"Đúng là hai người đó ở phía dưới, nhưng bây giờ chưa phải lúc để chúng ta đi xuống, có gì đó rất quái lạ." Lệ Minh Viễn nói xong dùng thần thức quét qua một lượt: "Hẳn là một trận pháp cổ. Rừng cây rậm rạp nên tôi không thấy rõ, nhưng trước hết hai ta phải tìm ra mắt trận đã."

"Bây giờ mắt trận đang ở hướng nào vậy anh?"

Lệ Minh Viễn lấy ra một la bàn bằng đồng xanh giơ lên không trung.

Khi được giơ đến độ cao nhất định, chiếc la bàn đột nhiên phát sáng. Thấy nó phát sáng, Lệ Minh Viễn thả tay. Giữa không trung, pháp khí chậm rãi xoay tròn, từ nhanh đến chậm, cuối cùng ngừng lại tại một điểm.

Lệ Minh Viễn đỡ lấy pháp khí, nhìn phương hướng kim chỉ nam: "Linh khí trong các trận pháp đều dẫn tới khảm vị, thường khảm vị sẽ là một cờ hiệu chỉ rõ mắt trận ở đâu. Chúng ta cứ tới xem thử đã."


Phương Trường nghe mà ngơ ngác.

Lệ Minh Viễn đang định đi, quay người thấy Phương Trường vẫn ngẫm nghĩ ở đó liền thông linh truyền âm: "Trận pháp mật thất là mảng thuộc về thiên môn, nhưng nếu em muốn học thì trên tầng cao nhất của công ty có sách viết về nó đấy. Về rồi dẫn em lên, nhé?"

Lần đầu tiên Phương Trường tăng ca mà tự nguyện như vậy đấy!

Dòng máu Hoa Hạ kiêu hãnh còn chảy trong người thì ít nhiều cũng có hứng thú với văn hóa cổ. Thế nhưng cho tới ngày nay, rất nhiều văn tự cổ đã bị thất truyền, hầu như chẳng còn gì để truyền thừa cho người đời sau.

Được tiếp cận với văn hóa cổ, hơn nữa đích thân boss đại nhân chỉ dạy, còn gì vui sướng hơn cơ chứ?

Với tâm trạng vui sướng, Phương Trường cùng Lệ Minh Viễn hăm hở đi tìm khu vực mắt trận.


Khu vực mắt trận là một mảnh rừng rậm rạp, từ trên nhìn xuống chỉ toàn núi là núi, căng mắt ra cũng chẳng thấy mặt đất đâu.

Dừng tại vị trí mắt trận, thần sắc Lệ Minh Viễn ngưng trọng, không khí xung quanh cũng ngưng đọng thêm mấy phần: "Trần pháp này là Dưỡng linh trận thất truyền từ tận thế."

Phương Trường chưa kịp ngẫm cho rõ đã thấy bách khoa *Bách Hiểu Sinh login lên phổ cập khoa học cho cậu.

【 Dưỡng linh trận có rất nhiều loại, giả dụ như【 Tụ Linh trận 】 【 Cấm trận 】 【 Hỗn Nguyên trận 】 【 Tích Không trận 】... Số trận pháp này có tốt có xấu, nếu là trận pháp thất truyền được từ vị diện tận thế đến thì phải nhắc tới【 Tĩnh linh trận 】. Trận pháp này không hề hiền hòa như tên nó đâu. Một khi 【 Tĩnh linh trận 】được vận hành, nó sẽ hấp thu tất cả năng lượng cũng như khí tức của sinh vật sống trong phạm vi ảnh hưởng để nuôi dưỡng thứ trong trận.】


Người anh em này vừa lên tiếng đã dấy lên một trận sóng gió trên đạn mạc.

【 Nói vậy chẳng phải hi sinh tất cả sinh vật sống để nuôi dưỡng thứ trong trận? Khác gì hiến tế số lượng lớn đâu? 】

【 Chẳng phải thứ này bị cấm rồi sao?】

【 Mấy người biết nhưng mà biết chưa cặn kẽ. Đây chưa phải điều kinh khủng nhất đâu, nghe bảo kể cả cường giả Hóa thần lạc vào cũng có thể lâm vào kết cục một đi không trở lại, cuối cùng thành cái xác khô luôn đó. 】

【 Cường giả Hóa thần cũng không chạy nổi?】

【 Một khi tiến vào trận thì hết thảy linh khí trên người đều bị hút sạch, vô luận cường giả hay gà rù đều không thể thoát. 【 Tĩnh linh trận 】là một cái động không đáy đúng nghĩa luôn đó.】

Phương Trường đọc bình luận mà hốt hoảng nhìn Lệ Minh Viễn.
Rất không may, hắn gật đầu: "Chính là nó."

Rất đồng đều, đạn mạc cùng Phương Trường hít một bụng khí lạnh rồi mà vẫn không bình tĩnh nổi.

Mỹ nữ hoảng hốt.jpg

Đột nhiên xuất hiện một bình luận rất khác lẽ thường.

【 Suy nghĩ nhiều như thế làm gì, lấy pháo nã cho khu rừng này thành bình địa đi.】

【 Xạo ít thôi ông ơi, thế giới này lấy đâu ra pháo? Mà kể cả đây có là thế giới khoa học - kỹ thuật thì pháo cũng có rẻ gì cho cam? Ông lợi hại ông lên nã cho tôi xem nào.】

【 Lầu trên +1! 】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Cha ta là Cyrus đại đế" khen thưởng "Lô bom nguyên tử x10"】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Cha ta là Cyrus đại đế" khen thưởng "Ngòi pháo cao áp"】

【 Streamer, cậu cứ tùy tiện rải bom nhé, cứ nhắm rừng cây này mà nã cho sướng tay, hết thì kêu tôi, tôi gửi tiếp cho! 】
......

.........

Đạn mạc im như thóc.

Sau đó bình luận nhảy lên điên cuồng! ! ! !

【 Thổ hào ba ba! ! 】

【 Cyrus đại đế là ông nuôi của tui đó nha. Mấy người tránh ra cho ba ba rước tui về nhà nào! ! 】

【 Ôm chặt chân to của thổ hào đại nhân! !】

【 ĐM! Hẳn là Ngòi pháo cao áp! Mấy người nói cho tôi biết là tôi không hoa mắt đi. Thứ này có tiền cũng không mua được đâu! ! ! ! 】

【 Phí lời! Nếu ở thế giới của mị thì nó là cơ mật cao cấp của quân đội đấy, không đùa được đâu! 】

【 Streamer thử pháo đi nào! Lần đầu tiên tôi được thấy thứ đồ chơi này đấy, lẹ lên nào. 】

【 A A A, streamer rải thử một quả bom cũng được! 】

Phương Trường nhìn số liệu và giá tiền của vật phẩm khen thưởng cũng muốn thử liền bất ngờ. Theo quy định, những vật phẩm cao cấp cỡ này có thể trực tiếp sử dụng luôn, đến khi out thì sẽ nhận được chiết khấu phần còn lại.
Theo lý thuyết, Phương Trường chắc chắn sẽ thử. Nhưng lý trí vẫn còn đó, cậu vô tình đánh gãy tâm tình kích động của người xem: "Mọi người quên mất dưới đó còn có người phải không?"

Chậu nước lạnh này tạt rất kịp lúc.

【 Đúng vậy, aizzz. Suýt chút nữa thì tôi quên tiệt mất còn hai người mới đi vào đó.】

Chờ cho mọi người bình tĩnh lại, họ lại cùng Phương Trường bàn xem có cách nào để cứu người ra không.

Đột nhiên Lệ Minh Viễn ôm lấy Phương Trường rồi lén viết lên tay cậu gì đó. Xong xuôi hắn ngự kiếm ra xa, vừa đi vừa nói: "Trận pháp đã thất truyền mà bây giờ xuất hiện thì chắc chắn có bất thường. Chúng ta tắt livestream rồi về thôi, không cần điều tra nữa đâu. Việc liên quan đến Ác trùng cứ tạm gác lại đã."

Phương Trường phản đối: "Đúng là ảnh hưởng của Ác trùng không đáng kể, chỉ là thay đổi tâm tính trong thời gian ngắn, kịp lúc phát hiện sẽ không sao. Nhưng trận pháp này thì đáng kể đó anh. Phạm vi của nó đã rất rộng rồi, theo lý thuyết thì chắc chắn nó sẽ bành trướng thêm. Hiến tế hàng ngàn hàng vạn sinh mạng cho tà vật có đáng không? Không nói đâu xa xôi, nhóm Diệu Khê mới lạc vào đó, bọn họ sẽ phải làm sao bây giờ!?"
Lệ Minh Viễn: "Tên áo đỏ kia không phải phế vật, trận pháp này không giữ nổi hắn đâu, sẽ có biện pháp đi ra thôi. Em quan tâm hắn ta làm cái gì?"

Phương Trường: "Anh . . .Sự tình chưa đến tình huống ngặt nghèo nhất, sao anh nhất quyết phải từ bỏ sớm như vậy? Bỏ đi rồi thì Diệu Khê phải làm sao, hắn cũng đâu phải thần thông quảng đại gì."

Lệ Minh Viễn giở thói thù dai: "Dưới đó có 2 người, sao em cứ nhất quyết nhớ mãi không quên Diệu Khê!?"

Tại em không biết tên thanh niên áo xám mà . . .

Phương Trường bị vặn hỏi hai lần, sắp không diễn nổi nữa rồi! !

Chỉ có thể tự bịa ra một lời thoại siêu gượng: "Nói chung là em không đi đâu, sự tình vẫn còn cứu vãn được mà."

Lệ Minh Viễn: "Em thích hắn đến mức ấy sao? Vì nguyên thân hắn màu đỏ hay do cơ thể dặt dẹo đó?"
Chẳng ngờ lúc này không nghe thấy âm thanh thông linh từ boss đại nhân nữa . . .

Ơi là trời! Sao đúng lúc mấu chốt lại tuột dây xích vậy. Phương Trường bắt đầu hối hận tại sao lúc mở phòng livestream cậu cứ cố chấp thêm điểm vào mặt thể năng mà không thêm điểm vào mặt linh lực.

Từ đầu đến cuối người nghĩ kế diễn kịch và lời thoại đều là Lệ Minh Viễn, nhưng thế quái nào anh ấy phải nghĩ ra cái lời thoại khó như vậy cơ chứ! ! !? Bảo cậu đáp lại thế nào đây? Rất sầu!

Phương Trường chỉ có thể cắn răng bật ra mấy chứ: "Thì cơ ngực Diệu Khê đẹp thật mà!"

Lệ Minh Viễn: ". . ."

Boss đại nhân không nói gì nhưng Phương Trường biết hắn đang bất mãn, bởi cậu tình cò bắt trúng được khoảnh khắc hắn lén xắn tay áo, ưỡn ngực ra . . .

Trời ơi! ! !Có để yên cho cậu diễn tiếp không? Làm vậy ai mà chịu nổi . . .
Phương Trường sắp phát điên lên rồi.

Bất mãn thì bất mãn nhưng Lệ Minh Viễn vẫn phối hợp diễn rất hoàn hảo: "Nếu em đã thích hắn đến vậy thì ở lại đi!".

Dứt lời, hắn bất ngờ đẩy cậu xuống dưới.

Đạn mạc cũng theo đó mà nổ tung 【 a a a a a a 】

Phương Trường chới với giữa không trung, theo quán tính víu lấy chim sáo đang đậu trên lưng.

Cái víu này suýt bẻ gãy luôn đôi chân nhỏ xíu của Bát A Ca. Nó liều mạng đập cánh, chao liệng một đoạn thì cuối cùng cũng có một kết ấn từ đâu bay tới, giải phong ấn cho nó trở về hình dáng ban đầu.

Phương Trường dùng sức trèo lên, đứng vững trên chân chim sáo rồi vỗ vỗ bắp đùi nó: "Ngươi tìm chỗ nào bằng phẳng hạ xuống đi."

Chim sáo gào lên: "Đồ nhân loại tàn ác! Ai cho ngươi vỗ đùi vàng đùi bạc của ta, nãy ngươi víu thiếu điểm rụng luôn cái đùi đấy, bây giờ còn dám to gan cấu véo à?"
Phương Trường cười xòa: "Xin lỗi mà, xin lỗi mà, tý đáp đất ta trị liệu cho ngươi nhé."

Chim sáo hậm hực kiếm một khoảng đất ít cây cối rồi đáp xuống.

Phương Trường vừa đặt chân xuống đất đã vội vàng lấy thuốc xoa bóp chữa trị cho nó.

Chờ xức thuốc xong đến lúc liếc vào đạn mạc cậu đã thấy tiếng chửi mắng rợp trời.

Phương Trường từ chim sáo trên móng vuốt nhảy xuống, đem thuốc mạt đến chim sáo trên móng vuốt.

【 Ơ? Tôi vừa rời đi một lúc sao đã trở thành livestream một mình rồi?】

【 Thôi thôi lầu trên đừng nhắc đến gã tồi đó nữa.】

【 Người kia rời đi thật à? Trước khi đi còn đẩy streamer đáng yêu nhà ta một phát! !? Có còn là con người không vậy?】

【 Tra nam 】

【 Tra nam +1 】

Phương Trường nhìn những lời mắng chửi kia mà buồn hết sức. Cậu biết boss đại nhân chắc chắn sẽ nhìn thấy. Thôi đành oan ức anh ấy làm người xấu lần này vậy, dù gì hiện tại vẫn chưa đến lúc giải thích hiểu lầm cho mọi người.
Cậu không đọc nữa, yên tĩnh chữa thương cho chim sáo. Linh dược này là vật phẩm khen thưởng từ phòng livestream tới nên không bao lâu sau chim sáo đã khỏe hơn nhiều rồi.

Được cái Bát A Ca không thù dai, trái lại nó còn lo lắng cho Phương Trường: "Vừa nãy hai người sao vậy? Boss đại nhân thân yêu của ngươi sao đột nhiên lại thành ra như thế?"

Phương Trường hừ một tiếng: "Không biết."

Chim sáo biết mình dẫm phải mìn rồi, câm nín luôn, mặc cho Phương Trường xoa bóp.

Rừng cây quá rậm rạp, không phải chỗ thích hợp để bay nên hai người chỉ đành đi bộ tới mắt trận.

Hai người vừa đi chưa được bao lâu đã có vài người ngự kiếm đuổi đến.

Người dẫn đầu dùng thần thức dò tìm: "Bọn họ vừa rời khỏi đây."

Có người tiếp lời: "Tình hình có thay đổi, ta vừa mới vào xem thấy đại năng lợi hại kia đã rời đi rồi, bây giờ chỉ còn người Trúc cơ với con chim kia thôi."
"Cái gì! ? ?" Người kia giật mình, đứng không vững nổi nữa, suýt lộn thẳng cổ xuống dưới: "Tại sao lại như vậy? Không phải người đó thấy nạn sẽ bất bình chẳng tha sao? "

Người còn lại cười khổ: "Đúng vậy, cho nên cậu ta ở lại, còn vị đại năng kia rời đi."

"Nhưng một người mới Trúc cơ ở lại thì có ích lợi gì cơ chứ! Các ngươi cũng biết con quái vật kia! ——" Nói tới chỗ này, người dẫn đầu hạ giọng như thể sợ có ai nghe được: "Con quái vật kia không phải là thứ người của thế giới chúng ta có thể khống chế! Một người mới Trúc cơ có thể làm nên cơ sự gì cơ chứ?"

"Còn con chim —— "

Chưa nói hết câu đã bị ngắt lời: "Một con chim, ngươi thấy nó có thể so được với quái vật kia à?"

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Sự đã đành, vốn không thể trừ được quái vậy thì chúng ta phải tự bảo mệnh. Ném một người một chim kia vào trận, cốt xoa dịu quái vật thì chúng ta mới yên ổn được.
---------------------------------------------------------------

*Bách Hiểu Sinh: là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp "Tiểu Lý Phi Đao" hay còn gọi là "Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm" của nhà văn Cổ Long. Nhân vật Bách Hiểu Sinh này là một người hiểu biết nhiều trên võ lâm, lập ra bản danh sách Binh khí phổ xếp hạng 72 vũ khí trên giang hồ và cao thủ dùng nó, được coi là chuẩn mực đánh giá cao thấp các cao thủ võ lâm. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện