài xế lái xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện