Trương Lãng tự tin cười:

- Lão công của muội chưa từng phạm sai lầm.

Dương Dung ngẫm nghĩ, không nói gì nữa.

Hai người yên tĩnh một lát, Dương Dung nhịn không được đụng Trương Lãng, giận dỗi nói:

- Này, đang nghĩ gì đó? Trương Lãng giật mình khỏi suy tư, nghiêng đầu nhìn dưới ánh trăng chiếu ra Dương Dung siêu trần thoát tục, cười nói:

- Có gì đâu, ta không nghĩ gì hết.

Dương Dung hừ mũi, có chút ghen tỵ, trách nói:

- Có phải là nghĩ tới Văn Cơ và đôi tỷ muội họ song sinh không?

Thì ra việc của Trương Lãng và Văn Cơ thì ngay đêm đó Dương Dung đã biết rồi. Bắt đầu thì lòng nàng rất khó chịu, nhưng suy nghĩ một lúc đành chấp nhận. Ai kêu mình hết lòng hết dạ thương Trương Lãng, chỉ cần trong lòng hắn có một góc cho mình là đủ rồi. Trương Lãng đúng là không có mới nới cũ, vẫn rất quan tâm yêu thương Dương Dung. Chậm rãi Dương Dung dần chấp nhận sự thật.

Trương Lãng cười khổ, nhún vai bảo:

- Có Dung nhi là lão bà tốt như vậy ở bên cạnh, ta còn tâm trí đâu nghĩ tới người khác?

Dương Dung nghe vậy lòng ngọt ngào, rất là thích thú, nhưng ngoài miệng vẫn mắng:

- Ai biết huynh nói thật hay giả, háo sắc lăng nhăng lão công!

Trương Lãng giơ tay, thề thốt nói:

- Tuyệt đối là sự thật!

Thế là Dương Dung ôm cánh tay Trương Lãng, rất vui vẻ nói:

- Lão công, huynh thật biết khiến con gái vui vẻ.

Lúc này bỗng nhiên từ bên cạnh thò ra một cái đầu nhỏ xinh, mắt to đen láy xoay tròn, liên tục tò mò hỏi:

- Dung tỷ tỷ, mới rồi tỷ kêu Lãng ca ca là lão công, lão công là có ý gì?

Dương Dung quay đầu thấy là Triệu Vũ đáng yêu, thì ra nàng cũng không chịu được buồn chán, mở miệng bắt chuyện. Thêm nữa tuy Trương Lãng là hiệu úy mà chưa từng làm giá, Triệu Vũ thì tinh nghịch hoạt bát, sai sử Trương Lãng, kêu thẳng tên. Nàng kêu một lần thấy Trương Lãng không giận, sau này lá gan càng lớn, mọi người cũng bỏ qua cho nàng.

Dương Dung rất thích tiểu muội muội đáng yêu này. Nàng khiến mình nhớ tới cô bé thế giới kia của mình, tính cách có chút giống. Nàng đang định giải thích chữ lão công thì thấy Trương Lãng tay mạnh bóp mình, hiểu ra, thầm cười chờ Trương Lãng lại ra mưu ma chước quỷ gì lừa người ta.

Trương Lãng đối với Triệu Vũ nặn ra nụ cười mà chính hắn cảm thấy hết sức chân thành, sau đó miệng lưỡi trơn tru nói:

- Lão công là cách nói địa phương của chúng ta, ý là lão công công.

Triệu Vũ nghiêng đầu, cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm:

- Lão công, lão công công, đúng rồi, chỉ sai có một từ!

Rồi mới khó hiểu hỏi:

- Nhưng tại sao Dung tỷ tỷ kêu Lãng ca ca là lão công? Ca ca mới hai mươi mốt mà, còn trẻ lắm!

Trương Lãng cố ý làm mặt sầu khổ, thở dài than ngắn, giống như là cô dâu nhỏ bị ăn hiếp, nói:

- Dung tỷ tỷ của muội chê ta già, vô dụng.

Tiếp theo đổi giọng, cố ý ra vẻ hung dữ nói:

- Cho nên ta mới kêu nàng là lão bà, ý tức chính là bà già đáng ghét.

Dương Dung vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng định phản bác thì thấy tay Trương Lãng siết chặt tay mình, ra ý ngăn cản.

Triệu Vũ cất tiếng cười như chuông bạc:

- Hai người thật thú vị, một là lão công công, một là lão bà bà.

Trương Lãng tiếp tục ba hoa chích chòe nói:

- Nhưng lão công này chỉ có thể để Dung nhi gọi ta, người khác kêu bậy thì ta sẽ cởi đồ nàng, ăn luôn nàng.

Vốn Triệu Vũ không thèm để ý, kết quả bị Trương Lãng khiêu khích, khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ta cứ kêu đó, xem huynh bắt ta làm sao? Lão công, lão công, lão công.

Nàng liên tiếp kêu vài tiếng, càng kêu càng lớn.

Trương Lãng liên tục đáp:

- Ừ, ừ, ừ, hảo lão bà, hảo lão bà.

Dương Dung kiềm không được nữa nhếch miệng cười trộm, thân thể mềm mại thỉnh thoảng run run. May là nàng cũng như Trương Lãng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, vui đùa như vậy ở thời đại đó rất là bình thường, cho nên Dương Dung không tức giận.

Triệu Vũ không hay biết mình trúng quỷ kế của Trương Lãng, hai tay chống nạnh giận mắng:- Không được, chỉ cho ta kêu huynh là lão công, không có phép huynh gọi ta là lão bà!

Trương Lãng thấy bộ dạng nghiêm túc kiêu ngạo rất là đáng yêu của Triệu Vũ, kiềm không được nữa cười to, cười đến bụng đau miệng mỏi, suýt chút lăn lộn trên mặt đất.

Dương Dung bị Trương Lãng lây, kiềm không được thân thể run run, lắc lư, cười đến suýt nghẹt thở.

Nửa ngày sau nàng mới mắt đẫm nước giải thích với Triệu Vũ:

- Vũ muội muội, muội bị Trương Lãng lừa rồi. Lão công ở chỗ chúng ta ý là trượng phu, lão bà là thê tử.

Triệu Vũ nghe vậy thì khuôn mặt đáng yêu đỏ rực, nghĩ đến mới rồi mình kêu nhiệt tình như thế, xấu hổ giậm chân, muốn đào hố vùi mình cho rồi.

Thế là Trương Lãng mới đứng dậy, xoa cơ mặt mỏi, không buông tha vẫn cười trêu bảo:

- Triệu Vũ lão bà ngoan, xem muội kêu lão công nhiệt tình như thế, lại đây lão công cho muội đường ăn.

Triệu Vũ không chịu được nữa, không thèm phản bác, xấu hổ che mặt xoay người đi, tìm một góc bình ổn nhịp tim đập loạn đáng ghét.

Cùng lúc đó, đằng trước bỗng truyền đến cú kêu xui xẻo.

Trương Lãng tinh thần phấn chấn, quả nhiên mình dự đoán không sai. Tiếng cú kêu này là thám tử phía trước phát ra am hiệu liên lạc chuyên môn, ý nghĩa kẻ địch xuất động quân đội, hơn nữa nhanh chóng hướng tới bên này.

Trương Lãng vội vàng ra lệnh chuẩn bị hành động. Các tướng sĩ thấy mưu kế của chủ soái liên tục thành công, sĩ khí tăng vọt, từng người xoa tay, siết nắm đấm chuẩn bị giết tặc quân đã ghiền.

Chưa được mười phút thì phía xa đã thấy một đám người đen kịt, Trương Lãng ý bảo những người bên cạnh cẩn thận ẩn núp đi.

Quân Khăn Vàng thấy đại trại yên tĩnh lạ thường, không có một binh sĩ tuần tra ban đêm, tưởng rằng ai cũng say rượu không biết trời trăng. Chúng thầm mừng rỡ, chen chúc nhau xông lên. Xương Hi, Ngô Đôn, Doãn Lễ trước tiên vọt vào đại trướng trong quân, nhưng phát hiện không có một bóng người. Hiểu ra mình đã trúng kế, lòng chấn kinh.

Chúng lớn tiếng quát:

- Nguy, chúng ta trúng kế rồi! Mau lui binh!

Trương Lãng đâu để chúng chạy thoát, hét lớn một tiếng:

- Đánh trống trận, các tướng xuất kích!

Người đánh trống mạnh vỗ thùng thùng vào mặt trống. Thoáng chốc thanh âm chấn trời, tiếng giết không ngừng. Hàn Cử dẫn nỗ binh và cung tiễn thủ mặc kệ tam thất nhị nhất, từ mé sau đại trại bắn tới tấp vào trong trại. Kết quả bên trong liên tục vang tiếng hét thảm, rất nhanh đã ngã một đống binh Khăn Vàng. Lúc này ngoài trại nổi lên đốm lửa tứ phương, phục binh ùa ra bao vây giặc Khăn Vàng vào trong. Tàng Bá thấy vậy vội dẫn người tả xung hữu đột, muốn miễn cưỡng đột phá vòng vây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện