Thẩm Hoài cùng với Ban tổ chức thành ủy, chính quyền huyện ủy Du Sơn đã thống nhất ngày mốt chính thức đến Du Sơn để nhậm chức, đường lên Du Sơn không xa nhưng rất khó đi, cả đi về phải mất 3 tiếng đồng hồ, Thẩm Hoài định đến Du Sơn nhậm chức rồi ở lại đó luôn.

Nếu như ngày mai hắn không thoát thân được thì Thiệu Chinh sẽ mang sách, tài liệu quần áo và những đồ dùng hằng ngày của Thẩm Hoài lên Du Sơn giúp hắn.

Sắp xếp xong hành lý, Thẩm Hoài không muốn mới sáng sớm Thiệu Chinh phải vất vả, nên hắn cùng với Chu Tri Bạch chuyển hành lý xuống lầu, để hành lý vào ghế ngồi phía sau và cốp xe.

Chu Dụ giúp Thẩm Hoài xách đồ, chạy 2 chuyến từ tầng trên xuống tầng dưới, cô mệt thở hồng hộc.

Chuyến cuối cùng mang hành lý xuống xe, vẫn còn lại hai chiếc vali nữa, Thẩm Hoài bảo Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh cầm lấy, đi lên phía trước; Chu Dụ toát hết mồ hôi, buộc áo khoác nỉ vào hông, đi lên phía trước Thẩm Hoài.

Đi ở phía sau cũng có cái lợi Thẩm Hoài có thể thỏa thích ngắm Chu Dụ.

Chu Dụ buộc áo khoác vào hông, hôm nay cô mặc một chiếc áo vest, bộ quần áo hôm nay cũng không thể che dấu được thân hình đẫy đà, lúc xuống cầu thang, eo cô lắc đi lắc lại, cánh tay nõn nà cũng lắc qua lắc lại, dáng dấp của một người phụ nữ đẹp.

- Chết rồi!

Thẩm Hoài hét lên như vừa nghĩ ra điều gì, nói với Chu Chi Bạch và Thiệu Chinh đi phía trước:

- Tôi nhớ ra rồi, vẫn còn một tệp tài liệu đêm hôm nay phải xem cho xong, Tri Bạch, cậu với Thiệu Chinh đến khách sạn Bằng Duyệt trước đi, Bộ trưởng Chu đợi tôi một lát, tôi quay về tìm lại một lát, thế đấy, xem đầu óc tôi loạn lên hết cả, không biết lúc sắp xếp hành lý để tệp tài liệu đấy ở đâu nữa.

Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đang xách vali nặng, chỉ muốn nhanh nhanh đi xuống lầu để nhét hành lý vào xe, không muốn lại phải quay lại tìm đồ với Thẩm Hoài nên cả hai xách đồ đi xuống phía dưới.

Chu Dụ cùng với Thẩm Hoài đi lên lầu, hỏi:

- Tài liệu gì thế mà phải xem trong đêm nay? Thẩm Hoài nhìn xuống lầu dưới, nói:

- Em trai em với Thiệu Chinh đã xuống lầu chưa vậy, đợi lát nữa anh sẽ nói cho em biết tài liệu gì mà bắt buộc phải xem trong đêm nay....

Bây giờ Chu Dụ mới biết trong đầu Thẩm Hoài đang có ý nghĩa đen tối gì, giơ tay véo Thẩm Hoài một cái, rồi cũng quay đầu nhìn xuống dưới lầu, không biết em cô cùng với Thiệu Chinh đã lái xe đi trước chưa.

Đôi má Chu Dụ mềm mại, Thẩm Hoài tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mọng nước của cô. Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đi xuống lầu dưới đợi một lát, nghĩ ở sau xe đều là đồ đạc của Thẩm Hoài, không thể đỗ xe ở bãi đỗ xe một cách tùy tiện được, liền lái xe đến luôn khách sạn Bằng Duyệt.

Cảm nhận được cả người Thẩm Hoài toàn thân nóng ran, Chu Dụ nhìn thấy chiếc xe của Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đã rời khỏi, liền tiến đến gần Thẩm Hoài hơn, miệng hai người như dính chặt vào nhau.

Thẩm Hoài dựa vào vách tường, ôm lấy thân hình mềm mại của Chu Dụ vuốt ve.

Thời gian rất gấp, còn rất nhiều khách khứa đang ở khách sạn đợi Thẩm Hoài đến dự tiệc, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Đôi tay của Thẩm Hoài nhẹ nhàng đặt lên eo của Chu Dụ rồi vuốt ve, mơn chớn, làm cho Chu Dụ không cầm được rên lên những tiếng khe khẽ.

Chu Dụ tuy rằng là một người hơi bảo thủ, nhưng khi đứng trước người mình yêu, cô trở lên bạo dạn, cởi mở hơn bao giờ hết. Ban nãy cô thấy Thẩm Hoài ở trong phòng sắp xếp tài liệu, cô cũng chẳng có thời gian để âu yếm, ở bên cạnh Thẩm Hoài nữa.

Cô cũng biết rằng thời gian gấp gáp, lền quên hết ngượng ngùng, xấu hổ, cởi quần áo, rồi nói với Thẩm Hoài:

- Nhanh lên, mọi người còn đợi chúng ta ở khách sạn nữa đấy.

Thẩm Hoài tiến đến, vuốt ve Chu Dụ.

Bờ mông của Chu Dụ vô cùng đầy đặn hơn nữa ngạo nghễ ưỡn lên, quần dài trên đùi nửa vời, từng tiếng rên đê mê từ đường cong bờ mông phát ra càng khiến người mê mẩn, nhất là bờ mông trắng như tuyết càng chói mắt.

Thẩm Hoài ấn sát eo Chu Dụ.

Mặc dù tư thế này rất ngượngngùng, nhưng cái tư thế xâm nhập này bảo người khó mà tiêu hóa, nhưng Chu Dụ vẫn là phối hợp rất thoải mái, khiến cho cái mông càng vểnh cao hơn, đến nỗi thấy rõ một vệt chất lỏng chảy dài trên làn da trắng muốt kia

Thẩm Hoài cởi quần ra, xách thương ra trận Chu Dụ cũng đã sắp nóng cháy, công phu vừa rồi, đã chuẩn bị tốt cho cuộc tấn công rồi, dù thế khi Thẩm Hoài đi vào, thì hạ thể không kìm nổi co rúc một hồi

- Em cắn anh đấy à?

Thẩm Hoài bò trườn lên người Chu Dụ, nói nhỏ bên tai.

Chu Dụ trong lòng cực vui, biết trận co rút kia của mình, khiến nhiệt huyết cũng muốn tuôn trào ra, nhưng trong lòng cực thẹn, giơ tay véo đùi Thẩm Hoài, bảo hắn tiếp đi đừng nói bậy nói bạ

Mấy ngày nay không được gần gũi với Thẩm Hoài rồi, cảm xúc trong Chu Dụ bây giờ mãnh liệt lắm,tới rất nhanh, Thẩm Hoài không tới hai trăm lần, phía dưới cô liền từng đợt co giật

Chu Dụ quần còn trên chân, hai chân cũng vẫn thế, không giang rộng ra, hơn nữa lần này co giật đến lợi hại, lúc này dính chặt Thẩm Hoài nửa bước khó rời

Chu Dụ nghĩ đến mọi người phải chờ đợi lâu ở khách sạn sẽ nghi ngờ liền quay đầu lại, hôn Thẩm Hoài một cái, nói:

- Được rồi, thế thôi, được rồi đấy.

Thẩm Hoài vẫn muốn tiếp tục, lúc này nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa:

Cộp, cộp, cộp..

Có người đi giầy cao gót bước lên cầu thang.

Chu Dụ đứng lên, vội vàng mặc lại quần áo cho chỉnh tề, giúp Thẩm Hoài chỉnh đốn lại quần áo, nói:

- Tối nay anh đừng ngủ ở chỗ Trần Đan nữa, kẻo bị phát hiện đấy.

Cốc cốc cốc....

Dương Lệ Lệ gõ cửa nói vọng vào bên trong:

- Bí thư Thẩm, Bộ trưởng Chu...

Thẩm Hoài không ngờ rằng Dương Lệ Lệ sẽ đến tìm hắn, vả lại ả còn biết Chu Dụ cũng ở trong phòng, không thể nói là không có người ở đây được, liền mặc quần vào

Chu Dụ nhanh chóng giúp Thẩm Hoài thắt dây lưng, không để Dương Lệ Lệ đợi lâu, đề phòng ả nghi ngờ. Lấy chân dẫm nhẹ, giả có bước chân đi lại, mở cửa ra, cười làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra:

- Giám đốc Dương vẫn chưa đến khách sạn à?

- Vừa nãy ở cổng khu chung cư tôi có gặp tổng giám đốc Chu, muốn đi nhờ xe bọn họ, nhưng họ nói xe đựng hành lý chật mất rồi, không ngồi thêm người được nữa, họ còn nói, Bộ trưởng Chu với Bí thư Thẩm đang ở đây liền đến để đi nhờ xe của hai người.

Dương Lệ Lệ nói.

Ban nãy ả nghe thấy Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh bảo Thẩm Hoài với Chu Dụ đang về tìm tài liệu cũng không nghi ngờ gì cả, ngó đầu vào bên trong phòng hỏi Thẩm Hoài:

- Anh tìm thấy tài liệu chưa thế?

- Tôi đang tìm đây, cô với Bộ trưởng Chu đợi lát nhé.

Thẩm Hoài nói.

Dương Lệ Lệ bước vào trong phòng, cầm lấy then cửa định đóng cửa phòng lại, thì vô tình lại sờ vào chỗ nước ướt trên then cửa, như là nước hay dầu, ả nghi ngờ nhìn Thẩm Hoài và Chu Dụ.

Ban nãy Chu Dụ ôm lấy Thẩm Hoài, đây nhất định là nước do cô tiết ra khi cơ thể đạt đến khoái cảm cực độ, ướt đến mức chính cô cũng không nghĩ là đến mức độ đó. Ban nãy cô lo lắng mở cửa cho Dương Lệ Lệ, không để ý lại để lại vết tích trên then cài cửa, không ngờ Dương Lệ Lệ tiện tay đóng cửa cũng chạm vào.

Chu Dụ vốn dĩ đã chột dạ, trên má vẫn còn vệt hồng vẫn chưa phai, vẫn may là đèn chiếu hơi mờ, nếu không sẽ nhìn rất rõ. Chỉ có điều vết hồng này, muốn che đi cũng khó.

Dương Lệ Lệ là người từng trải, ả hiểu thứ nước mà cô vừa chạm vào là nước gì.

Ả lúc trước cũng nghi ngờ quan hệ giữa Thẩm Hoài và Chu Dụ không bình thường, nhưng không ngờ rằng lần này lại có thể “bắt gian tại giường”, ả chạm vào thứ nước mà hai người kia vừa làm chuyện đó, nên có chút ngại ngùng, muốn đi rửa tay, liền mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.

Chu Dụ trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nói:

- Anh xem anh đây, cứ không cẩn thận như vậy thì chết lúc nào cũng không biết đâu,

- Hay chúng ta giết người diệt khẩu nhỉ?

Thẩm Hoài cười nói.

Chu Dụ véo Thẩm Hoài một cái, cô sợ rằng Dương Lệ Lệ sẽ nói chuyện của bọn họ cho người ngoài biết liền chạy vào phòng sách giúp Thẩm Hoài mang ra một tệp tài liệu.

Dương Lệ Lệ vào nhà vệ sinh, chỉ thấy đầu ngón tay hơi dính dính, giống như nước, ả nghĩ khi ả vào phòng thì Thẩm Hoài và Châu Dụ đã mặc lại quần áo chỉnh tề rồi, nghĩ bụng chắc họ cũng làm chuyện đó xong rồi, chỉ có điều ả không rõ lắm, tại sao họ lại để lại thứ nước đó trên then cài cửa cơ chứ, không biết là Thẩm Hoài và Chu Dụ chơi trò gì, lại nghĩ đến từ lúc ả gặp Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đến bây giờ thì thời gian cũng rất ngắn mà, họ có thể làm những gì chứ.

Nghĩ đến đây, Dương Lệ Lệ không nhịn được cười, bọn họ làm gì nhau trong thời gian rất ngắn ấy thì có liên quan gì đến ả chứ.

Dương Lệ Lệ ngồi lên bồn cầu, nghĩ đến việc lúc nãy Thẩm Hoài và Chu Dụ làm chuyện ấy ở cạnh cửa, lại không nhịn được liên tưởng đến tư thế mà hai bọn họ làm chuyện đó, thấy người mình ngứa ngứa, cô đi vệ sinh xong, lấy giấy vệ sinh lau sạch tay, nhưng vẫn có cảm giác tay vẫn không sạch, vội vàng ném giấy vệ sinh vào trong bồn cầu, đứng lên, rửa lại tay lần nữa rồi đi ra.

Cầm lấy tệp tài liệu, Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ ngồi vào sau xe của Chu Dụ.

Dương Lệ Lệ không cầm được, nhìn Chu Dụ một lượt, nét mặt hồng hào, ả thấy Chu Dụ thật đẹp quá mức.

Dương Lệ Lệ luôn tự tin về dáng vẻ của mình, lúc trước ả cũng cho rằng Chu Dụ là một người đẹp nhưng chưa từng nghĩ đẹp như thế này, cái đẹp làm cho con người ta ngưỡng mộ,

Dương Lệ Lệ lại nghĩ, thời gian gấp gáp như thế thì Chu Dụ làm sao cảm thấy thoải mái được cơ chứ, kỳ lạ thật đấy.

Dương Lệ Lệ quay sang hỏi Thẩm Hoài:

- Bí Thư Thẩm, đợt này anh đi Du Sơn nhận chức, anh có thể làm cho Du Sơn trở nên phát triển như Mai Khê được không?

- Cái gì?

Thẩm Hoài không biết là Dương Lệ Lệ không còn gì để nói nên nói vấn đề này hay có ý gì nữa, đương nhiên hắn sẽ không nói dự định của mình cho Dương Lệ Lệ biết, Thẩm Hoài cười nói:

- Tôi không phải là thần thánh gì, mà có thể một tay biến Du Sơn thành một Du Sơn khác cảnh đẹp như mơ được, hơn nữa, điều kiện phát triển kinh tế ở Du Sơn rất khắc nghiệt, không có tài nguyên gì cả, nếu như Du Sơn muốn phát triển thì chỉ có thể trông chờ vào sự phát triển của các huyện lân cận, chỉ sợ là trong vòng 18 năm cũng chẳng thể thoát được cái vỏ của một huyện nghèo đói thôi.

- Thế ạ?

Dương Lệ Lệ thất vọng hỏi lại.

- Sao thế? Sao cô lại quan tâm Du Sơn đến thế?

Thẩm Hoài nói.

- Quê tôi ở thôn Trường Lâm, Du Sơn.

Dương Lệ Lệ nói,

- Mặc dù Du Sơn ở ngay gần đây, đi xe cũng chỉ mất 3 tiếng đồng hồ mà phải đến 5, 6 năm nay tôi chưa về qua Du Sơn rồi. Tôi thực sự không muốn quay lại những ngày tháng cực khổ trước kia nữa, thiết nghĩ bí thư Thẩm sẽ có cách gì đó làm thay đổi diện mạo của Du Sơn.

- Thế sao?

Thẩm Hoài nói

- Tháng trước tôi cũng về thăm Trường Lâm, xe chỉ đi được đến trụ sở Uỷ ban, đến những chỗ khác của thôn phải leo đường núi, tôi mệt đứt hơi, nếu biết sớm nhà cô ở Trường Lâm thì bảo cô đi cùng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện