Thì ra đại biểu danh sĩ địa phương, thế gia vọng tộc tông tộc chính là đám Trần Dục, nhị Mi. Họ chọn hướng đi chính trị sẽ đại biểu cho thế lực tông tộc địa phương nghiêng về hướng nào. Thái độ không hợp tác của họ thực tế biểu hiện thế lực địa phương Từ Châu đối với Đào Khiêm. Loại thái độ này căn nguyên ở chỗ Đào Khiêm đối xử với dư đảng giặc Khăn Vàng ở Từ Châu.

Tin đồn Đào Khiêm và nghĩa quân Khăn Vàng quan hệ mập mờ không rõ, nguy hại đến lợi ích của tông tộc địa phương, khiến thế gia vọng tộc đại biểu thế lực địa phương thù địch, không chịu hợp tác cũng là dễ hiểu.

Đào Khiêm đối với thế gia vọng tộc tông tộc vừa không thể uy bức, lại càng không thể trấn áp, chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở. Tình hình Từ Châu đã tới khuynh hướng ngày càng khó khống chế.

Trương Lãng ngẫm nghĩ, mấu chốt vấn đề nằm ở cách Đào Khiêm đối xử đảng giặc Khăn Vàng. Ông trung tâm với đại Hán là không thể nghi ngờ rồi, vậy tại sao ông thả lỏng giặc Khăn Vàng? Giải thích duy nhất là Tào Báo, Hứa Đam lĩnh Đan Dương quân không nghe theo Đào Khiêm chỉ huy, không thể trấn áp giặc Khăn Vàng hoặc là vốn không thèm làm. Binh quyền đều nằm trong tay họ, Đào Khiêm có rất ít thân tín, người ủng hộ không nhiều, muốn đối phó cũng hết cách.

Trương Lãng dọc theo nhánh cây tìm ra gốc rễ, tiếp theo suy nghĩ đến vấn đề tại sao Tào Báo không nghe theo Đào Khiêm. Nghĩ tới nghĩ lui nhớ là sau này Tào Báo trước đầu hàng Lưu Bị, sau hàng Lữ Bố, vấn đề sáng tỏ. Đám Hứa Đam, Chương Cuống thì càng như cọng cỏ đầu tường, loại người như chúng, gió lớn thổi bên nào là ngã sang bên đó ngay. Khả năng lớn nhất là chúng vốn muốn hàng Tào Tháo rồi.

Cẩn thận chỉnh lý lại, bây giờ Từ Châu chia ra ba phái. Lấy Đào Khiêm dẫn đầu một lòng vì Hán là một phái. Tào Báo tay nắm trọng binh nhưng chỉ thích ngồi không mà hưởng là một phái. Trần Dục, nhị Mi dẫn đầu tông tộc địa phương là một phái. Họ chế ước lẫn nhau, tranh giành vì lợi ích của mình.

Hèn chi sau này Lưu Bị dễ dàng khiến Đào Khiêm nhường lại Từ Châu. Chắc là Đào Khiêm không giải quyết được vấn đề, lao tâm lao lực. Lưu Bị thì thừa lúc trước được phụ tử Trần Đăng, nhị Mi dốc sức ủng hộ, mà cái dũng đóng cửa vạn phu, giặc Khăn Vàng thấy sợ vỡ mật, đám Tào Báo chỉ thích an nhàn thấy sự việc như vậy chỉ có nước ủng hộ Lưu Bị, thế mới khiến ông thành công lĩnh Từ Châu Mục.

Càng suy nghĩ vấn đề thì càng rõ ràng hơn. Hèn chi mình đến thì Đào Khiêm sẽ vui sướng như vậy, ông biết mình và thuộc hạ dũng mãnh, chắc là muốn mượn năng lực của mình trừ giặc Khăn Vàng, thế thì các vấn đề có thể giải quyết dễ dàng rồi. Mà có lẽ mình có thể thành Lưu Bị thứ hai, được Đào Khiêm nhường Từ Châu, lĩnh Từ Châu Mục.

Nhưng vấn đề thật sự sẽ đơn giản như vậy sao? Thái độ của nhị Mi rốt cuộc là như thế nào? Nếu họ ủng hộ thì sẽ có lợi lớn. Tất cả vũ khí kho lương binh lính Từ Châu đều do họ cai quản. Nếu như họ không ủng hộ thì nửa bước khó đi. Ngược lại đám Tào Báo làm phản không mấy quan trọng, chỉ cần có đại gia tộc như nhị Mi trợ giúp, thế thì họ có thể bỏ vốn ra, mình tự chiêu binh mãi mã.

Trương Lãng nghĩ tới một vấn đề rất kỳ lạ, tuy sớm có duyên gặp mặt một lần với Đào Khiêm, mình mới đầu về Từ Châu mấy ngày mà thôi, tại sao ông lại nói việc quan trọng mà mẫn cảm như vậy cho mình? Chẳng lẽ Từ Châu thật sự không có người ông tin tưởng được? Hay là vì dụ bẫy mình? Đại sảnh hiện giờ yên tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi, yên tĩnh đến đáng sợ. Đào Khiêm thấy Trương Lãng rơi vào trầm tư, ông không hề lộ ra suy nghĩ của mình, chỉ nhắm mắt thư giãn.

Nửa ngày sau, Trương Lãng mới chậm rãi thoát khỏi suy tư, sau đó đứng thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đào công cứ yên tâm, người khiến Đào công lo âu, giặc Khăn Vàng, Lãng sẽ hết sức để báo ân đại nhân đề bạt.

Đáy mắt Đào Khiêm chợt lóe qua kinh ngạc, đọng lại là yên tâm. Không ngờ Trương Lãng tâm trí nhanh nhạy đến thế, chỉ mấy câu ngắn ngủi của mình đã nắm chắc mệnh mạch Từ Châu, xem ra mình lựa chọn khá chính xác.

Trương Lãng được Đào Khiêm đồng ý mới đứng dậy từ biệt.

Đào Khiêm không nghĩ tới Trương Lãng nhanh vậy muốn đi, thầm sửng sốt.

Đợi hắn mới bước ra đại sảnh thì ông bỗng hô to:

- Chi Thanh đi đâu đó?

Trương Lãng ngoái đầu nhìn Đào Khiêm đầu tóc bạc phơ, trong lòng dâng lên nỗi thương hại. Đáng thương cho Đào Khiêm một lòng vì Hán mà gặp kết cuộc như vậy.

Hắn dứt khoát đáp:

- Lát nữa ta đi gặp Mi Trúc.

Đào Khiêm vốn tưởng giữ lại, thấy Trương Lãng nói đi gặp Mi Trúc thì tất cả lời nói nghẹn trong miệng, biểu tình quái dị. Ông không ngờ Trương Lãng làm việc nhanh lẹ như thế, nghĩ đến liền làm. Nửa ngày sau ông thở ra, lòng đầy cảm thán.

Trương Lãng đi ra khỏi phủ Đào Khiêm, sắc trời đã đen, bụng kêu ùng ục mới cảm thấy hơi đói. Hắn vội vàng quay về nhà, chờ tối rồi đi viếng Mi Trúc.

Hắn trở về nhà mình, Trương Liêu, Yến Minh còn chưa trở về, cũng không thấy Dương Dung, Hàn Tuyết, Hàn Sương đâu. Hắn lấy làm lạ, vốn tưởng họ ở chỗ Văn Cơ, nhưng tới khuê phòng của nàng thì chỉ thấy mình nàng đang thêu hoa.

Trương Lãng thấy bốn phía vắng lặng, Văn Cơ đưa lưng hướng mình, mặc bộ đồ trắng tơ lụa, bên ngoài mặc áo choàng xanh, mái tóc dài đen nhánh rũ bên má, kết hợp với khuôn mặt trang nhã điềm tĩnh, đúng là đẹp tựa tiên nữ.

Nàng ngồi trên ghế, nghiêng người, tư thế ưu mỹ mà dụ hoặc, khiến hắn lòng nổi máu háo sắc, mười ngón ngứa ngáy. Thầm nghĩ cơm thì khi nào ăn chẳng được, giờ không ăn mỹ nhân này mới là tiếc lắm thay.

Hắn rón rén đi tới sau lưng Văn Cơ. Mỹ nữ cổ đại tam quốc này tuy đối với mình là huynh cố tình muội có ý, nhưng hễ gặp mình là mặt đỏ, thái độ ỡm ờ, thật khiến lòng người ngứa ngáy.

Dường như Văn Cơ đã phát hiện có người đứng phía sau, giật mình muốn xoay lại.

Chỉ thấy Trương Lãng cướp lấy thêu hoa trên tay nàng, sau đó cánh tay sắc dùng sức siết vòng eo mảnh khảnh, đem dưới bụng mình dán chặt cái mông dụ hoặc của nàng. Hắn cảm thấy ôm ấp mềm mại, hương thơm bốn phía, lòng đầy thỏa mãn.

Vốn Văn Cơ định hét chói tai nhưng mũi bỗng nghe mùi hương nam tính quen thuộc, thân thể mềm nhũn, chậm rãi dựa vào ngực Trương Lãng, sau đó hờn dỗi nói.

- Đồ háo sắc, làm gì vậy, huynh muốn hù chết nô gia sao?

Trương Lãng cười tà, há miệng ngậm vành tai nàng, thở ra khí nóng nói:

- Hù chết muội thì sao được? Muội chính là Trương phu nhân, còn không mau cùng ta lên giường?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện