Hai người thay đổi quần áo, Trương Lãng mặc trang phục bó sát người, chân đeo ủng da, thân hình nhẹ nhõm mà Dương Dung cũng mặc một bộ y phục màu trắng lộ ra vẻ tươi đẹp vô cùng.
Hai người cùng nhau ra khỏi phủ ở trong tiểu thành đa phần là dân chung an phân, cùng đại bộ phân lưu dân trốn tránh chiến loạn phương bắc mà tới, dân phong tương đối chất phác.
Dân chúng qua lại đều mặt vải bố Dương Dung giống như là hạc giữa bầy gà càng tăng thêm vẻ hoa lệ khí chất phi phàm của mình, ở phía sau mười tên thân vệ dũng mãnh vô cùng, người đi đường đều thán phục và hâm mộ, có người thì lộ vẻ khinh thường, tuy nhiên tất cả đều phản xạ không điều kiện đều tránh xa xa, tuy ở Từ Châu quan quân sau khi vào thành không phạm vào dân chúng quân kỷ nghiêm minh còn dán bảng chiêu hiền tài nhưng dân chúng sớm đã nềm mùi đau khổ nhiều từ triều đình, cho nên từ sâu trong lòng đã có một sợ hãi cực độ.
Trương Lãng thu ánh mắt lại trong lòng cười khổ những thành kiến này khó có thể cải biến trong nhất thời, tuy nhiên thời gian sẽ từ từ chứng minh.
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa thì thấy có một số ngư dân bắt được cá liền dùng để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt, cũng có một số người ven đường bày củi ra bán, hai mắt khát vọng nhìn người đi đường qua lại hi vọng có người mua.
Ở trong một góc âm u, có một tên ăn mày tóc tai rối bù, quần áo không đủ che thân hai gối quỳ xuống đất, bàn tay dơ bẩn cầm lấy một cái chén bể bất lực nhìn người qua đường, một bên bắt rận lấy thế làm vui.
Trương Lãng kìm không được mà lắc đầu hắn không đi vào trong dân chúng không biết bọn họ cơ khổ như vậy, những chuyện này xuất hiện cũng là do một số người vì mưu lợi cho mình mà bày ra chiến tranh, khiến cho dân chúng phải gánh tai nạn lớn, mặc dù mình cũng một phần tạo nên huyết tinh nhưng dù sao mục đích cũng là để cho bọn họ được an cư lạc nghiệp.
Mắt phượng của Dương Dung lộ vẻ đồng tình nhìn khất cái kia, trong lòng hiện ra đủ tư vị.
Lúc này bỗng nhiên có một lão ăn mày nhảy ra chắn trước mặt Trương Lãng.
Chúng vệ sĩ xiết chặt đao kiếm đề phòng.
Tên khất cái kia bị hù quỳ xuống mặt đất khàn khà kêu rên:
- Đại nhân thương cho lão đầu từ, lão đầu tử ba ngày rồi chưa có gì ăn, cháu nhỏ của ta mới sinh mới năm tuổi vì bệnh nặng phát sốt, xin đại nhân cứu già trẻ chúng ta.
Nói xong hắn quỳ xuống mặt đất mà dập đầu.
Có một vệ sĩ trung khí mười phần quát to:
- Lão gia hỏa nhanh chóng tránh ra, không được ngăn cản đường đi của chúa công nhà ta, nếu không cửu tộc nhà ngươi cũng đảm đương không nổi.
Tên ăn mày kia kinh hãi, đầu óc choáng váng lập tức dập đầu xin tha:
- Đại nhân tha mạng tha mạng thảo dân thực sự không biết.
Trương Lãng giận dữ hắn muốn tạo hình tượng quân kỷ nghiêm minh hình tượng thân mật với dân chúng làm sao có thể bị phá hư, liền đẩy binh sĩ này ra xa xa lạnh lùng nói:
- Ta bình thường dạy ngươi đối xử với dân chúng tử tê thế nào, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, dân chúng chính là áo cơm cha mẹ của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi mặc quan phục là giỏi sao nếu lần sau ngươi còn như vậy thì coi chừng cái cổ trên đầu của ngươi.
Vệ binh kia bị dọa làm cho sắc mặt trắng bệch hắn vội vàng quỳ xuống đất không dám lên tiếng, chúng vệ sĩ không ngờ Trương Lãng lại giận dữ như vậy tất cả đều bị hù cho lặng ngắt như tờ, đồng thời cảm thán mình có một chúa công tốt, yêu dân như con như vậy, tất cả đều im lặng xem Trương Lãng xử lý chuyện này thế nào.
Mà lão khuất cái lúc này vốn vô lực lại xuất hiện thần thái tán dương, tuy nhiên chỉ lóe lên không có người phát hiện.
Trương Lãng tiến lên hai bước, đi tới trước mặt tên ăn mày mặc dù ngửi thấy mùi thối thiu nhưng cũng không để ý, đưa tay đỡ hắn lên.
Trương Lãng ôn hòa nói;
- Lão nhân gia mời đứng lên, ta nhất định có thể giúp ông.
Tên khất cái kia được Trương Lãng đỡ thì đứng lên, Trương Lãng vừa buông tay hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất Trương Lãng nhanh tay lẹ mắt liền nắm lấy hai cánh tay khô khốc, quan tâm nói:
- Lão nhân gia ông cẩn thận một chút.
Hành động lần này của Trương Lãng khiến cho dân chúng đều thở ra một hơi, như trút được gánh ặng, tất cả đều xuất hiện vẻ ca ngợi không ngờ người này có thân thể vạn kim mà lại phản ứng bình dị gần gũi như thế,.
Trương Lãng nói:
- Lão nhân gia ông dẫn ta đi xem tôn nhi của ông.
Tên ăn mày kia gật đầu liên tục gấp giọng nói:
- Đại nhân để cho lão đầu tự mình đi, làm ô uế tay của đại nhân tội này lão đầu đảm đương không nổi.
Trương Lãng mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì đáng ngại chúng ta đi thôi.
Lão khất cái dùng bàn tay yếu như chân gà nắm lấy cánh tay hữu lực của Trương Lãng cảm động nói:
- Đại nhân bảo vệ thảo dân như thế, thật sự không đảm đương nổi, cứ để cho thảo dân tự đi.
Trương Lãng mượn thời gian này quan sát rõ lão ăn mày này, tuy quần áo rách mướp giật gấu vá vai toàn thân phát ra tanh tưởi nhưng hắn vẫn phát hiện ra người này thần thái tự nhiên, hai mắt sâu thẳm, toát ra một khí chất siêu nhiên, mơ hồ không giống như một ăn mày.
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cảm thấy người này có thể là quý tộc xuống giật hoặc là người của thế gia, gặp chiến loạn xa xứ nên cũng không để ý.
Lại thấy thần sắc của lão kiên quyết cũng không hỏi, lão đầu lúc này mới tập tễnh đi trên đường.
Dân chúng hai bên đều tự động tách ra tất cả đều kính phục Trương Lãng tuy không rõ Trương Lãng là thần thánh phương nào nhưng nhìn thấy hắn mang đai lưng ngọc thần thái lại phi phàm, cộng thêm mấy tên vệ binh mặc binh phục Từ Châu thì biết đây là một nhân vật trọng yếu của quân Từ Châu.
Trong chốc lát lão khất cái mang theo Trương Lãng đi tới gian nhà tranh, vừa mới đẩy cửa đi vào thì một mùi tanh hôi không chịu nổi phả ra.
Mấy tên vệ binh bịt mũi quay đầu Dương Dung cũng nhăn mày lại, chỉ có Trương Lãng là điềm nhiên như không có gì, cũng không phải là hắn không ngửi thấy mà là hắn ở trong bộ đội đặc chủng trải qua huấn luyện, gặp đủ mọi chuyện sớm đã hình thành một tư thái cho dù thái sơn sụp xuống cũng không đổi sắc.
Gian nhà tranh ẩm ướt, chỉ có một chút ánh nắng chiếu vào, ở trong một góc yên tĩnh truyền tới tiếng ho thỉnh thoảng, Trương Lãng đi từ cửa vào chúng vệ sĩ cũng đi theo, lúc này lão khất cái mới bế từ trong góc ra một đứa bé, thần sắc bi thương.
Tiểu hài tử ở trong ngực lão ăn mày xám trắng cả khuôn mặt, hai mắt hơi mở mà hấp hối, xem ra bệnh vô cùng trầm trọng.
Hai người cùng nhau ra khỏi phủ ở trong tiểu thành đa phần là dân chung an phân, cùng đại bộ phân lưu dân trốn tránh chiến loạn phương bắc mà tới, dân phong tương đối chất phác.
Dân chúng qua lại đều mặt vải bố Dương Dung giống như là hạc giữa bầy gà càng tăng thêm vẻ hoa lệ khí chất phi phàm của mình, ở phía sau mười tên thân vệ dũng mãnh vô cùng, người đi đường đều thán phục và hâm mộ, có người thì lộ vẻ khinh thường, tuy nhiên tất cả đều phản xạ không điều kiện đều tránh xa xa, tuy ở Từ Châu quan quân sau khi vào thành không phạm vào dân chúng quân kỷ nghiêm minh còn dán bảng chiêu hiền tài nhưng dân chúng sớm đã nềm mùi đau khổ nhiều từ triều đình, cho nên từ sâu trong lòng đã có một sợ hãi cực độ.
Trương Lãng thu ánh mắt lại trong lòng cười khổ những thành kiến này khó có thể cải biến trong nhất thời, tuy nhiên thời gian sẽ từ từ chứng minh.
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa thì thấy có một số ngư dân bắt được cá liền dùng để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt, cũng có một số người ven đường bày củi ra bán, hai mắt khát vọng nhìn người đi đường qua lại hi vọng có người mua.
Ở trong một góc âm u, có một tên ăn mày tóc tai rối bù, quần áo không đủ che thân hai gối quỳ xuống đất, bàn tay dơ bẩn cầm lấy một cái chén bể bất lực nhìn người qua đường, một bên bắt rận lấy thế làm vui.
Trương Lãng kìm không được mà lắc đầu hắn không đi vào trong dân chúng không biết bọn họ cơ khổ như vậy, những chuyện này xuất hiện cũng là do một số người vì mưu lợi cho mình mà bày ra chiến tranh, khiến cho dân chúng phải gánh tai nạn lớn, mặc dù mình cũng một phần tạo nên huyết tinh nhưng dù sao mục đích cũng là để cho bọn họ được an cư lạc nghiệp.
Mắt phượng của Dương Dung lộ vẻ đồng tình nhìn khất cái kia, trong lòng hiện ra đủ tư vị.
Lúc này bỗng nhiên có một lão ăn mày nhảy ra chắn trước mặt Trương Lãng.
Chúng vệ sĩ xiết chặt đao kiếm đề phòng.
Tên khất cái kia bị hù quỳ xuống mặt đất khàn khà kêu rên:
- Đại nhân thương cho lão đầu từ, lão đầu tử ba ngày rồi chưa có gì ăn, cháu nhỏ của ta mới sinh mới năm tuổi vì bệnh nặng phát sốt, xin đại nhân cứu già trẻ chúng ta.
Nói xong hắn quỳ xuống mặt đất mà dập đầu.
Có một vệ sĩ trung khí mười phần quát to:
- Lão gia hỏa nhanh chóng tránh ra, không được ngăn cản đường đi của chúa công nhà ta, nếu không cửu tộc nhà ngươi cũng đảm đương không nổi.
Tên ăn mày kia kinh hãi, đầu óc choáng váng lập tức dập đầu xin tha:
- Đại nhân tha mạng tha mạng thảo dân thực sự không biết.
Trương Lãng giận dữ hắn muốn tạo hình tượng quân kỷ nghiêm minh hình tượng thân mật với dân chúng làm sao có thể bị phá hư, liền đẩy binh sĩ này ra xa xa lạnh lùng nói:
- Ta bình thường dạy ngươi đối xử với dân chúng tử tê thế nào, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, dân chúng chính là áo cơm cha mẹ của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi mặc quan phục là giỏi sao nếu lần sau ngươi còn như vậy thì coi chừng cái cổ trên đầu của ngươi.
Vệ binh kia bị dọa làm cho sắc mặt trắng bệch hắn vội vàng quỳ xuống đất không dám lên tiếng, chúng vệ sĩ không ngờ Trương Lãng lại giận dữ như vậy tất cả đều bị hù cho lặng ngắt như tờ, đồng thời cảm thán mình có một chúa công tốt, yêu dân như con như vậy, tất cả đều im lặng xem Trương Lãng xử lý chuyện này thế nào.
Mà lão khuất cái lúc này vốn vô lực lại xuất hiện thần thái tán dương, tuy nhiên chỉ lóe lên không có người phát hiện.
Trương Lãng tiến lên hai bước, đi tới trước mặt tên ăn mày mặc dù ngửi thấy mùi thối thiu nhưng cũng không để ý, đưa tay đỡ hắn lên.
Trương Lãng ôn hòa nói;
- Lão nhân gia mời đứng lên, ta nhất định có thể giúp ông.
Tên khất cái kia được Trương Lãng đỡ thì đứng lên, Trương Lãng vừa buông tay hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất Trương Lãng nhanh tay lẹ mắt liền nắm lấy hai cánh tay khô khốc, quan tâm nói:
- Lão nhân gia ông cẩn thận một chút.
Hành động lần này của Trương Lãng khiến cho dân chúng đều thở ra một hơi, như trút được gánh ặng, tất cả đều xuất hiện vẻ ca ngợi không ngờ người này có thân thể vạn kim mà lại phản ứng bình dị gần gũi như thế,.
Trương Lãng nói:
- Lão nhân gia ông dẫn ta đi xem tôn nhi của ông.
Tên ăn mày kia gật đầu liên tục gấp giọng nói:
- Đại nhân để cho lão đầu tự mình đi, làm ô uế tay của đại nhân tội này lão đầu đảm đương không nổi.
Trương Lãng mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì đáng ngại chúng ta đi thôi.
Lão khất cái dùng bàn tay yếu như chân gà nắm lấy cánh tay hữu lực của Trương Lãng cảm động nói:
- Đại nhân bảo vệ thảo dân như thế, thật sự không đảm đương nổi, cứ để cho thảo dân tự đi.
Trương Lãng mượn thời gian này quan sát rõ lão ăn mày này, tuy quần áo rách mướp giật gấu vá vai toàn thân phát ra tanh tưởi nhưng hắn vẫn phát hiện ra người này thần thái tự nhiên, hai mắt sâu thẳm, toát ra một khí chất siêu nhiên, mơ hồ không giống như một ăn mày.
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cảm thấy người này có thể là quý tộc xuống giật hoặc là người của thế gia, gặp chiến loạn xa xứ nên cũng không để ý.
Lại thấy thần sắc của lão kiên quyết cũng không hỏi, lão đầu lúc này mới tập tễnh đi trên đường.
Dân chúng hai bên đều tự động tách ra tất cả đều kính phục Trương Lãng tuy không rõ Trương Lãng là thần thánh phương nào nhưng nhìn thấy hắn mang đai lưng ngọc thần thái lại phi phàm, cộng thêm mấy tên vệ binh mặc binh phục Từ Châu thì biết đây là một nhân vật trọng yếu của quân Từ Châu.
Trong chốc lát lão khất cái mang theo Trương Lãng đi tới gian nhà tranh, vừa mới đẩy cửa đi vào thì một mùi tanh hôi không chịu nổi phả ra.
Mấy tên vệ binh bịt mũi quay đầu Dương Dung cũng nhăn mày lại, chỉ có Trương Lãng là điềm nhiên như không có gì, cũng không phải là hắn không ngửi thấy mà là hắn ở trong bộ đội đặc chủng trải qua huấn luyện, gặp đủ mọi chuyện sớm đã hình thành một tư thái cho dù thái sơn sụp xuống cũng không đổi sắc.
Gian nhà tranh ẩm ướt, chỉ có một chút ánh nắng chiếu vào, ở trong một góc yên tĩnh truyền tới tiếng ho thỉnh thoảng, Trương Lãng đi từ cửa vào chúng vệ sĩ cũng đi theo, lúc này lão khất cái mới bế từ trong góc ra một đứa bé, thần sắc bi thương.
Tiểu hài tử ở trong ngực lão ăn mày xám trắng cả khuôn mặt, hai mắt hơi mở mà hấp hối, xem ra bệnh vô cùng trầm trọng.
Danh sách chương