Đến trước cửa Nam viên tân quán, Tôn Á Lâm tức giận lôi bạn gái xuống xe.

Thẩm Hoài vươn đầu xe ra song, cười nói: “Chị họ, nhớ lúc còn ở Pháp, chị là người quan tâm đến tôi nhất. Giờ trong nước chỉ có hai chị em mình, cũng nên chiếu cố nhau mới phải.” Lại lôi một tấm card từ túi da, đưa tới: “Nếu có chỗ nào không cần, chị cứ gọi cho tôi.” Bộ dáng hệt như chị em thân thiết cáo biệt vậy.

“Chiếu cố con mẹ mày!” Tôn Á Lâm sao quên được nỗi hận bị Thẩm Hoài uy hiếp trên xe nhanh đến thế, hung hăng đốp lại: “Mày mà làm ra chuyện gì thương hại đến Sophia, đừng trách tao không nể mặt chị em…”

“Đây đó, đây đó…” Thẩm Hoài cười bồi nói.

Tôn Á Lâm giận điên người, vung tay xách nện tới.

May mà Thẩm Hoài đóng cửa nhanh, kịp thời ngăn túi xách lại, giục Dương Hải Bằng lái xe, chỉ thấy bánh xe quay vòng, miết lên túi xách, đằn thành một đống bẹp dí.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy bà cô Tôn Á Lâm giận sôi gan, nhặt một cục gạch ven đường lên, định đuổi theo nện xe, Thẩm Hoài vội giục Dương Hải Bằng nhấn ga, chạy nhanh nhanh cách con đàn bà điên cuồng kia càng xa càng tốt.

“Mẹ nó, đúng là nhà dột gặp trời mưa, chó cắn áo rách.” Thẩm Hoài khẽ hạ cửa kính xuống, vừa hút thuốc vừa tránh nặng tìm nhẹ giải thích duyên cớ với Dương Hải Bằng: “Cái cô chị họ này của tôi, quan hệ giữa hai bên từ hồi còn ở Pháp đã khá ác liệt. Ai ngờ lần này nàng về nước, còn là đại diện cho ngân hàng thương nghiệp trong việc thiết lập chi nhánh ở Đông Hoa. Mà xưởng thép đang nợ ngân hàng thương nghiệp một khoản kha khá, cũng là đống cứt mà Đỗ Kiến thải ra, đến giờ vẫn chưa dọn sạch. Khoản này vay từ hồi đầu năm, đương sơ trong hồ sơ nộp lên ngân hàng có vấn đề, nàng dùng chuyện này để uy hiếp tôi…”

Dương Hải Bằng biết trước khi Thẩm Hoài được bổ nhiệm làm xưởng trưởng, tình hình kinh doanh của xưởng thép rất tệ hại, với tình hình ấy không thể vay tiền ngân hàng theo quy trình bình thường được, thành ra không có vấn đề trong khoản nợ từ ngân hàng thương nghiệp mới khiến người kỳ quái.

Nhưng mà nhìn bộ dạng phát khùng của Tôn Á Lâm vừa rồi, hình như vấn đề cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Song Dương Hải Bằng biết một số chuyện không phải người như hắn có thể hỏi nhiều: “Chắc không ảnh hưởng gì đến xưởng thép chứ?”

“Khó nói lắm!” Thẩm Hoài nói: “Với tính tình của cô chị này, tôi đoán không ra…”

Thẩm Hoài để Dương Hải Bằng chở mình về Đông Hoa, giờ đêm đã khuya, Trần Đan sớm đã nghỉ việc, đang đợi hắn trong phòng. Thẩm Hoài ôn tồn giải thích với nàng một lượt về chuyện gặp mặt Tôn Á Lâm hôm nay, rồi hai bên ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Ngày kế, cũng là ngày mồng hai Nguyên Đán, vừa đúng cuối tuần. Trừ công nhân tuyến một luân phiên trực ban, những nhân viên khác đã được cho nghỉ theo đúng quy định. Nhưng sáng sớm Thẩm Hoài đã chạy đến phòng làm việc, gọi điện cho Tiền Văn Huệ đến thêm ca, gọi thêm cả Quách Toàn, để tìm hiểu rõ hơn về chuyện khoản nợ từ ngân hàng thương nghiệp hồi đầu năm.

Thời điểm đó, trong hồ sơ xin vay mà xưởng thép nộp lên ngân hàng xác thực tồn tại một số khâu bị làm giả, với tính chất khá là nghiêm trọng.

Đương thời tiền vốn xoay vòng của xưởng thép đã cạn kiệt, nếu không có tiền đổ vào, chắc xưởng thép đã gục ngã trước khi Thẩm Hoài đến tiếp nhận. Song, lấy tình trạng kinh doanh lúc đó, nếu không làm giả tài liệu, căn bản không đủ khả năng vay được tiền từ ngân hàng.

Đương nhiên Thẩm Hoài không cần chịu trách nhiệm về những chuyện trước đây, then chốt là một khi sự việc bị chọc ra, ngân hàng tất sẽ siết nợ trước thời hạn, chỉ chuyện này thôi đã đủ khiến Thẩm Hoài đau đầu.

Thẩm Hoài không biết “chị họ” Tôn Á Lâm có nhặt tấm card của mình hay không, chỉ đành chờ đợi tình hình biến chuyển, mong rằng đừng để quyền chủ động mà mình khó khăn lắm mới bắt vào tay bị tuột đi.

Thẳng đến tận chiều mới có một số xa lạ gọi đến, Thẩm Hoài ấn xuống phím nghe, hồi hộp chờ đến giọng nói từ bên kia đầu dây.

Qua một đoạn thời gian “giảm xóc”, thanh âm của chị họ hắn nghe có vẻ lý trí hơn tối qua nhiều.

“Cậu có uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi, với quyền hạn trong tay, dù không đem vấn đề chọc ra, tôi cũng không thể giúp cậu che giấu quá hai tháng…” Trong điện thoại, Tôn Á Lâm dùng tiếng Anh trao đổi với Thẩm Hoài.

“Cô không cần thăm dò tôi, tiếng Anh tôi nói không sõi lắm, nhưng nghe hiểu thì không thành vấn đề.” Thẩm Hoài trả lời lại bằng tiếng Anh, trực tiếp phá tan chút hy vọng mong manh của Tôn Á Lâm.

Ngay trong điện thoại cũng có thể nghe ra tiếng nghiến răng ken két của Tôn Á Lâm, khiến Thẩm Hoài không khỏi tê cả da đầu.

Qua một lúc thanh âm của Tôn Á Lâm mới bình tĩnh lại, nàng dùng tiếng phổ thông, nhẹ giọng nói: “Tình hình thực tế đúng như những gì tôi vừa nói, năm sau tổng bộ sẽ tiến hành kiểm toán toàn diện các chi nhánh, hai tháng nữa sẽ đến lượt chi nhánh Hoài Hải. Trong hồ sơ của xưởng thép Mai Khê tồn tại vấn đề lớn như vậy, khả năng không bị phát hiện là rất nhỏ… Nếu anh có thể trả được khoản nợ kia trước khi kiểm toán, may ra tôi còn lấp liếm được…”

Thẩm Hoài rủa thầm: Nếu có thể trả được, tôi còn nhìn sắc mặt cô làm gì? Như bây giờ tiền mặt quay vòng của xưởng thép mỗi tháng chỉ tầm hơn 20 triệu, hắn cơ hồ đã xoay vòng lượng tiền này với tốc độ cực hạn mới đẩy được sản lượng một tháng lên 6000 tấn. Nếu một lần rút sạch hơn 16 triệu, trọn cả hệ thống sản xuất không khéo tê liệt mất.

“Tôi không cần cô lấp liếm gì cả…” Thẩm Hoài nói vào điện thoại: “Tôi chỉ hy vọng cô có thể tự thân đến xưởng thép Mai Khê tham quan một vòng, cũng có thể công khai tình hình tài chính và sổ sách thu chi hiện tại của xưởng cho cô xem. Quan hệ giữa cô và Sophia thế nào, tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm chỉ có yêu cầu này thôi…”

“Chuyện riêng giữa chúng ta không cần phải lôi Sophia vào…”

Nghe giọng điệu “chị họ” bắt đầu có dấu hiệu nổi điên, Thẩm Hoài vội nói: “Được, được, không nhắc đến cái tên kia nữa, tôi sẽ lập tức lái xe đến nhà khách đón cô ngay…”

“Không cần, giờ tôi đang đứng trước cửa xưởng thép rồi, anh chỉ cần ra đón là được.” Giọng Tôn Á Lâm lạnh tanh, đáp lại.

Thẩm Hoài nghe ra Tôn Á Lâm đã xuôi xuôi, mừng thầm, khoác áo ngoài lên, chạy vội ra cổng đón “chị họ”.

Tôn Á Lâm một mình lái xe qua, áo đen, quần jean, bó sát lấy thân hình thon thả, kiều diễm của nàng, tóc nâu tùy ý nhét vào áo gió, trong cơn gió cuối thu phất phơ, nhìn từ xa xa như tiên nữ. Mỹ nhân thế này, ai ngờ lại không thích đàn ông, Thẩm Hoài không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Thấy Thẩm Hoài từ trong xưởng chạy ra, thần tình trên mặt Tôn Á Lâm lạnh tanh, không chút cảm xúc.

Nhìn Thẩm Hoài khá có phong thái lãnh đạo, dù chuôi cầm đang nằm trong tay y, nhưng Tôn Á Lâm vẫn nhịn không nổi buông lời châm chọc: “Tôi thấy anh có mấy phần phong thái lãnh đạo đấy, về sau nếu tập đoàn Trường Thanh có chỗ nào cần treo ảnh, nhất định sẽ mời anh qua làm người mẫu, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai thế này, chậc chậc…”

“Trong mắt mấy người tôi chỉ là bao rác, cũng không cần sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện Had Rolling như cô châm chọc thế đâu. Tôi nói rồi, chỉ cần cô tự thân qua đây tìm hiểu tình hình thực tế trong xưởng, chuyện tôi đáp ứng với cô, trên cơ bản sẽ không nuốt lời.” Thẩm Hoài thản nhiên nói.

“Cái gì gọi là “trên cơ bản sẽ không nuốt lời”?” Tôn Á Lâm cáu giận trừng Thẩm Hoài, vốn trước nay nàng cũng không coi hắn là quân tử đã nói thì tất phải làm, thế nên vẫn nhịn xuống không phát tác, chỉ mở miệng chất vấn: “Tôi đã đến đây rồi, anh muốn tôi nhìn cái gì?”

“Đây là thẻ tham quan, cô đeo vào…” Thẩm Hoài đem thẻ cho Tôn Á Lâm, lại dẫn đến phòng thay đồ đổi giày, đội mũ an toàn, còn tìm một sợi dây thun, để nàng buộc tóc lại cho gọn.

“Không phải anh là xưởng trưởng ở đây sao? Cả khách của anh mà cũng không thể tùy tiện ra vào, đây hình như không phải tác phong của công xưởng trong nước a?” Tôn Á Lâm đang nghẹn cả cục tức nuốt không trôi, có cơ hội liền chộp lấy mỉa mai.

Thẩm Hoài không giận, ngược lại còn cười khổ, nói: “Đầu năm nay đúng là xưởng thép gặp phải khốn khó rất lớn, nhưng giờ đã vượt qua rồi. Hồi trước cô đến Mai Khê thị sát, không thông báo cho ban giám đốc xưởng, lại đi thăm những người không liên quan. Nếu cô coi những tư liệu thu tập được trước kia là tài liệu khảo sát thực địa, thì thực quá không công bình….”

Giọng điệu của Thẩm Hoài khi làm việc rất nghiêm túc, khiến Tôn Á Lâm không khỏi ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại phản bác: “Tôi có thể tra ra dòng tiền luân chuyển qua tài khoản ngân hàng của xưởng thép Mai Khê, chỉ chừng đó đã đủ để chứng minh hồ sơ mà hồi đầu năm các người đưa lên là giả tạo, thì cần gì phải thông báo với ban giám đốc, để nghe nói dối trắng trợn hơn chắc?”

“Có thể cô học được rất nhiều tri thức quản trị tiên tiến ở học viện Had Rolling, nhưng chưa hẳn đã thích ứng được với hoàn cảnh thị trường trong nước…” Thẩm Hoài nói tiếp: “Một năm về trước, thị trường trong nước còn thực hiện chế độ song quỹ, sản phẩm sắt thép tung ra, bị rất nhiều yếu tố trói buộc, tình hình thực tế phức tạp hơn những gì cô được học trong sách vở nhiều. Cô không điều tra rõ vấn đề này, thì không thể nói hồ sơ chúng tôi nộp lên đầu năm là giả được. Cùng lắm là có chỉnh sửa qua một chút mà thôi…”

“Hừ hừ…” Tôn Á Lâm cố nhịn không phun một bãi nước bọt lên mặt Thẩm Hoài, cười nói: “Nếu đám George biết anh có thể đem một chuyện hoang đường thế này, nói thành có lý có cứ, còn ra vẻ nghiêm túc giáo huấn tôi… Không khéo bọn hắn chết ngất mất?”

Thẩm Hoài nghe Tôn Á Lâm không chịu lắng tai tiếp thu, còn lải nhải trào phúng, cố kiềm chế không tát cho nàng mấy cái… Có trách thì chỉ trách thằng mất dạy trước kia quá khiến người khác xem thường.

Thẩm Hoài rất tỉnh táo, không để Tiền Văn Huệ, Uông Khang Thăng hoặc giả ai đó bồi cùng, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng không nhẹ đến hình tượng, uy tín mà hắn khó khăn lắm mới dựng lên được.

Thẩm Hoài cũng không nói nhảm nhiều với Tôn Á Lâm làm gì, trực tiếp dẫn nàng đến dây chuyền sản xuất.

Mới đầu Tôn Á Lâm còn không quên trào phúng Thẩm Hoài mấy câu, nhưng vào đến khu sản xuất, biểu tình trên mặt nàng dần trở nên nghiêm túc.

Tập đoàn Trường Thanh không đầu tư vào ngành thép, nhưng ngành Tôn Á Lâm học là quản trị tài chính công nghiệp, với kinh nghiệm công tác ở nước ngoài mấy năm, khiến nàng tiếp xúc rất nhiều với các xí nghiệp công nghiệp hiện đại hóa.

Thẩm Hoài mang nàng đến lò hồ quang, cảnh tượng ở đây và ấn tượng với những dây chuyền sản xuất trong các nhà máy lớn ở Đức như Krupp, ở Pháp như Schiestl không hề khác biệt quá lớn.

Thiết bị trên dây chuyền hoạt động rất nhịp nhàng, công nhân được huấn luyện bài bản giữ lấy cương vị, tỉ mỉ và cẩn thận hoàn thành từng chi tiết của quy trình….

Trong phòng điều khiển đặt một máy tính mini, là sản phẩm công nghệ nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, tuy đã hơi lạc hậu với thời đại, nhưng then chốt là vẫn hoạt động tốt, phối hợp với thao tác của công nhân viên kỹ thuật, có vẻ rất là chuyên nghiệp…

“Dây chuyền trước mắt cô hiện tại đang sản xuất thép vân ốc, sản lượng của nó chiếm đến 80% toàn xưởng; còn phía bắc là một dây chuyền khác, cũ hơn, đồ cổ từ những năm 60, 70 cơ, tôi cũng không mang cô tới đó tham quan làm gì. Đầu kia là bộ phận của ban vật tư, có thể quan sát thấy tình hình lưu chuyển trên thực tế của nguyên liệu và sản phẩm sau khi ra khỏi dây chuyền…” Thẩm Hoài mang theo “chị họ”, vừa đi vừa chỉ trỏ giới thiệu.

Tôn Á Lâm dừng lại một lúc cho bình tĩnh, mới quay sang thành thật hỏi Thẩm Hoài:

“Sau khi về TQ, tôi có tham quan qua mấy xí nghiệp sắt thép thuộc hàng số một số hai của chính phủ, cũng biết đại thể tình hình tài vụ của những xí nghiệp ấy như thế nào. Nhưng chỉ dựa vào quan sát dây chuyền sản xuất vừa rồi, thực sự rất khó tưởng tượng sao sổ sách tài vụ của xưởng thép Mai Khê trước kia lại tàn tạ đến thế. Anh có thể nói cho tôi, rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hoài dừng chân, quan sát thấy thần thái nghiêm túc khi xử lý công việc của Tôn Á Lâm, so với bộ dạng hung hăng lúc trước thì dễ nhìn hơn nhiều, mới nói:

“Đây chính là điều tôi muốn nói với cô, lúc làm hồ sơ vay tiền từ ngân hàng thương nghiệp, tình hình của xưởng rất gian nan, bởi thế mới không thể không dùng thủ đoạn kia. Có điều, từ khi được ngân hàng giúp sức, xưởng thép mới có điều kiện chỉnh đốn sản xuất, cải thiện tình hình, mới có được những gì cô đang chứng kiến hôm nay. Tôi thừa nhận, trước đây xưởng thép Mai Khê tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng nếu cô không đem sự thay đổi của xưởng ghi vào trong báo cáo, đối với xưởng thép Mai Khê, đối với chín trăm công nhân viên ngày đêm làm việc ở chỗ này, thực sự rất không công bằng…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện