Mọi người nhìn nhau tất cả đều im lặng không nói cuối cùng Điển Vi nhịn không được đi ra khỏi hàng sắc mặt vui vẻ reo lên:
- Lão đại huynh có chuyện sao? Chúng tướng đều thầm mỉm cười đều biết Điển Vi thẳng tính.
Trương Lãng đối với tính tình của hắn đương nhiên hiểu rõ liền cười nói:
- Thế nào có phải những ngày nay ngươi nhàn rỗi đá chán lắm rồi không?
Điển Vi ở dưới cười ngây ngô, hổ chưởng vò đầu một chút rồi nói:
- Lão đại, huynh cũng biết....
Trương Lãng gật nhẹ đầu, hắn bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn Tưởng Khâm mà nói:
- Quân ta ở Giang Tân dừng lại đã vài ngày, ở Công Dịch thủy quân khai triển thế nào rồi?
Tưởng Khâm không dám lãnh đạm vội vàng trả lời:
- Một đường khai triển vô cùng thuận lợi, quân ở Dương Châu Đan Dương có tố chất rất cao chiến lực không tầm thường, giải quyết xong việc lên thuyền còn lại việc kết trận cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần luyện được nửa năm quân ta có thể lên Trường Giang lâm chiến tuyệt không thua thủy quân Mạt Lăng nửa phần, thậm chí vượt qua.
Trương Lãng lơ đễnh lắc đầu làm bộ bất mãn nói:
- Nửa năm xem ra khá lâu, quân ta thừa dịp Tào Tháo bận tâm đánh Giang Nam cần phải quét ngang Giang Đông sáu quận, làm sao có thể có nhiều thời gian như vậy được.
Tưởng Khâm lần đầu tiên nhìn thấy Trương Lãng uy nghiêm như thế, hắn liền sợ hãi nói:- Bình thường muốn huấn luyện thủy sư tinh anh ngắn nhất cũng phải một năm, thành thục phải ba năm, mà Đan Dương quân vì tố chất cực cao nhiều năm chinh chiến cho nên Tưởng Khâm mới chắc chắn nửa năm, sau nửa năm có thể hoành hành Trường Giang...
Trương Lãng bá đạo ngắt lời nói:
- Ta không đợi được lâu như vậy.
Tưởng Khâm thấy Trương Lãng không nói đạo lý thì trên mặt hiện ra vẻ bất mãn, ảm đạm cúi đầu thần sắc vô cùng tức giận, cũng không dám lên tiếng.
Biểu lộ của hắn rơi vào trong mắt của Trương Lãng, Trương Lãng cười thầm người này là một gia hỏa kiêu ngạo, ta chỉnh ngươi là để ngươi sau này ngoan ngoãn thành thực hắn liền trầm giọng nói:
- Tưởng Khâm ngươi lập tức đi chuẩn bị năm nghìn thủy quân, tối nay theo ta tấn công Mạt Lăng.
Tưởng Khâm nghe Trương Lãng nói vậy thì quá sợ hãi không để ý tới sự không vui vừa rồi đau khổ nói:
- Chúa công ngàn vạn lần không được bọn họ vẫn chưa học bơi, mới huấn luyện trên mặt nước có ba ngày, không quen thủy chiến, chiến lực không có bao nhiêu, hiện tại vượt sông cường công khí hậu trên sông biến đổi nếu có sai lầm binh thuyền rớt xuống nước quân ta không có chiến thuyền lớn đa phần là bè gỗ, năng lực phòng thủ vô cùng yếu ớt một khi đối phương dùng cung nỏ bắn quân ta nhất định thảm bại mà về mà cho dù chuẩn bị nhiều thuẫn thủ, một khi lên bờ chiến lực cũng giảm đi, mong chúa công nghĩ lại.
Trương Lãng thầm cảm động, Tưởng Khâm này quả nhiên trung tâm làm chủ, cũng dám nói trung ngôn, cân nhắc mọi bề, mình cũng không nên làm tổn thương hắn, ngữ khí của Trương Lãng liền hòa hoãn, hồi phục mỉm cười liền không nhanh không chậm nói:
- Công Dịch nói có lý nhưng ngươi ở Trường Giang lâu như thế, chắc cũng biết thiên thờ biến hóa, không biết rằng buổi tối sẽ có sương mù rủ xuống sông sao?Tưởng Khâm sững sờ hắn không tưởng tượng được tại sao Trương Lãng cũng biết buổi tối cũng có sương mù xem ra hắn không phải mờ mịt xuất kích mà có chuẩn bị rõ ràng, trong lòng liền có hi vọng kích động nói:
- Chúa công vẫn không thể, cho dù đại quân mượn sương mù qua sông quân ta cường công Mạt Lăng cũng là hạ sách nếu như muốn đánh hạ cần phải có thượng sách khác.
Trương Lãng bất đắc dĩ nhìn Tưởng Khâm cười khổ nói:
- Khá lắm Công Dịch tính ra ta phục ngươi rồi, ngươi thật biết ăn nói, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta đã chiêu hàng được Ngô Cảnh ở Lịch Dương Tôn Bí hiện tại có lẽ đã tới Giang Tân rồi, ngươi cũng không cần nhiều lời, ý ta đã quyết ngươi đi chuẩn bị đi buổi tối sang sông.
Tưởng Khâm không biết là hắn ca ngợi hai là trào phúng, trong lòng vô cùng không yên tâm, ngẫm lại cũng không hiểu Ngô Cảnh và Tôn Bí dụng ý ở đâu chỉ là tuy trong lòng không thoải mái nhưng thấn Trương Lãng kiên quyết thì vẫn đành phải bất đắc dĩ thở dài, tức giận lui ra ở bên cạnh không nói một câu.
Trương Lãng thấy Tưởng Khâm tức giận không nói gì thì mặc kệ, hắn biết Tưởng Khâm là người cao ngạo muốn cho hắn có lòng tin với mình, thì mình cần phải có hành động để chứng minh, đến khi hắn chính thức khuất phục mình, thì mới cam tâm tình nguyện toàn tâm toàn ý cho mình sử dụng.
Thái Sử Từ Điển Vi các loại chúng tướng ở Từ Châu đều đã trải qua mưa gió như vậy mới có lòng tin với Trương Lãng, bất kể hắn ra lệnh điều chỉnh thế nào cho dù có biết dụng ý hay không bọn họ cũng tuân theo, Trương Lãng cũng không giải thích, thời gian sẽ chứng minh tuy nhiên Tưởng Khâm người này đúng là không tệ, có thể thẳng thắn can gián trung ngôn hoàn toàn không sợ,.
Tuy nhiên theo tình huống này thì Tôn Sách có lẽ đã gần như bị bóp chết rồi danh tướng dưới trướng của hắn có không ít người gia nhập vào trướng của mình, chỉ còn lại mấy cựu tướng đi theo Tôn Kiên trước kia, và những tướng tài giao lưu với Chu Du, mà Giang Đông sáu quận có lẽ cũng rơi vào tay của mình, hắn tới Lư Giang cùng lắm là làm được mấy tiểu sự, trước mắt mình cần phải đề phòng Viên Thiệu mình chiếm địa bàn của Viên Thuật không nói còn giết cả Viên Thuật kết thù với Viên gia Viên Thiệu một khi biết tin tức sẽ cử đại quân báo thù cho nên hiện tại cần phải nhanh chóng tốc chiến tốc thắng.
Canh ba cùng đêm sương mù đầy sông, tầm nhìn cực thấp, ở trên sông lúc này vô cùng bận rộn không ít người xôn xao, Trương Lãng Dương Dung Triệu Vũ cùng với Tưởng Khâm Trần Võ Ngô Cảnh Ton Bí leo lên chiến thuyền chủ soái, Triệu Vũ sau khi lên thuyền sắc mặt tái nhợt không thoải mái có đôi khi nôn mửa nhưng vẫn kiên trì theo Trương Lãng, Trương Lãng đem hết thủ đoạn ép nàng xuống cũng khong có hiệu quả, mà Trương Lãng và Dương Dung là bộ đội đặc chủng có khả năng thích ứng siêu mạnh cho nên không có vấn đề gì. Tưởng Khâm buổi sáng tuy không vui nhưng không phải là người có khí lượng hẹp hòi, cũng toàn tâm toàn ý cho trận chiến.
Mười chiếc chiến thuyền một trăm chiếc bè trúc năm mươi chiếc khinh thuyền năm nghìn binh sĩ, mượn sương mù mà từ cửa Khẩu Giang Tân vượt sông.
- Lão đại huynh có chuyện sao? Chúng tướng đều thầm mỉm cười đều biết Điển Vi thẳng tính.
Trương Lãng đối với tính tình của hắn đương nhiên hiểu rõ liền cười nói:
- Thế nào có phải những ngày nay ngươi nhàn rỗi đá chán lắm rồi không?
Điển Vi ở dưới cười ngây ngô, hổ chưởng vò đầu một chút rồi nói:
- Lão đại, huynh cũng biết....
Trương Lãng gật nhẹ đầu, hắn bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn Tưởng Khâm mà nói:
- Quân ta ở Giang Tân dừng lại đã vài ngày, ở Công Dịch thủy quân khai triển thế nào rồi?
Tưởng Khâm không dám lãnh đạm vội vàng trả lời:
- Một đường khai triển vô cùng thuận lợi, quân ở Dương Châu Đan Dương có tố chất rất cao chiến lực không tầm thường, giải quyết xong việc lên thuyền còn lại việc kết trận cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần luyện được nửa năm quân ta có thể lên Trường Giang lâm chiến tuyệt không thua thủy quân Mạt Lăng nửa phần, thậm chí vượt qua.
Trương Lãng lơ đễnh lắc đầu làm bộ bất mãn nói:
- Nửa năm xem ra khá lâu, quân ta thừa dịp Tào Tháo bận tâm đánh Giang Nam cần phải quét ngang Giang Đông sáu quận, làm sao có thể có nhiều thời gian như vậy được.
Tưởng Khâm lần đầu tiên nhìn thấy Trương Lãng uy nghiêm như thế, hắn liền sợ hãi nói:- Bình thường muốn huấn luyện thủy sư tinh anh ngắn nhất cũng phải một năm, thành thục phải ba năm, mà Đan Dương quân vì tố chất cực cao nhiều năm chinh chiến cho nên Tưởng Khâm mới chắc chắn nửa năm, sau nửa năm có thể hoành hành Trường Giang...
Trương Lãng bá đạo ngắt lời nói:
- Ta không đợi được lâu như vậy.
Tưởng Khâm thấy Trương Lãng không nói đạo lý thì trên mặt hiện ra vẻ bất mãn, ảm đạm cúi đầu thần sắc vô cùng tức giận, cũng không dám lên tiếng.
Biểu lộ của hắn rơi vào trong mắt của Trương Lãng, Trương Lãng cười thầm người này là một gia hỏa kiêu ngạo, ta chỉnh ngươi là để ngươi sau này ngoan ngoãn thành thực hắn liền trầm giọng nói:
- Tưởng Khâm ngươi lập tức đi chuẩn bị năm nghìn thủy quân, tối nay theo ta tấn công Mạt Lăng.
Tưởng Khâm nghe Trương Lãng nói vậy thì quá sợ hãi không để ý tới sự không vui vừa rồi đau khổ nói:
- Chúa công ngàn vạn lần không được bọn họ vẫn chưa học bơi, mới huấn luyện trên mặt nước có ba ngày, không quen thủy chiến, chiến lực không có bao nhiêu, hiện tại vượt sông cường công khí hậu trên sông biến đổi nếu có sai lầm binh thuyền rớt xuống nước quân ta không có chiến thuyền lớn đa phần là bè gỗ, năng lực phòng thủ vô cùng yếu ớt một khi đối phương dùng cung nỏ bắn quân ta nhất định thảm bại mà về mà cho dù chuẩn bị nhiều thuẫn thủ, một khi lên bờ chiến lực cũng giảm đi, mong chúa công nghĩ lại.
Trương Lãng thầm cảm động, Tưởng Khâm này quả nhiên trung tâm làm chủ, cũng dám nói trung ngôn, cân nhắc mọi bề, mình cũng không nên làm tổn thương hắn, ngữ khí của Trương Lãng liền hòa hoãn, hồi phục mỉm cười liền không nhanh không chậm nói:
- Công Dịch nói có lý nhưng ngươi ở Trường Giang lâu như thế, chắc cũng biết thiên thờ biến hóa, không biết rằng buổi tối sẽ có sương mù rủ xuống sông sao?Tưởng Khâm sững sờ hắn không tưởng tượng được tại sao Trương Lãng cũng biết buổi tối cũng có sương mù xem ra hắn không phải mờ mịt xuất kích mà có chuẩn bị rõ ràng, trong lòng liền có hi vọng kích động nói:
- Chúa công vẫn không thể, cho dù đại quân mượn sương mù qua sông quân ta cường công Mạt Lăng cũng là hạ sách nếu như muốn đánh hạ cần phải có thượng sách khác.
Trương Lãng bất đắc dĩ nhìn Tưởng Khâm cười khổ nói:
- Khá lắm Công Dịch tính ra ta phục ngươi rồi, ngươi thật biết ăn nói, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta đã chiêu hàng được Ngô Cảnh ở Lịch Dương Tôn Bí hiện tại có lẽ đã tới Giang Tân rồi, ngươi cũng không cần nhiều lời, ý ta đã quyết ngươi đi chuẩn bị đi buổi tối sang sông.
Tưởng Khâm không biết là hắn ca ngợi hai là trào phúng, trong lòng vô cùng không yên tâm, ngẫm lại cũng không hiểu Ngô Cảnh và Tôn Bí dụng ý ở đâu chỉ là tuy trong lòng không thoải mái nhưng thấn Trương Lãng kiên quyết thì vẫn đành phải bất đắc dĩ thở dài, tức giận lui ra ở bên cạnh không nói một câu.
Trương Lãng thấy Tưởng Khâm tức giận không nói gì thì mặc kệ, hắn biết Tưởng Khâm là người cao ngạo muốn cho hắn có lòng tin với mình, thì mình cần phải có hành động để chứng minh, đến khi hắn chính thức khuất phục mình, thì mới cam tâm tình nguyện toàn tâm toàn ý cho mình sử dụng.
Thái Sử Từ Điển Vi các loại chúng tướng ở Từ Châu đều đã trải qua mưa gió như vậy mới có lòng tin với Trương Lãng, bất kể hắn ra lệnh điều chỉnh thế nào cho dù có biết dụng ý hay không bọn họ cũng tuân theo, Trương Lãng cũng không giải thích, thời gian sẽ chứng minh tuy nhiên Tưởng Khâm người này đúng là không tệ, có thể thẳng thắn can gián trung ngôn hoàn toàn không sợ,.
Tuy nhiên theo tình huống này thì Tôn Sách có lẽ đã gần như bị bóp chết rồi danh tướng dưới trướng của hắn có không ít người gia nhập vào trướng của mình, chỉ còn lại mấy cựu tướng đi theo Tôn Kiên trước kia, và những tướng tài giao lưu với Chu Du, mà Giang Đông sáu quận có lẽ cũng rơi vào tay của mình, hắn tới Lư Giang cùng lắm là làm được mấy tiểu sự, trước mắt mình cần phải đề phòng Viên Thiệu mình chiếm địa bàn của Viên Thuật không nói còn giết cả Viên Thuật kết thù với Viên gia Viên Thiệu một khi biết tin tức sẽ cử đại quân báo thù cho nên hiện tại cần phải nhanh chóng tốc chiến tốc thắng.
Canh ba cùng đêm sương mù đầy sông, tầm nhìn cực thấp, ở trên sông lúc này vô cùng bận rộn không ít người xôn xao, Trương Lãng Dương Dung Triệu Vũ cùng với Tưởng Khâm Trần Võ Ngô Cảnh Ton Bí leo lên chiến thuyền chủ soái, Triệu Vũ sau khi lên thuyền sắc mặt tái nhợt không thoải mái có đôi khi nôn mửa nhưng vẫn kiên trì theo Trương Lãng, Trương Lãng đem hết thủ đoạn ép nàng xuống cũng khong có hiệu quả, mà Trương Lãng và Dương Dung là bộ đội đặc chủng có khả năng thích ứng siêu mạnh cho nên không có vấn đề gì. Tưởng Khâm buổi sáng tuy không vui nhưng không phải là người có khí lượng hẹp hòi, cũng toàn tâm toàn ý cho trận chiến.
Mười chiếc chiến thuyền một trăm chiếc bè trúc năm mươi chiếc khinh thuyền năm nghìn binh sĩ, mượn sương mù mà từ cửa Khẩu Giang Tân vượt sông.
Danh sách chương