Trương Mậu Lâm biết cậu đã sai lầm khi đánh giá thấp vùng rừng rậm này.
Nhưng đó chưa phải tất cả, điều quan trọng nhất là thể lực của cậu đang dần bị rút cạn.
Thể chất của tu sĩ không phải thứ mà người thường có thể sánh bằng. Lạ ở chỗ đoạn đường vừa đi không quá xa, chẳng làm khó nổi người bình thường nhưng sao một tu sĩ như cậu lại cảm thấy mệt đến vậy? Không chỉ uể oải, mà hô hấp của Trương Mậu Lâm cũng dần khó khăn.
Bốn phía tĩnh mịch đến mức chính cậu có thể tự nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.
Xung quanh không hề có tiếng bất kỳ con côn trùng nào, chỉ có tiếng gió thổi lá cuốn sàn sạt trên đất.
Khu rừng này dường như đã chết, không hề có một bóng sinh linh nào xuất hiện.
Trương Mậu Lâm cố vịn vào thân cây, mượn lực ngồi xuống tĩnh tọa điều tức, khôi phục thể lực. Chờ cho khá hơn chút, tâm tình bớt buồn bực, Trương Mậu Lâm cố gắng chống gối đứng dậy, lần này, cậu quăng luôn chỗ cây dây leo đi. Sự thực đã chứng minh, có dây thừng trong tay cũng chẳng giải quyết được gì cả. Càng lần theo càng lạc lối, chẳng còn cách nào khác, chỉ phá bỏ trận pháp mới có thể ra khỏi đây.
Nếu dây thừng đã là vật phế phẩm thì cầm theo làm gì cho mệt.
Trương Mậu Lâm mò từ trên người ra một cái túi càn khôn rách rưới, bên trong là mấy món Tiên khí cấp thấp tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
Trương Mậu Lâm lựa một hồi, lấy ra chiếc nhẫn phép, nội đan của yêu quái và một chiếc pháp khí hình quạt.
Trước tiên, cậu lấy một chiếc túi khác bọc nội đan của yêu quái, sau đó dùng phần vải dư buộc chiếc nhẫn và pháp khí hình chiếc quạt kia lại.
Ngay phía trên cây nơi mà Trương Mậu Lâm đang dựa, Diệu Khê đầy hứng thú nhìn chăm chú từng bước cậu đang làm.
Túi càn khôn bọc lấy nội đan, lại dùng nhẫn pháp xuyên qua để duy trì sự tuần hoàn của linh khí.
Sau khi linh khí yếu ớt được tập hợp, nội đan bên trong sẽ hô ứng với túi càn khôn, sản sinh ra một loại cộng hưởng với pháp khí hình quạt hút gió về đây. Gió thu về tuy yếu ớt nhưng tích dần cũng được một lượng linh khí không nhỏ, đủ để hồi phục linh lực đang dần cạn kiệt.
Cậu không hề chú ý trên đầu mình, ẩn trong tầng tầng lớp lớp lá kia là một thân áo đỏ đang nhìn chằm chằm xuống dưới.
Tất nhiên rồi, có ai rảnh đến mức suốt ngày ngửa cổ nhìn lên trên đâu, huống hồ còn là trong rừng, ngoài cây cỏ còn thứ gì bất thường chứ.
Tuy nối mấy thứ này rất nhanh nhưng khá mệt, đến khi hoàn thành thì trán Trương Mậu Lâm đã lấm tấm mồ hôi.
Mệt đến mức không thể đứng lên nổi. Biết mình không thể tiếp tục vật vờ thế này nữa, Trương Mậu Lâm gắng sức đứng dậy, rút ra tấm giấy viết vài chữ, sau đó thắt lên chuôi quạt.
Không chỉ biết tụ linh khí, nó còn có thể trở thành pháp khí phi hành đơn giản.
Trương Mậu Lâm nhìn thứ mình vừa chế, tuy bay có hơi lảo đảo nhưng thành công là được rồi. Cậu thở phào, hi vọng nó có đủ lực để bay ra khỏi cánh rừng này.
Nhưng không...
Ban đầu thuận lợi thế thôi, nhưng chờ đến khi vật kia bay đến độ cao nhất định thì từ đâu xuất hiện một trận gió quỷ dị thổi tới phá nát. Ngọn gió ấy phá nát tất cả, chỉ chừa viên nội đan kia rồi cuốn đi, bay về một hướng nào đó.
“Ahh!” Trương Mậu Lâm tiếc nuối thở dài, ngoài thất vọng cậu còn thấy có chút đau lòng.
Sao mà không đau được cơ chứ, công sức bỏ ra từ nãy đến giờ cơ mà!!!
Khắp toàn thân trên dưới, viên nội đan ấy là thứ đáng giá nhất. Còn bây giờ thì sao? Nó bị cuốn đi luôn rồi, nghèo thế này chắc ở truồng rồi mang quần áo đi bán quá.
Nhưng thất vọng chỉ trong chốc lát thôi, rất nhanh, Trương Mậu Lâm lấy lại tinh thần, tiếp tục chuyên chú nghiên cứu pháp khí mang theo bên người.
Lại mân mê làm thêm một món đồ nữa.
Nhóc ngốc nghếch này thú vị đấy.
Tuy tướng mạo phổ thông, không bắt mắt, đã vậy còn dễ lừa nhưng có nhiều ý tưởng ra phết.
Không đành lòng nhìn cậu ta phí công vô ích nữa, thừa dịp Trương Mậu Lâm lơ là, y bất ngờ nhảy xuống chặn ngang: “Khoan đã.”
Đột ngột nghe thấy tiếng Diệu Khê, Trương Mậu Lâm giật mình, suýt quăng luôn thành phẩm sắp hoàn thành trong tay.
Thấy Diệu Khê nhảy từ trên cây xuống, Trương Mậu Lâm cảnh giác lùi về sau: “Ngươi muốn làm gì?”
Nếu không phải đang ở trong trận, đụng mặt Diệu Khê, chắc chắn Trương Mậu Lâm sẽ tìm cách chạy thoát càng xa càng tốt. Nhưng hiện tại, thể lực cậu hao hụt quá nghiêm trọng, hơn nữa, trước mắt hai người đều bị vây hãm trong trận nên không cần thiết phải tránh né. Cậu tin Diệu Khê cũng gặp tình trạng giống như mình, cho nên tạm thời án binh bất động mới là kế sáng suốt nhất.
Diệu Khê: “Đừng làm nữa, nó sẽ không để một thứ gì có thể lọt khỏi nơi này đâu.”
Trương Mậu Lâm: “Là sao cơ?”
Diệu Khê: “Vùng rừng này, trận pháp này vì một thứ mà tồn tại. Hết thảy sinh linh trong trận, chỉ cần còn sống thì đừng nghĩ rời khỏi nơi đây.”
Trương Mậu Lâm nghe Diệu Khê nói mà ngạc nhiên: “Anh biết trận pháp này sao?”
Diệu Khê: “Ta biết không nhiều...”
Trương Mậu Lâm chưa kịp thất vọng đã thấy Diệu Khê nói tiếp: “Thế nhưng ta vẫn rõ được mấy điểm mấu chốt. Bởi vì trước kia, cố chủ của Vân Hạ sơn đã từng muốn thiết lập một đại trận tương tự như vậy trên núi, hiến tế toàn bộ tu giả cùng hàng ngàn sinh linh khác đến trợ giúp gã độ kiếp phi thăng.”
Trương Mậu Lâm: “Sau đó thì sao?”
Diệu Khê: “Sau đó ta giết chết gã, thành ra đại trận pháp kia cũng không có cơ hội hoàn thiện. Đến lục soát hang ổ của lão bất tử ấy thì phát hiện có bản thiết kế của trận pháp. Rõ thứ ấy chẳng tốt lành gì, một khi trận thành, đao chém kiếm đâm, nước dội lửa đốt cũng không thể triệt hạ toàn bộ tâm trận, cuối cùng ta đành phải cho xác lão bất tử và bản thiết kế ấy cùng nhau chôn sâu dưới chục tấc đất.”
“Có đúng là trận pháp này không? Ngươi phát hiện chứ?”
“Chắc chắn, lão tổ ta đã gặp là không thể quên.”
Trương Mậu Lâm thu hồi vật đang làm dở, cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi thở hổn hển nói không ra hơi.
Trái ngược với vẻ trắng bệch của Trương Mậu Lâm, sắc mặt Diệu Khê lại rất hồng hào khỏe khoắn, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút gì từ trận pháp. Y tò mò hỏi Trương Mậu Lâm: “Sao không thử lại lần nữa?”
Trương Mậu Lâm nhắm mắt tĩnh tọa: “Biết không hiệu quả thì thử làm gì nữa.”
Diệu Khê láo liên đôi mắt phượng, ngồi phịch xuống khoác vai Trương Mậu Lâm, ôm lấy cậu.
Người thà rằng rơi từ trên cao xuống cho tàn phế chứ nhất quyết không chịu rơi vào tay Diệu Khê như Trương Mậu Lâm lần này lại ngồi im không trốn.
Diệu Khê hiếu kỳ: “Sao lần này không né?”
Mắt Trương Mậu Lâm lim dim nhắm, tình trạng thân thể cậu đã gay go đến mức thở cũng khó khăn, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Có dãy cũng đâu trốn được ngươi, phí sức làm gì.”
Trương Mậu Lâm với Diệu Khê không giống nhau, nhìn Diệu Khê có vẻ ổn áp như vậy thôi nhưng thật ra thân thể y cũng sắp đến cực hạn rồi.
Đầu óc dần ù đi, hít thở cũng gấp hơn, chỉ cử động nhẹ thôi mà xương cốt như sắp bị nghiền nát. Dường như chỉ một giây sau y cũng có thể đau đớn mà ngất đi.
Từng tấc thịt trên cơ thể đều đau đớn mệt mỏi.
Đau đớn, mệt mỏi —— lâu lắm y mới được trải nghiệm cảm giác này. Diệu Khê biết có chống cự cũng vô dụng, không bằng ngồi im bảo tồn thể lực, chờ cơ hội phản kháng tới.
Diệu Khê nhìn người trong ngực mình đang nhắm mắt tĩnh tọa, lại bị thu hút bởi cặp lông mi khẽ run của cậu.
Nói thẳng ra thì tướng mạo Trương Mậu Lâm chỉ thuộc hàng phổ thông, vóc người gầy gò, khoác trường bào xám xịt này cũng chẳng vừa, mường tượng chính xác thì giống cây trúc phơi bao tải rách. Nhưng Trương Mậu Lâm lại có một đôi mắt rất có thần, mỗi lần nói chuyện, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó ta đều có thể nhìn được nội tâm vừa kiên trì, vừa cố chấp đến mức ngây thơ của cậu ta.
Đôi mắt ấy to tròn, đồng tử đen nhánh, lông mi cũng vừa cong vừa dài.
Diệu Khê đếm từng sợi mi của Trương Mậu Lâm, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao lại cố chấp tin tưởng Danh Quyền đến vậy?
Lần này Trương Mậu Lâm chọn cách giữ im lặng.
Cậu quyết không để linh lực tiêu hao thêm, vậy tốn sức trò chuyện với Diệu Khê làm gì cho thêm bực.
Diệu Khê nhìn thấu suy nghĩ của Trương Mậu Lâm, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu, tranh thủ nghịch chuyển công pháp không cho trận pháp nhận ra rồi giáng một chưởng xuống.
Trương Mậu Lâm khẽ rên lên một tiếng, cảm nhận một nguồn linh lực truyền thẳng vào cơ thể mình.
Cậu mở mắt, khó hiểu nhìn Diệu Khê.
Diệu Khê phun ra một búng máu, nhưng y không thèm để ý, chỉ chực chọc chọc Trương Mậu Lâm: “Nói ra nghe coi.”
Chỉ trong một ngày thôi mà ấn tượng của Trương Mậu Lâm với Diệu Khê thay đổi liên tục, đầu tiên là khinh bỉ tên cặn bã này vấy bẩn Chưởng môn, tiếp đến là yêu nghiệt vô liêm sỉ, còn bây giờ là một người tận tình chăm sóc?
Trương Mậu Lâm liếc nhìn vũng máu y phun ra, nhẹ giọng: “Chưởng môn đã cứu mạng cả thôn ta.”
Diệu Khê:??
Trương Mậu Lâm nhìn thẳng vào mắt Diệu Khê: “Nơi thôn ta cư ngụ xa xôi hẻo lánh, thế nhưng cứ trăm năm lại xuất hiện một thiên tài sở hữu linh căn ưu tú nhất. Phe Tà đạo liền chăm chăm nhắm đến thôn ta, chỉ chực tìm ra người đó để huyết tế. Chưởng môn bắt gặp liền đứng ra bảo vệ chúng ta, không những vậy, người còn không hề nhận chút lễ vật gì từ chúng ta. Rồi mãi sau này, khi cha mẹ ta bị Tà đạo giết hại, cũng chính người mang đứa trẻ bơ vơ không nhà như ta lên núi.”
Diệu Khê: “Mang ngươi lên núi rồi mặc kệ?”
Trương Mậu Lâm cau mày: “Không, chỉ là Chưởng môn không biết cách biểu đạt, người đối xử với ta rất tốt, dạy cho ta nhiều võ công, còn cho ta loại linh dược thích hợp cho việc tu luyện. Chỉ là đồng môn hiểu lầm điều đó...”
Trương Mậu Lâm càng nói, Diệu Khê càng cảm thấy bất thường: “Trong Vân Môn phái không có ai là bằng hữu của ngươi?”
“Chưởng môn nói rồi, quá trình tu tiên không thể để ngoại vật quấy nhiễu...”
Diệu Khê hỏi tiếp “Nói vậy là ngươi không hề có bằng hữu, cứ cô độc một mình trong tiểu viện đó thôi?”
Trương Mậu Lâm: “Ta mới chỉ coi là đệ tử ngoại môn, nào có được cấp tiểu viện riêng, phòng chứa củi thôi.”
Diệu Khê xiết chặt tay khoác vai Trương Mậu Lâm.
Y nhìn cậu với sắc mặt phức tạp: “Ngươi nói ta nghe, cái thôn kia có một thứ gọi là Sổ ghi phả hệ?”
Trương Mậu Lâm không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Diệu Khê. Nhìn biểu tình của cậu Diệu Khe cũng đủ biết đáp án là gì rồi.
Chắc hẳn Trương Mậu Lâm đang nghĩ rằng y hỏi thừa, bởi đâu chẳng có nhưng Sổ ghi phả hệ trong ý của y không phải vậy...
Diệu Khê cắn môn: “Vậy ngươi có biết —— “
Vốn Diệu Khê muốn nói suy đoán của mình cho Trương Mậu Lâm nghe, nhưng lại không đành lòng bởi mỗi lần nhắc đến Danh Quyền thì cậu lại bày ra vẻ vô cùng tín nhiệm, cứ thế tàn nhẫn phá bỏ thần tượng của người ta thì không hay cho lắm.
Những lời lẽ trong lòng cuối cùng đều biến thành một câu: “Chẳng ngờ lão già kia cũng có lúc làm được việc tốt cơ đấy.”
Trương Mậu Lâm cau mày muốn phản bác, nhưng nếu với tính cách của Diệu Khê thì cũng coi như là khích lệ rồi. Cậu im lặng, không nói gì nữa.
Nhưng tâm tình Diệu Khê lại không thoải mái như vậy.
Đúng thật Sổ ghi phả hệ đối với phái Tà đạo rất nổi danh, thế nhưng từ khi thành lập Hiệp hội, ngày càng ít người tu tà chăm chăm nhắm đến cuốn sổ ấy.
Sổ ghi phả hệ đúng là để dò tính thiên tài.
Trăm năm mới có một người, linh căn cực tốt, thiên phú lại cao, nhưng linh hồn rất yếu ớt. Người đó theo con đường tu luyện nào cũng rất nhanh thăng cấp, đến Nguyên Anh kỳ, nếu không cẩn thận rất dễ bị người khác đánh nát linh hồn, bất luận ai cũng có thể trực tiếp đoạt xác.
Rất nhiều người phe Tà đạo tự biết mình không vượt qua nổi lôi kiếp, cũng chẳng đành lòng thành tán tiên nên tính đến đường ra tay với Sổ ghi phả hệ kia.
Tình cảnh của Trương Mậu Lâm khốn khổ, cha mẹ mất sớm, quê hương ở nơi xa xôi hẻo lánh, quan hệ xã hội sạch sẽ, không bè không bạn nhưng rất khéo léo, thông minh, luôn được bồi bổ bằng linh dược...
Danh Quyền đây là đang nuôi đồ đệ hay là...
Hay là nuôi người để đoạt xác?
Nhưng đó chưa phải tất cả, điều quan trọng nhất là thể lực của cậu đang dần bị rút cạn.
Thể chất của tu sĩ không phải thứ mà người thường có thể sánh bằng. Lạ ở chỗ đoạn đường vừa đi không quá xa, chẳng làm khó nổi người bình thường nhưng sao một tu sĩ như cậu lại cảm thấy mệt đến vậy? Không chỉ uể oải, mà hô hấp của Trương Mậu Lâm cũng dần khó khăn.
Bốn phía tĩnh mịch đến mức chính cậu có thể tự nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.
Xung quanh không hề có tiếng bất kỳ con côn trùng nào, chỉ có tiếng gió thổi lá cuốn sàn sạt trên đất.
Khu rừng này dường như đã chết, không hề có một bóng sinh linh nào xuất hiện.
Trương Mậu Lâm cố vịn vào thân cây, mượn lực ngồi xuống tĩnh tọa điều tức, khôi phục thể lực. Chờ cho khá hơn chút, tâm tình bớt buồn bực, Trương Mậu Lâm cố gắng chống gối đứng dậy, lần này, cậu quăng luôn chỗ cây dây leo đi. Sự thực đã chứng minh, có dây thừng trong tay cũng chẳng giải quyết được gì cả. Càng lần theo càng lạc lối, chẳng còn cách nào khác, chỉ phá bỏ trận pháp mới có thể ra khỏi đây.
Nếu dây thừng đã là vật phế phẩm thì cầm theo làm gì cho mệt.
Trương Mậu Lâm mò từ trên người ra một cái túi càn khôn rách rưới, bên trong là mấy món Tiên khí cấp thấp tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
Trương Mậu Lâm lựa một hồi, lấy ra chiếc nhẫn phép, nội đan của yêu quái và một chiếc pháp khí hình quạt.
Trước tiên, cậu lấy một chiếc túi khác bọc nội đan của yêu quái, sau đó dùng phần vải dư buộc chiếc nhẫn và pháp khí hình chiếc quạt kia lại.
Ngay phía trên cây nơi mà Trương Mậu Lâm đang dựa, Diệu Khê đầy hứng thú nhìn chăm chú từng bước cậu đang làm.
Túi càn khôn bọc lấy nội đan, lại dùng nhẫn pháp xuyên qua để duy trì sự tuần hoàn của linh khí.
Sau khi linh khí yếu ớt được tập hợp, nội đan bên trong sẽ hô ứng với túi càn khôn, sản sinh ra một loại cộng hưởng với pháp khí hình quạt hút gió về đây. Gió thu về tuy yếu ớt nhưng tích dần cũng được một lượng linh khí không nhỏ, đủ để hồi phục linh lực đang dần cạn kiệt.
Cậu không hề chú ý trên đầu mình, ẩn trong tầng tầng lớp lớp lá kia là một thân áo đỏ đang nhìn chằm chằm xuống dưới.
Tất nhiên rồi, có ai rảnh đến mức suốt ngày ngửa cổ nhìn lên trên đâu, huống hồ còn là trong rừng, ngoài cây cỏ còn thứ gì bất thường chứ.
Tuy nối mấy thứ này rất nhanh nhưng khá mệt, đến khi hoàn thành thì trán Trương Mậu Lâm đã lấm tấm mồ hôi.
Mệt đến mức không thể đứng lên nổi. Biết mình không thể tiếp tục vật vờ thế này nữa, Trương Mậu Lâm gắng sức đứng dậy, rút ra tấm giấy viết vài chữ, sau đó thắt lên chuôi quạt.
Không chỉ biết tụ linh khí, nó còn có thể trở thành pháp khí phi hành đơn giản.
Trương Mậu Lâm nhìn thứ mình vừa chế, tuy bay có hơi lảo đảo nhưng thành công là được rồi. Cậu thở phào, hi vọng nó có đủ lực để bay ra khỏi cánh rừng này.
Nhưng không...
Ban đầu thuận lợi thế thôi, nhưng chờ đến khi vật kia bay đến độ cao nhất định thì từ đâu xuất hiện một trận gió quỷ dị thổi tới phá nát. Ngọn gió ấy phá nát tất cả, chỉ chừa viên nội đan kia rồi cuốn đi, bay về một hướng nào đó.
“Ahh!” Trương Mậu Lâm tiếc nuối thở dài, ngoài thất vọng cậu còn thấy có chút đau lòng.
Sao mà không đau được cơ chứ, công sức bỏ ra từ nãy đến giờ cơ mà!!!
Khắp toàn thân trên dưới, viên nội đan ấy là thứ đáng giá nhất. Còn bây giờ thì sao? Nó bị cuốn đi luôn rồi, nghèo thế này chắc ở truồng rồi mang quần áo đi bán quá.
Nhưng thất vọng chỉ trong chốc lát thôi, rất nhanh, Trương Mậu Lâm lấy lại tinh thần, tiếp tục chuyên chú nghiên cứu pháp khí mang theo bên người.
Lại mân mê làm thêm một món đồ nữa.
Nhóc ngốc nghếch này thú vị đấy.
Tuy tướng mạo phổ thông, không bắt mắt, đã vậy còn dễ lừa nhưng có nhiều ý tưởng ra phết.
Không đành lòng nhìn cậu ta phí công vô ích nữa, thừa dịp Trương Mậu Lâm lơ là, y bất ngờ nhảy xuống chặn ngang: “Khoan đã.”
Đột ngột nghe thấy tiếng Diệu Khê, Trương Mậu Lâm giật mình, suýt quăng luôn thành phẩm sắp hoàn thành trong tay.
Thấy Diệu Khê nhảy từ trên cây xuống, Trương Mậu Lâm cảnh giác lùi về sau: “Ngươi muốn làm gì?”
Nếu không phải đang ở trong trận, đụng mặt Diệu Khê, chắc chắn Trương Mậu Lâm sẽ tìm cách chạy thoát càng xa càng tốt. Nhưng hiện tại, thể lực cậu hao hụt quá nghiêm trọng, hơn nữa, trước mắt hai người đều bị vây hãm trong trận nên không cần thiết phải tránh né. Cậu tin Diệu Khê cũng gặp tình trạng giống như mình, cho nên tạm thời án binh bất động mới là kế sáng suốt nhất.
Diệu Khê: “Đừng làm nữa, nó sẽ không để một thứ gì có thể lọt khỏi nơi này đâu.”
Trương Mậu Lâm: “Là sao cơ?”
Diệu Khê: “Vùng rừng này, trận pháp này vì một thứ mà tồn tại. Hết thảy sinh linh trong trận, chỉ cần còn sống thì đừng nghĩ rời khỏi nơi đây.”
Trương Mậu Lâm nghe Diệu Khê nói mà ngạc nhiên: “Anh biết trận pháp này sao?”
Diệu Khê: “Ta biết không nhiều...”
Trương Mậu Lâm chưa kịp thất vọng đã thấy Diệu Khê nói tiếp: “Thế nhưng ta vẫn rõ được mấy điểm mấu chốt. Bởi vì trước kia, cố chủ của Vân Hạ sơn đã từng muốn thiết lập một đại trận tương tự như vậy trên núi, hiến tế toàn bộ tu giả cùng hàng ngàn sinh linh khác đến trợ giúp gã độ kiếp phi thăng.”
Trương Mậu Lâm: “Sau đó thì sao?”
Diệu Khê: “Sau đó ta giết chết gã, thành ra đại trận pháp kia cũng không có cơ hội hoàn thiện. Đến lục soát hang ổ của lão bất tử ấy thì phát hiện có bản thiết kế của trận pháp. Rõ thứ ấy chẳng tốt lành gì, một khi trận thành, đao chém kiếm đâm, nước dội lửa đốt cũng không thể triệt hạ toàn bộ tâm trận, cuối cùng ta đành phải cho xác lão bất tử và bản thiết kế ấy cùng nhau chôn sâu dưới chục tấc đất.”
“Có đúng là trận pháp này không? Ngươi phát hiện chứ?”
“Chắc chắn, lão tổ ta đã gặp là không thể quên.”
Trương Mậu Lâm thu hồi vật đang làm dở, cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi thở hổn hển nói không ra hơi.
Trái ngược với vẻ trắng bệch của Trương Mậu Lâm, sắc mặt Diệu Khê lại rất hồng hào khỏe khoắn, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút gì từ trận pháp. Y tò mò hỏi Trương Mậu Lâm: “Sao không thử lại lần nữa?”
Trương Mậu Lâm nhắm mắt tĩnh tọa: “Biết không hiệu quả thì thử làm gì nữa.”
Diệu Khê láo liên đôi mắt phượng, ngồi phịch xuống khoác vai Trương Mậu Lâm, ôm lấy cậu.
Người thà rằng rơi từ trên cao xuống cho tàn phế chứ nhất quyết không chịu rơi vào tay Diệu Khê như Trương Mậu Lâm lần này lại ngồi im không trốn.
Diệu Khê hiếu kỳ: “Sao lần này không né?”
Mắt Trương Mậu Lâm lim dim nhắm, tình trạng thân thể cậu đã gay go đến mức thở cũng khó khăn, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Có dãy cũng đâu trốn được ngươi, phí sức làm gì.”
Trương Mậu Lâm với Diệu Khê không giống nhau, nhìn Diệu Khê có vẻ ổn áp như vậy thôi nhưng thật ra thân thể y cũng sắp đến cực hạn rồi.
Đầu óc dần ù đi, hít thở cũng gấp hơn, chỉ cử động nhẹ thôi mà xương cốt như sắp bị nghiền nát. Dường như chỉ một giây sau y cũng có thể đau đớn mà ngất đi.
Từng tấc thịt trên cơ thể đều đau đớn mệt mỏi.
Đau đớn, mệt mỏi —— lâu lắm y mới được trải nghiệm cảm giác này. Diệu Khê biết có chống cự cũng vô dụng, không bằng ngồi im bảo tồn thể lực, chờ cơ hội phản kháng tới.
Diệu Khê nhìn người trong ngực mình đang nhắm mắt tĩnh tọa, lại bị thu hút bởi cặp lông mi khẽ run của cậu.
Nói thẳng ra thì tướng mạo Trương Mậu Lâm chỉ thuộc hàng phổ thông, vóc người gầy gò, khoác trường bào xám xịt này cũng chẳng vừa, mường tượng chính xác thì giống cây trúc phơi bao tải rách. Nhưng Trương Mậu Lâm lại có một đôi mắt rất có thần, mỗi lần nói chuyện, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó ta đều có thể nhìn được nội tâm vừa kiên trì, vừa cố chấp đến mức ngây thơ của cậu ta.
Đôi mắt ấy to tròn, đồng tử đen nhánh, lông mi cũng vừa cong vừa dài.
Diệu Khê đếm từng sợi mi của Trương Mậu Lâm, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao lại cố chấp tin tưởng Danh Quyền đến vậy?
Lần này Trương Mậu Lâm chọn cách giữ im lặng.
Cậu quyết không để linh lực tiêu hao thêm, vậy tốn sức trò chuyện với Diệu Khê làm gì cho thêm bực.
Diệu Khê nhìn thấu suy nghĩ của Trương Mậu Lâm, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu, tranh thủ nghịch chuyển công pháp không cho trận pháp nhận ra rồi giáng một chưởng xuống.
Trương Mậu Lâm khẽ rên lên một tiếng, cảm nhận một nguồn linh lực truyền thẳng vào cơ thể mình.
Cậu mở mắt, khó hiểu nhìn Diệu Khê.
Diệu Khê phun ra một búng máu, nhưng y không thèm để ý, chỉ chực chọc chọc Trương Mậu Lâm: “Nói ra nghe coi.”
Chỉ trong một ngày thôi mà ấn tượng của Trương Mậu Lâm với Diệu Khê thay đổi liên tục, đầu tiên là khinh bỉ tên cặn bã này vấy bẩn Chưởng môn, tiếp đến là yêu nghiệt vô liêm sỉ, còn bây giờ là một người tận tình chăm sóc?
Trương Mậu Lâm liếc nhìn vũng máu y phun ra, nhẹ giọng: “Chưởng môn đã cứu mạng cả thôn ta.”
Diệu Khê:??
Trương Mậu Lâm nhìn thẳng vào mắt Diệu Khê: “Nơi thôn ta cư ngụ xa xôi hẻo lánh, thế nhưng cứ trăm năm lại xuất hiện một thiên tài sở hữu linh căn ưu tú nhất. Phe Tà đạo liền chăm chăm nhắm đến thôn ta, chỉ chực tìm ra người đó để huyết tế. Chưởng môn bắt gặp liền đứng ra bảo vệ chúng ta, không những vậy, người còn không hề nhận chút lễ vật gì từ chúng ta. Rồi mãi sau này, khi cha mẹ ta bị Tà đạo giết hại, cũng chính người mang đứa trẻ bơ vơ không nhà như ta lên núi.”
Diệu Khê: “Mang ngươi lên núi rồi mặc kệ?”
Trương Mậu Lâm cau mày: “Không, chỉ là Chưởng môn không biết cách biểu đạt, người đối xử với ta rất tốt, dạy cho ta nhiều võ công, còn cho ta loại linh dược thích hợp cho việc tu luyện. Chỉ là đồng môn hiểu lầm điều đó...”
Trương Mậu Lâm càng nói, Diệu Khê càng cảm thấy bất thường: “Trong Vân Môn phái không có ai là bằng hữu của ngươi?”
“Chưởng môn nói rồi, quá trình tu tiên không thể để ngoại vật quấy nhiễu...”
Diệu Khê hỏi tiếp “Nói vậy là ngươi không hề có bằng hữu, cứ cô độc một mình trong tiểu viện đó thôi?”
Trương Mậu Lâm: “Ta mới chỉ coi là đệ tử ngoại môn, nào có được cấp tiểu viện riêng, phòng chứa củi thôi.”
Diệu Khê xiết chặt tay khoác vai Trương Mậu Lâm.
Y nhìn cậu với sắc mặt phức tạp: “Ngươi nói ta nghe, cái thôn kia có một thứ gọi là Sổ ghi phả hệ?”
Trương Mậu Lâm không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Diệu Khê. Nhìn biểu tình của cậu Diệu Khe cũng đủ biết đáp án là gì rồi.
Chắc hẳn Trương Mậu Lâm đang nghĩ rằng y hỏi thừa, bởi đâu chẳng có nhưng Sổ ghi phả hệ trong ý của y không phải vậy...
Diệu Khê cắn môn: “Vậy ngươi có biết —— “
Vốn Diệu Khê muốn nói suy đoán của mình cho Trương Mậu Lâm nghe, nhưng lại không đành lòng bởi mỗi lần nhắc đến Danh Quyền thì cậu lại bày ra vẻ vô cùng tín nhiệm, cứ thế tàn nhẫn phá bỏ thần tượng của người ta thì không hay cho lắm.
Những lời lẽ trong lòng cuối cùng đều biến thành một câu: “Chẳng ngờ lão già kia cũng có lúc làm được việc tốt cơ đấy.”
Trương Mậu Lâm cau mày muốn phản bác, nhưng nếu với tính cách của Diệu Khê thì cũng coi như là khích lệ rồi. Cậu im lặng, không nói gì nữa.
Nhưng tâm tình Diệu Khê lại không thoải mái như vậy.
Đúng thật Sổ ghi phả hệ đối với phái Tà đạo rất nổi danh, thế nhưng từ khi thành lập Hiệp hội, ngày càng ít người tu tà chăm chăm nhắm đến cuốn sổ ấy.
Sổ ghi phả hệ đúng là để dò tính thiên tài.
Trăm năm mới có một người, linh căn cực tốt, thiên phú lại cao, nhưng linh hồn rất yếu ớt. Người đó theo con đường tu luyện nào cũng rất nhanh thăng cấp, đến Nguyên Anh kỳ, nếu không cẩn thận rất dễ bị người khác đánh nát linh hồn, bất luận ai cũng có thể trực tiếp đoạt xác.
Rất nhiều người phe Tà đạo tự biết mình không vượt qua nổi lôi kiếp, cũng chẳng đành lòng thành tán tiên nên tính đến đường ra tay với Sổ ghi phả hệ kia.
Tình cảnh của Trương Mậu Lâm khốn khổ, cha mẹ mất sớm, quê hương ở nơi xa xôi hẻo lánh, quan hệ xã hội sạch sẽ, không bè không bạn nhưng rất khéo léo, thông minh, luôn được bồi bổ bằng linh dược...
Danh Quyền đây là đang nuôi đồ đệ hay là...
Hay là nuôi người để đoạt xác?
Danh sách chương