Đoạn đường này người đi lại thưa thớt, nhà nông khó tìm, đây cũng là nguyên nhân đạo tặc hoành hành.

Năm trăm hắc ưng vệ ở phía trước phân thành mấy đội nhỏ, tất cả đều đề phòng sự cố tận lực bảo vệ Trương Lãng.

Chưa từng nghĩ rằng tới miền Nam mùa đông cũng rét lạnh như thế, gió rít gào thét, tuy nhiên Trương Lãng là tinh anh của bộ đội đặc chủng biểu hiện của hắn vẫn vô cùng tiêu sái, hai mắt hữu thần phóng ra phía xa xa lờ mờ có thể thấy đường nhỏ và các dãy núi nguy nga.

từ Nhữ Âm đến Nam Đột tiến lên một bước đều vô cùng khó đi, càng lúc càng có nhiều đạo tặc qua lại nhưng bọn chúng ít người không dám xâm phạm.

Trương Lãng nhìn qua ngọn núi cao lồng lộng trong lòng khoáng đạt không khỏi xông lên hào khí mãnh liệt, khóe miệng của hắn cười lạnh mà nói:

- Dư tặc Khăn Vàng ta còn có chuyện tại thân các ngươi nếu như cũng an phận thì yên ổn ở trong hang ổ chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu như các ngươi dám động thủ trên đầu thái tuế thì chỉ trách các ngươi không muốn sống nữa.

Hai mắt của hắn ánh lên lệ quang di chuyển lên xe ngựa nói với Yến Minh:

- Chúng ta đi.

Yến Minh hưng phấn ứng tiếng, trường tiên giơ lên tuấn mã hí dài, phóng chạy như điên, cùng lúc này mấy trăm hắc ưng vệ cũng tiến lên.

Khí trời bên ngoài khá rét lạnh, nhưng cảnh sắc rất đẹp giống như là thiên đường trong nhân gian vậy, hai mỹ nữ ở bên cạnh Trương Lãng trên mặt nộ ra nụ cười mê người, Triệu Vũ lười nhác dựa lên trên vai của Dương Dung tỏa ra vài phần vũ mị, mà Dương Dung thì giống như cười mà không phải cười khẽ kéo tay Trương Lãng.

Ba người không có chuyện gì đành nói chuyện phiếm kéo dài thời gian.

Thiên Nguyệt trại ở trong một sơn cốc tĩnh mịch, tứ phía là núi lớn mênh mông, là nơi không có ngươi phở, bởi vì tháng chạp trời đông giá rét cho nên cành khô lá rụng đầy núi, chỉ chừa lại một con đường rộng đủ hai người đi song song, uốn lượn kéo dài đứt quãng, ở trong sương mù, Thiên Nguyệt rại treo lên một bức Hạnh Hoàng Kỳ trên đó viết một chữ Trương rồng bay phượng múa, vô cùng âm trầm và thần bí.

Nhưng lúc này ở trong đại điện khí thế lại ngất trời, bốn vách tường của đại sảnh hừng hực thiêu đốt từng bó đuốc khiến cho đại đường vốn âm u liền được chiếu sáng như là ban ngày, tứ phía là nhiệt khí, so với giá rét bên ngoài thì một trời một vực.

Ở phía trên đại đường có ngồi một vị mỹ nữ phong tình đặc dị.

Gương mặt của nàng hơi trắng, dưới ánh lửa chiếu rọi lộ ra mặt mày hồng hào.

Có lẽ nàng không tính là một đại mỹ nữ, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, đặc biệt vô cùng gợi cảm.

Mỹ nữ này chính là Trương Ninh, chính là một mỹ nữ có ảnh hưởng quan trọng đến giặc Khăn Vàng, onori danh là tiểu ái nữ mà Trương Giác yêu thích nhất.

Khởi nghĩa Khăn Vàng tuy thất bại bị triều đình trấn áp nhưng vẫn còn những binh mã sót lại thỉnh thoảng làm hại dân chúng.

Trương Giác lúc khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, Trương Ninh mới là tiểu nha đầu lúc đó cũng là thân tín của hắn cùng với các tộc nhân khác là Trương Trọng Trương Côn Trương Diệp, về sau biết được Trương Giác bỏ mình, đại thế mất đi mấy trăm binh lính Khăn Vàng tinh nhuệ mang Trương Ninh liều chết phá vòng vây, mưu đồ Đông Sơn tái khởi, thoát đi không đầy hai ngày, cuộc chiến Khúc Dương bộc phát, Trương Côn huynh đệ may mà chạy nhanh, dưới sự khổ chiến của mấy trăm thân tín đã bảo đảm cho Trương ninh được bình an vô sự, trước đó vài ngày, bọn họ bị Lưu Tích và Cung Đô tấn công đành buộc lùi về Ngũ Long Sơn, dựa vào việc ăn cướp mà sống, chờ năm sau xoay chuyển tình thế.

Lúc này thủ hạ của Trương Ninh toàn bộ đã ở đây thương nghị cơ mật đại sự.

Người đầu tiên mở miệng chính là thủ tịch trưởng lão năm nay lão ước chừng năm mươi tuổi, sắc mặt khô tịch, trên mặt sẹo lớn giao thoa chằng chịt, giống như con giun cong co vẹo vẹo lộ ra vài phần tàn nhãn, xem ra lúc còn trẻ hắn là một người vô cùng hung hãn. người này chính là người năm đó lôi Trương Ninh khỏi địa ngục, tuy nhiên thời gian không buông tha người khác hiện tại tóc mai của hắn đã trắng xóa không còn dũng mãnh như năm xưa.

Hắn cau mày nói:

- Tiểu thư, tiểu thư thật sự quyết định thỏa hiệp đối với Lưu Tích Cung Đô đám tặc tử này sao, điều này không tốt lắm, cần nghĩ biện pháp khác.

Tuy giọng nói của Trương Côn vô cùng cung kính nhưng không ai nghe ra được sự lo lắng và thê lương của hắn trong đó.

Trương Ninh đang ngồi ở trên da hổ đột nhiên cười cười trong mắt của nàng không giấu nổi sự bất đắc dĩ và chua xót, vì không để cho Trương Côn Trương Trọng mấy thủ hạ xuất sinh nhập của tử mình lo lắng nên nàng thản nhiên nói:

- Trương thúc thúc không cần phải lo lắng, Lưu Tích dù sao cũng là bộ hạ cũ của tiên phụ hắn sẽ không làm xằng bậy.

Trương Côn làm sao không nhìn ra tâm tư của nàng, nàng hiện tại đã trưởng thành, nhưng nguyên tắc thì tương đối chấp nhắt, vì tính mạng của mấy nghìn thủ hạ huynh đệ mà quyết định hi sinh chính mình.

Lúc này một lão nhân khác là Trương Trọng bỗng nhiên đứng lên bi thống nói;

- Mà thôi không bằng chúng ta quyết một trận chiến, những năm gần đây trộm đạo cũng đã quá chán ngán rồi không bằng cùng với Lưu Tích Cung Đô đám tiểu nhi đánh một trận cho dù chết cũng là anh hùng hảo hán.

Lời nói mặc dù chỉ vang lên khoảnh khắc nhưng vẫn quanh quẩn thật lâu trong đại sảnh, ai cũng nghe ra lời nói của Trương Trọng có phần tang thương và bi phẫn.

Mọi người bình tĩnh một lúc sau đó kịch liệt cãi nhau cuối cùng kịch liệt giao chiến bắt đầu hưởng ứng chủ ý của Trương Trọng, nguyện liều chết đến cùng, giữ gìn sự bình yên của Trương Ninh, bọn họ hò hét nửa ngày cuối cùng thấy Trương Ninh vẫn thờ ơ, trên mặt vẫn vô cùng cứng cỏi.

Trương Côn không tập trung tinh thần đứng ngồi không yên, thần sắc vô cùng kích động nói:

-Lưu Tích đã nói nếu như tiểu thư không phục hắn sẽ chém tận giết tuyệt không tha, với tâm địa sài lang của hắn, không bằng đầu nhập vào trong quân phiệt thứ nhất giữ được mình thứ hai giữ được danh.

Lời nói của Trương Côn vừa vang lên, Trương Trọng cả giận giống như gào thét mà nói:

- Huynh trưởng làm sao có thể có chủ ý bất nghĩa này, sống làm thần của chúa công, tiểu thư thân thể nghìn vàng, chúng ta gánh vác trách nhiệm Đông Sơn tái khởi, hàng quân phiệt ai sẽ tiếp nhận sự xin hàng của tiểu thư, bọn họ biết thân phận của tiểu thư rồi không dâng lên triều đình không dùng để thăng quan tiến tước mới là chuyện lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện