- Đồ ăn đều đã nấu rồi, bọn mày nói không ăn là không ăn chúng mày xem bọn tao là con nít để đùa giỡn đó ah? Cho dù chúng mày có mời ngọc hoàng đại đế đến đây, nếu không trả tiền cũng đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này.

Vẻ mặt dữ tợn của người chủ quán như muốn phun nước miếng lên mặt Thẩm Hoài và ba người khác.

Bốn người thanh niên hùng hổ vây lại, không để cho bên Thẩm Hoài rời khỏi nơi này, có người nhìn thấy Phùng Ngọc Mai xinh đẹp, da dẻ hồng hào và rất trắng mịn nên chảy cả nước dãi.

- Nói nhiều với chúng nó làm gì, bọn nó vẫn đang còn lì lợm, cho mỗi đứa một cái tát xem bọn nó có thành thật không? Thấy chủ tiệm và mấy thằng lưu manh chuyên làm nhiệm vụ bảo kê vây lại chặn đường, Thẩm Hoài cũng không nói nhiều, ngồi xuống lấy ví tiền rút 200 tệ ra để trên bàn rồi nói với chủ quán:

- Nếu như đồ ăn đều đã nấu rồi, xem ra chúng tôi có không muốn ăn cũng phải ăn rồi, chỉ là các anh làm như thế là không hy vọng làm ăn với chúng tôi lần thứ hai rồi?

Chủ tiệm thấy Thẩm Hoài ngoan ngoãn lấy tiền ra đã cầm lấy hai tờ tiền vò vò xem có phải tiền giả hay không rồi mới đút vào túi, vẻ mặt giận giữ cũng hoãn lại nói:

- Nói nhiều như vậy làm gì, tiệm chúng tôi đều đã niêm yết giá cả, không lẽ muốn chặt chém các người vào lần sau, bây giờ tao phải bán lỗ vốn cho chúng mày? Còn nói lôi thôi dài dòng nữa bố cũng không muốn chúng mày lần sau đến đây nữa, đúng là phân chó không bằng?

Tào Tuấn vẫn chưa gặp tình thế này bao giờ cả, bị mấy thằng giang hồ vây quanh cũng không biết phải làm sao.

Lái xe Vương Uy là một giang hồ lâu năm cho dù y có chịu thiệt thòi cũng không thể để người mới nhận chức phó chủ tịch thường trực huyện chịu thiệt thòi được nên muốn lấy hóa đơn đợi sau này lấy lại công bằng, xả giận cho Thẩm Hoài.

- Có hóa đơn hay không viết cho tôi cái về tôi báo cáo lấy tiền của cơ quan?

Chủ quán quay đầu lại trừng mắt lên nhìn hùng hổ nói:

- Mẹ chúng mày, sao mà nhiều chuyện vậy? Bọn mày ăn bữa cơm, lão tử này phải viết hóa đơn nữa ah? Cả con đường này có nhà nào cấp hóa đơn không? Đi ra cửa về quẹo trái là sở công thương, mày có gan thì đến đó tố cáo đi.

Vương Uy tức giận đứng lên.

Chủ quán nắm lấy cổ áo Vương Uy, trợn mắt lên chửi:

- Làm sao, tiểu tử như mày mà cũng dám đi tố cáo thật sao? Có cần tao gọi bí thư đảng ủy thị trấn Đông Du đến đây cho mày xem mặt không?

Thẩm Hoài bảo Vương Uy ngồi xuống, bảo chủ quán thu tiền rồi nhanh chóng đem đồ ăn bọn hắn đã chọn lên.

- Được rồi, chúng tôi không nói nhiều nữa, anh mau mau đem mấy món đã làm xong đem lên đây, nếu như món cá nướng của các anh đáng giá này thì này mai chúng tôi lại đến có được không?

Chủ quán buông tay bỏ Vương Uy ra hùng hổ trở vào nhà bếp:

- Xem như mày hiểu chuyện.

Bốn thằng giang hồ đi đến ngồi bàn gần cửa, trắng trợn nhìn chằm chăm Phùng Ngọc Mai và nói những câu tục tiễu.

Thẩm Hoài chỉ cười để Tào Tuấn đem cốc thủy tinh lấy nước sôi để làm nóng, rồi cười với Phùng Ngọc Mai:

- Sau khi tôi đến Đông Hoa đã nghe qua món cá nướng ở Du Sơn rất nổi tiếng, nếu ngon thật ngày mai tôi mời bí thư Lương, chủ tịch huyện Cao đến đây ăn một bữa.

Nghe giọng cười của Thẩm Hoài có ẩn ý, Phùng Ngọc Mai chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, đường đường là một ủy viên thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch thường trực huyện mới nhận chức lại bị mất mặt thế này, nói ra chỉ có thể mất mặt cả huyện Du Sơn.

Tuy thường ngày Phùng Ngọc Mai không đến đường này ăn cơm, cũng biết đường này, đặc biệt là những nhà đề bảng cá nướng đặc sản Du Sơn có hiện tượng chặt chém du khách khá nghiêm trọng.

Trên huyện thường xuyên nhận được đơn khiếu nại, đã giải quyết qua vài lần nhưng hiệu quả đều không như mong muốn, có người khiếu nại hoặc là gây ra vụ án trị an đều bị bắt giam vài ngày hoặc là cưỡng chế quán đó ngừng kinh doanh chỉnh đốn một thời gian nhưng qua một thời gian lại như cũ không chấm dứt được.

Lúc mới đầu Thẩm Hoài nhắc muốn đến đây ăn cơm, Phùng Ngọc Mai cũng không nghĩ gì nhiều, thấy Thẩm Hoài lên tiếng ngăn cản Vương Uy mà tự mình cùng chủ quán với mấy tên lưu manh giao thiệp, Phùng Ngọc Mai mới hiểu, hoài nghi Thẩm Hoài mới nhận chức đã muốn nghiêm trị vài nơi như thế này, và đây là nơi đầu tiên, nhưng không biết hắn sẽ xử lý thế nào.

Vương Uy tức giận nhưng không dám làm càn trước mặt Thẩm Hoài, một đĩa cá nường cùng vài món xào được đem lên, Thẩm Hoài ăn rất ngon, y cũng chỉ biết uống cùng hắn vài chén giải buồn.

Thấy Thẩm Hoài và mấy người đi cùng rất thành khẩn nên chủ tiệm và mấy tên lưu manh đã cảm thấy bình an vô sự.

Ăn hết đĩa cá nướng, Thẩm Hoài lau lau miệng đi ra ngoài, Phùng Ngọc Mai tâm sự nặng nề đi theo ra ngoài thật sự không biết sẽ xử lí chuyện này thế nào.

Đưa Thẩm Hoài về, Phùng Ngọc Mai nói:

- Bây giờ có vài quán thật quá quắt có cần tôi thông báo với mấy đồng nghiệp bên sở công thương thị trấn Đông Du không, phải xử lí tốt chuyện này.

Thẩm Hoài nhìn Phùng Ngọc Mai và mấy người kia một cái nói:

- Các anh chị về trước đi, chuyện này không được ai nói ra ngoài.

Rồi mở cửa nhà một mình đi vào

Nhìn Thẩm Hoài đi vào xong rồi đóng cửa nhà lại, Vương Uy, Tào Tuấn đều nhìn Phùng Ngọc Mai, đợi ra ngoài ngõ vài bước mới hỏi nhỏ Phùng Ngọc Mai

- Chủ nhiệm Phùng, chủ tịch Thẩm muốn làm cái gì vậy? Bây giờ phải gọi điện cho đồn công an và sở công thương trấn Đông Du thông báo cho họ mấy quán ăn đấy trị cho chúng một trận, xem có còn sợ mấy quán đó có bản lĩnh lật trời không?

Phùng Ngọc Mai chỉ cười nhạo, nói Tào Tuấn và Vương Uy đừng đem chuyện hôm nay nói ra ngoài trước, trong lòng nghĩ nếu như hôm nay Thẩm Hoài cố ý muốn ăn bữa cơm này thì vụ đầu tiên hắn muốn ra tay giải quyết không chỉ đơn thuần là mấy cái tiệm của bọn lưu manh này.

Phùng Ngọc Mai cũng không biết ý đồ của Thẩm Hoài là cái gì chỉ có thể tạm thời dừng lại và xem xét. Sau đó chia tay với Vương Uy và Tào Tuấn mỗi người tự đi về nhà mình.

Thẩm Hoài vẫn cường điệu hắn đến Du Sơn một là rèn luyện hai là học tập, không dám nắm nhiều quyền lực và hy vọng có thể giảm bớt phân công công việc, bí thư huyện Lương Chấn Bảo không đoán được suy nghĩ của Thẩm Hoài liền điều chỉnh phân công quản lí công tác của chính phủ cho ủy ban nhân dân huyện họp và thảo luận.

Không kí quyết định phân công công tác cho Thẩm Hoài, có nhiều việc ủy ban nhân dân huyện không có cách nào để tiếp tục tiến hành Cao Dương thấy mấy phó chủ tịch huyện và mấy chủ nhiệm ở ủy ban nhân dân phần lớn đều ở nhà, ngày hôm sau mới quyết định mở cuộc họp đột xuất nghiên cứu điều chỉnh phân công quản lí công tác.

Phùng Ngọc Mai sợ Thẩm Hoài không quen thuộc phòng họp liền cầm theo sổ tay, đến trước cửa phó chủ tịch thường trực huyện của Thẩm Hoài gõ cửa, thấy Thẩm Hoài đang tập trung xem tài liệu nói:

- Còn năm phút nữa là đến cuộc họp lâm thời rồi, chủ tịch Thẩm bây giờ ngài qua đó phải không?

- Ồ, được rồi, cô đợi tôi một tí

Thẩm Hoài lấy ra một quyển sổ ghi chép mặt bìa bằng da ra bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi lại Phùng Ngọc Mai:

- Cô có biết hội nghị hôm nay nói về vấn đề gì không?

Phùng Ngọc Mai sững sờ nói:

- Là do chủ tịch Cao thông báo gấp, tôi cũng không biết thảo luận về vấn đề gì, cũng chỉ thông báo cho phó chủ tịch huyện cùng chánh văn phòng ủy ban nhân dân đang ở nhà đều phải đến tham gia.

Thẩm Hoài cũng không hỏi thêm gì nữa, đi theo sau Phùng Ngọc Mai đến phòng họp nhỏ.

Cao Dương cùng vài phó chủ tịch huyện đều đã đến phòng họp, Thẩm Hoài đến ngồi bên cạnh Cao Dương ánh mắt đảo qua xem mặt vài phó chủ tịch huyện cùng chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện, rồi lại nhìn Phùng Ngọc Mai.

Sau khi hội nghị bắt đầu, Cao Dương liền đi thẳng vào vấn đề nói:

- Hôm qua chủ tịch Thẩm chính thức là một thành viên của huyện Du Sơn chúng ta rồi. Chúng ta hy vọng chủ tịch Thẩm sẽ phát huy tài năng của mình giúp Du Sơn có một diện mạo mới, nhưng Chủ tịch Thẩm rất khiêm tốn, có ý định không muốn giúp chúng ta gánh vác thêm nhiều việc. Hôm nay tức thời gọi các vị đến đây để mọi người cùng tổ chức một cuộc họp, chủ yếu là thảo luận việc phân công quản lí điều chỉnh công tác của chủ tịch Thẩm.

Cao Dương cười mỉm nói ra mục đích của hội nghị, tự cao tự đại, tóm lại là khiến mọi người cảm thấy không được thoải mái.

Các phó chủ tịch có người biết trước vấn đề này, vẻ mặt lãnh đạm, nếu như đã không nắm rõ được Thẩm Hoài đang nghĩ cái gì thì cứ làm người quan sát”, sẽ không nóng lòng thể hiện, muốn để Thẩm Hoài tự nhận phân công quản lí công tác về mình, nhưng cũng có hai người hôm qua vẫn chưa biết việc này đều kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài không hiểu sao Thẩm Hoài có quyền lực mà không nắm giữ lấy, mà muốn nhường lại công tác phân công quản lí.

Thẩm Hoài không có cách nào trong một lúc có thể xem hết được phản ứng của từng người, cũng chỉ có thể quan tâm xem phản ứng của vài phó chủ tịch và Phùng Ngọc Mai, trừ phó chủ tịch huyện Tống Vận Hoa, Hoàng Kiện Ngoại cũng xác nhận Phùng Ngọc Mai không biết trước việc này, cũng xác nhận Phùng Ngọc Mai không nói ra sự việc tối qua, trong lòng cảm thấy kì quái:

“Phùng Ngọc Mai không phải là người của Lương Chấn Bảo cùng Cao Dương, thì sao lại bỏ vốn chơi trò mĩ nhân kế với mình? Hoặc là đằng sau có ẩn ý khác.”

Thẩm Hoài cười cười rồi tiếp lời Cao Dương:

- Chủ tịch Cao đây là đang phê bình tôi đấy, tôi đã cũng hiểu ra rồi. Tôi cũng không phải khiêm tốn cái gì, chỉ là tôi là người mới đến, không quen thuộc mọi tình hình ở Du Sơn, liền lúc nhận nhiều việc như vậy, luống cuống làm nên trò cười cũng chỉ là chuyện nhỏ chủ yếu là sợ để lỡ công việc. Như chuyện hôm qua, chủ nhiệm Phùng và lái xe tiểu Vương cùng tiểu Tào của thư kí phòng giúp tôi dọn dẹp phòng đọc sách cả ngày trời, tôi liền mời bọn họ ăn cơm, tạo cảm tình với mọi người, chưa từng nghĩ, tôi chưa quen thuộc tình hình, đưa bọn họ đến thẳng một quán ăn cơm. Bốn người chúng tôi suýt chút nữa bị mấy tên du côn đánh cho một trận, đến cuối cùng không còn cách nào khác chỉ còn cách ngoan ngoãn bị bắt nạt. Các vị nói thử xem, tôi vẫn chưa nắm rõ mọi tình hình ở Du Sơn, đến ăn cơm cũng đã đến quán xã hội đen ăn rồi, làm sao có thể phụ trách nhiều việc như thế này được?

Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Cao Dương cùng vài phó chủ tịch huyện đều ngơ ngác nhìn nhau.

Cao Dương hỏi Phùng Ngọc Mai:

- Chủ nhiệm Phùng, việc tối qua rốt cuộc là như thế nào, các cô chăm sóc sinh hoạt của chủ tịch Thẩm thế nào?

Phùng Ngọc Mai nói qua một lượt chuyện tối hôm qua, mặt Cao Dương liền xìu xuống.

Bất luận Thẩm Hoài nói ra chuyện này vào lúc này là có ý gì, là một ủy viên thường vụ huyện, phó chủ tịch thường trực huyện không ngờ ngày đầu tại nơi quan mới nhận chức đã bị quán xã hội đen bắt nạt rồi, là một chủ tịch huyện như Cao Dương còn mặt mũi nào nữa.

Cao Dương gõ lên bàn nói:

- Trước tình hình này, tôi cũng nghe cấp dưới phản ánh qua nhưng cũng không đặc biệt coi trọng không ngờ nó lại ngang ngược đến mức độ này, phải nghiêm túc trừng trị mới được.

Thẩm Hoài hỏi:

- Chủ tịch Cao, kết hợp xử lí mấy chuyện này cần những ngành nào?

Cao Dương nhìn Thẩm Hoài một cái nói:

- Sở công thương, thuế vụ, sở công an, xây dựng đô thị, mấy ban ngành này, cần kết hợp lại cùng nhau hành động và còn cần kết hợp với trấn Đông Du mới có thể diệt trừ mấy quán này.

Thẩm Hoài hỏi:

- Tôi đến Du Sơn có thể làm những công việc nào vẫn chưa có quyết định, việc này tôi đã gặp rồi nếu như tôi khoanh tay đứng nhìn cũng không thích hợp, tôi chủ động xin chủ tịch Cao cho phép tôi phụ trách việc này, Chủ tịch Cao, anh cảm thấy thế nào?

Lúc này Phùng Ngọc Mai mới hiểu ra tại sao hôm qua Thẩm Hoài cố tình để bị bắt nạt đến lúc này mới nói ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện