Tưởng Khâm và Chu Thái cùng với mười mấy thủy binh đã sớm leo lên trên thuyền, ở bên bờ tiếp ứng, bởi vì Tưởng Khâm liệu định trận này chiến bại lui binh là chuyện sớm muộn cho nên sớm lên thuyền chờ đợi không cho địch quân đoạt thuyền, Điển Vi và Thái Sử Từ cũng xông ra cản, sau khi đợi tất cả lên thuyền rồi bọn họ mới lên thuyền chủ soái của Trương Lãng.

Mà Trần Hoành muốn truy kích bất đắc dĩ phải nhìn thủy binh Từ Châu rời đi.

Tuy nhiên sau khi Trương Lãng rời đi nửa canh giờ, thủy quân của Trương Anh cuối cùng cũng xuất động, hơn mười chiếc chiến thuyền cỡ lớn xông lên trước, đoạn đường lui của Trương Lãng, may mà Trương Lãng rút lui kịp thời cộng thêm với hơn mười chiếc chiến thuyền đều trang bị tốt thuận buồm xuôi gió mà đi, mà sau khi trở về cũng không còn bè trúc nữa thuyền nhỏ cũng rất ít, binh sĩ ra sức xuôi dòng.

Trận chiến này lúc xuất động có tới ba nghìn binh sĩ, lúc trở về chỉ còn ba nghìn, cho thấy tình hình chiến đấu kịch liệt đến thế nào, về sau có dân chúng Mạt Lăng hồi tưởng lại vẫn còn kinh hãi nói:

- Trận chiến kia tiếng sát phạt truyền đến hơn mười dặm, tiếng trống rung trời, trẻ con ban đêm không dám khóc, dân chúng buổi sáng không dám ra khỏi cửa.

Như vậy tình cảm chân thật sẽ kinh tâm động phách thế nào mà binh sĩ dưới cờ của Trương Lãng cũng tổn thương thảm trọng đại bộ phận đều do không quen thủy chiến nên chịu thiệt thòi.

Trương Lãng ở trên thuyền điềm nhiên như không có chuyện gì, ở trong mênh mong sóng nước nhìn mặt trời mọc, mà Triệu Vũ thì nghỉ ngơi ở khoang thuyền.

Lúc này tuy rằng thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần của hắn vô cùng tốt, biết rằng tuy không đánh hạ Mạt Lăng nhưng tin rằng Lưu Diêu cũng sẽ tức giận vô cùng, phá vỡ phòng tuyến Mặt Lăng của hắn như vậy, về sau mình dễ dàng hành động rồi.

Trong lúc lơ đãng hắn nhìn cột buồm bốn phía, quan sát một lúc, rồi hào hứng bừng bừng nói với Tưởng Khâm:

- Công Dịch hiện tại chiến thuyền chúng ta phần lớn dùng buồm tứ giác, kết cấu lợi dụng sức gió, nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhưng mà đi ngược gió hoặc không gió thì phải nhờ đến thủy thủ, lực cản rất lớn, thật không dễ dàng, ngươi có thể sắp đặt thiết kế một thứ có tên là mái chèo và bánh lái.

Tưởng Khâm sững sờ tâm tình của hắn tuy không tốt tuy nhiên sau khi nghe Trương Lãng nói thì hiếu kỳ nghi vấn hỏi:

- Cái gì là mái chèo và bánh lái? Trương Lãng cố gắng dựa vào trí nhớ của mình ở kiếp trước mà nói lại cho hắn biết.

Quả nhiên Trần Võ Tưởng Khâm Chu Thái tất cả đều tiến vào trầm tư.

Trương Lãng lại nói tiếp:

- Đồng thời các ngươi có thể sáng tạo ra một loại cột buồm tam giác, kết cấu không hề phức tạp hơn nữa còn có thể đi ngược chiều.

Tưởng Khâm và Chu Thái hiện lên vẻ khiếp sợ cực độ trên khuôn mặt, mỗi lời nói của Trương Lãng đều chạm vào lòng của họ, đúng như Trương Lãng nói, nếu như cải biến như vậy tốc độ của thuyền sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Trong khoảnh khắc Tưởng Khâm đã hoàn toàn quên đi sự không vui lúc nãy, hưng phấn nói:

- Chuyện mà chúa công nói mạt tướng sẽ cùng với các thuyền sư thương thảo, nếu như đúng như lời chúa công nói, có thể tạo ra mái chèo bánh lái thì năng lực của thủy quân khi chiến đấu có thể tăng lên ba bốn lần.

Chu Thái nghe như người nghiện, trên mặt hiện ra vẻ say sưa:

- Chúa công, vậy lúc không có gió có phương pháp gì tốt không?Trương Lãng sững sờ hắn trầm tư cả buổi, Dương Dung lại dịu dàng nói:

- Ta có biện pháp.

Tưởng Khâm và Chu Thái đại hỉ không để ý tới lễ tiết mà nhìn Dương Dung hưng phấn hỏi:

- Phu nhân có biện pháp gì?

Đầu ngón tay của Dương Dung khẽ vén tóc mai thần thái ung dung tư thái mê người mà nói:

- Trên nước sức gió nhỏ vô cùng, không thể dùng để tác chiến nhưng có thể coi trọng lực đẩy của con người, các ngươi thiết kế một loại mái chèo giống như guồng quay trong nước, lắp đặt ở hai bên thuyền, dùng trục tương liên, thủy thủ khởi động trục, không phải là nâng cao hiệu suất đẩy mạnh sao?

Ở thời kỳ đông hán đã phát minh ra guồng nước tuy nhiên vẫn chưa mở rộng, Tưởng Khâm mặc dù biết guồng nước nhưng cũng không sử dụng.

Trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ đăm chiêu, sự kinh ngạc bao phủ, tuy Dương Dung chỉ đưa ra một đề nghị nhưng đối với bọn họ mà nói, đây là một cách nghĩ đột phá thế nào, tuy tính khả thi còn chưa rõ nhưng mới nghe qua vô cùng mê người nếu như thật sự làm được vậy thì có thể bảo trì tính cơ động ngày đêm trên sông, đề cao chiến lực.

Con người chỉ sợ nghĩ không ra chứ không sợ không làm được.

Trương Lãng thấy mọi người bắt đầu suy nghĩ đề nghị của mình thì lại lên tiếng nói:

- Sau khi bình định Giang Đông có điều kiện ổn định thủy quân các ngươi phân ra một tiểu đội chuyên phụ trách vấn đề này lúc đó chúng ta sẽ có một thủy sư cường đại.

Tưởng Khâm Chu Thái và chúng tướng đều nghiêm nghị đáp:

- Vâng tướng quân.

Trương Lãng gật nhẹ đầu bỗng nhiên hắn chuyển hướng trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra một nụ cười:

- Trận chiến hôm nay chúng tướng thấy thế nào?

Đám người nhìn nhau không biết phải nói sao cho tốt.

Trương Lãng mỉm cười:

- Cuộc chiến sáng nay ta biết chúng tướng thấy khó hiểu, hoặc cảm thấy không vui đúng không?

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tưởng Khâm.

Tưởng Khâm thấy ánh mắt của Trương Lãng long lanh nghĩ được một lúc rồi quyết đoán nói:

- Chúa công nói đúng chỗ suy nghĩ của Tưởng Khâm với tài lược của chúa công chắc sẽ không đưa ra hạ sách này làm cho quân ta mất đi không ít sinh mạng tướng sĩ.

Lời nói của hắn xoay chuyển có phần chất vấn sắc mặt vô cùng kiên quyết không hề e ngại.

Trương Lãng gật nhẹ đầu cười khẽ hai tiếng rồi giải thích:

- Ha ha Công Dịch có chỗ không biết quân ta chiến trận Mạt Lăng này là lừa dối, mục đích thật sự là hấp dẫn mục tiêu của Lưu Diêu về nơi này để cho hắn không chú ý tới Khúc A Ngưu Chử, mà lúc này quân ta đang ở thượng du chuẩn bị xuống Hổ Lâm chém giết từ phía sau, khi đó Lưu Diêu tất bại, sở dĩ ta trước kia không nói cho ngươi biết là sợ các ngươi để lọt tin tức binh sĩ dưới cờ diễn trò không toàn lực tử chiến.

Chúng tướng lúc này mới hiểu ra, Tưởng Khâm lập tức minh bạch mấu chốt, sự bất mãn cao ngạo liền chuyển sang hổ thẹn, khuôn mặt của hắn ửng đỏ cất tiếng:

- Thuộc hạ vô năng không biết ý của chúa công trong lòng còn có một chút không vui xin chúa công trách tội.

Trương Lãng vỗ cánh tay của hắn mà an ủi:

- Không biết không có tội ngươi không cần phải để trong lòng.

Tương sĩ trên thuyền bị khí độ của Trương Lãng thuyết phục lúc này mới bái phục, chúng tâm quy nhất.

Trở lại Giang Tân, Trương Lãng để cho Thái Sử Từ làm chủ, Trần Võ suất lĩnh một vạn binh sĩ, bí mật chờ thời cơ.

Mà Tưởng Khâm Chu Thái thì vẫn gióng trống khua chiêng bắt đầu an tâm huấn luyện thủy quân Từ Châu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện