Đào Thương thấy Trương Lãng chưa lên tiếng thì các quan bên dưới đã rối loạn, tức giận quát:

- Yên lặng!!!

Sau đó gã lấy ra một cuốn giấy, âm hiểm cười nói:

- Đây là di thư của phụ thân ta, đặc biệt lập tại hạ làm Từ Châu Mục. Hôm nay ta phải bắt hung thủ báo thù cho phụ thân!

Tiếp theo mặt gã trầm xuống, chỉ vào đám Trương Lãng, rống to:

- Các binh sĩ, bắt đám phản tặc Trương Lãng cho ta!

Trương Lãng lên tiếng quát to:

- Khoan đã!

Lúc này mặt hắn lạnh như băng, toát ra khí thế nhiếp người. Coi như là đám võ tướng Trương Liêu, Triệu Vân võ công siêu tuyệt cũng thấy tâm lạnh. Đấy cũng là lần đầu tiên bọn họ trông thấy hắn khí thế nhiếp người như vậy.

Binh sĩ bị Trương Lãng quát. Ai cũng bị hắn trấn áp, lại thêm biết hắn chính là Trương Lãng ngày hôm trước đánh bại Tào quân, bị uy danh của hắn chấp nhiếp, đều cùng khựng lại.

Đào Thương mặt biến xanh mét, không ngờ Trương Lãng có uy vọng đến thế, một câu nói đã chấn động các binh sĩ, gã hận đến nghiến răng.

Trương Lãng đôi mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Đào Thương, thấy gã lo âu không dám ngẩng đầu, bỗng cười dài nói:

- Tốt lắm, Đào Thương, Trương Lãng ta một không vì danh, hai không vì quyền, một mình báo quốc, vì cứu dân chúng Từ Châu lĩnh binh quyết tử chiến đấu nơi tiền tuyến, ăn không kén chọn, ngủ không nằm sàng. Muốn là cái gì? Chính là vì muốn báo ân tri ngộ của Đào đại nhân. Tấm lòng ta ngay thẳng rõ ràng, mà ngươi giá họa cho ta, là có ý gì? Trương Lãng lớn tiếng chất vấn lời sôi sục nhiệt huyết, khiến ai nghe cũng rung động. Họ nhớ tới lúc ba mươi vạn đại quân Tào Tháo giết đến thì đám quan sợ vỡ mất, chỉ mình Trương Lãng bước ra, ra sức chiến đấu, mới bảo vệ Từ Châu yên bình. Bỗng chốc cửa đại đường yên tĩnh đến nghe tiếng lá rụng, các quan vẻ mặt suy tư.

Trương Lãng không đợi mọi người ngẫm nghĩ, chỉ vào Đào Thương, tức giận nói:

- Đào công đối đãi ta ân cao như núi, hết mực hậu ái, Lãng đến Từ Châu liền đặc biệt đề bạt, kẻ sĩ vì người có thể tìm chết. Ta vốn định hết sức nâng đỡ hậu nhân Đào công trong loạn thế tìm mảnh đất lành. Nhưng Đào Thương ngươi tự hỏi lòng đi, lòng ngươi là đen hay làm bằng sắt? Sao lại hãm hại ta như vậy?

Lần này cả Quách Gia, Trình Dục cũng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ sự việc phát triển đến nước này. Đào Thương rõ ràng là muốn soán vị. Vào lúc mẫn cảm như vậy, Đào Khiêm vừa muốn nhường Từ Châu, cùng Trương Lãng cai quản châu mục thì đã ngã bệnh chết. Trương Lãng mượn cơ hội chửi mắng tại Đào phủ, thứ nhất là muốn vạch trần âm mưu quỷ kế của Đào Thương, thứ hai là muốn ở trong lòng mọi người xây dựng hình tượng chính trực, trung nghĩa, dám đối đầu với tà ác. Cùng lúc đó đem vấn đề tranh đoạt Từ Châu bày ra trước mặt mọi người.

Đào Thương bị Trương Lãng mắng đến người run bần bật, gần như sắp phát điên.

Gã dùng giọng điệu điên cuồng khàn giọng rống:- Người đâu, bắt phản tặc này cho ta! Giết ngay không cần hỏi!

Đám binh sĩ nghe lời Trương Lãng nói đều cảm thấy hắn tuyệt đối là thốt lời tận tâm can. Không biết tại sao, có lẽ vì thấy hắn tràn đầy chính khí, họ hơi do dự.

Trương Lãng không để yên, ngay khi đám binh sĩ không biết làm sao thì từng bước một đi hướng Đào Thương. Các binh sĩ bị khí thế của hắn trấn áp, bất giác tránh đường. Mắt Đào Thương xẹt qua tia kinh khủng, nếu không phải có đám Tào Báo chống lưng thì đã sớm chạy trối chết rồi.

Gã không ngừng phát run, dốc hết sức hét to:

- Trương Lãng, ngươi định làm gì!? Ngươi đứng lại đó cho ta!!!

Mắt Trương Lãng xẹt qua tia trào phúng, biểu tình của Đào Thương không bỏ sót chút nào rơi vào mắt hắn.

Rốt cuộc, hắn cách Đào Thương mười bước thì ngừng lại. Gã nhẹ nhõm thở phào, mặt càng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trương Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã, lạnh lẽo như băng nói:

- Đào Thương, ta hỏi ngươi phương thuốc đó có phải là kêu người viết?

Đào Thương không thể kiềm chế người đừng run, giọng run rẩy nói:

- Nói nhảm! Đây rõ ràng là tiện nhân của ngươi viết!

- Ngươi nói cái gì? Nói lại xem?

Bỗng nhiên biểu tình của Trương Lãng biến giận dữ, hai mắt như điện, từng chữ một gằn giọng, như băng tuyết khiến người lạnh lẽo. Tiếp theo xương cốt hắn kêu răng rắc giống khúc nhạc dạo khởi động nóng người, nghe vào trong tai Đào Thương thật là rất chói tai.

Đào Thương ngàn vạn không nên nói Dương Dung là tiện nhân, nếu không thì Trương Lãng vốn bởi vì gã là con trai Đào Khiêm chỉ định dạy cho một bài học, bây giờ hắn đã nổi lên sát khí. Chính Trương Liêu, Triệu Vân cũng cảm giác rõ ràng.Bị khí thế của Trương Lãng trấn áp, Đào Thương khóe môi nhúc nhích, nhưng vì e ngại nên không dám nói ra.

Tào Báo ở phía sau thấy thì vừa chấn kinh vừa tức giận, không ngờ Đào Thương hèn nhát như vậy, không làm được việc gì. Bình thường mạnh miệng như pháo nổ, nói năng dõng dạc lắm, gặp việc là mềm nhũn ra, gã thầm hối hận đã nhìn lầm người.

Vừa lúc Đào Thương ánh mắt cầu cứu nhìn hướng Tào Báo, người không ngừng run run, có thể thấy gã sợ hãi đến mức nào.

Trên mặt Tào Báo biến cực kỳ khó coi, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ra mặt, lửa giận lại tăng thêm.

Tào Báo trầm giọng quát:

- Các ngươi không nghe thấy Đào công tử nói cái gì sao? Mau bắt phản tặc lại!

Lời này vừa ra, dù ai đều hiểu vấn đề, Tào Báo đứng bên Đào Thương.

Trương Lãng bỗng nhiên hiểu ra điều gì. Đào Thương không hề e ngại dám độc sát Đào Khiêm, lấy tính cách nhát như chuột của gã tất nhiên không thể làm được, chắc chắn là có người sai khiến gã giết cha đoạt vị, cùng lúc đó giá họa cho mình. Người xui khiến này rất có thể chính là đám Tào Báo. Mấy người này vốn là phái thực lực quân quyền Từ Châu, từ khi mình đến thì thế lực bị suy yếu từ từ, tất nhiên nghĩ tới khi mình tiếp nhận Từ Châu thì chúng khó có nơi sống yên, cho dù có thì cũng mất quyền to. Cho nên chúng mới không cam lòng ra chiêu độc này, liều mạng đánh cuộc một phen.

Tào Báo có lực ảnh hưởng đối với binh sĩ lớn hơn Đào Thương rất nhiều. Binh sĩ không còn chần chờ xông hhướng Trương Lãng, bao vây họ, nhưng không ai dám ra tay trước.

Trương Lãng nhuếch khóe môi cười nhạt, không thèm để ý, quay đầu trầm giọng nói với Trương Liêu:

- Văn Viễn, ta đối xử với ngươi như thế nào?

Trương Liêu tất nhiên hiểu Trương Lãng lúc này hỏi câu đó là có ý gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn binh sĩ, không ngoái đầu lại nghiêm mặt nói:

- Tướng quân đối với Văn Viễn rất là hậu ái, xem như huynh đệ. Tại hạ nguyện theo tướng quân xuất sinh nhập tử, chết không hối tiếc!

Trương Lãng gật đầu, vẻ mặt dịu đi nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện