Trương Lãng sửng sốt Trần Khuê tuổi tác đã cao, tại sao sáng sớm đã tìm mình, hẳn là có chuyện quan trọng.

Trương Lãng vội vàng ra tới đại đường Trần Khuê lúc này đang ngồi trên ghế uống trà một mặt cúi đầu ra chiều suy nghĩ.

Thấy Trương Lãng xuất hiện hắn liền cung kính nói:

- Đại nhân.

Trương Lãng phất tay ý bảo hắn không cần đa lễ sau đó nghi vấn hỏi:

- Mới sáng sớm tiên sinh đã tới tìm không biết có chuyện gì quan trọng? Khuôn mặt của Trần Khuê lộ vẻ lo lắng:

- Đại nhân hôm nay có tin tức tới Từ Châu, hậu nhân của Đào Công đã tới làm thủ hạ của Hoài Nam Viên Thuật, Viên Thuật sớm đã có dã tâm với Từ Châu cộng thêm hai người này tâm thuật bất chánh nếu như từ đó châm ngòi sẽ xuất binh phạt Từ mong đại nhân sớm chuẩn bi.

Mày kiếm của Trương Lãng dương lên, sắc mặt trầm xuống:

- Ngày đó ta giữ cho bọn họ một mạng, nếu như bọn hắn làm ra chuyện đó thì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.

Trần Khuê lộ vẻ nghiêm nghị, thấy thần sắc của Trương Lãng nổi giận hù dọa người thì góp lời nói:

- Từ Châu bốn phía thụ địch chỉ có thể là yếu địa của chiến lược không thể làm căn bản, nếu như đại nhân ý ở thiên hạ thì cần phải sớm ngày kiếm căn cơ tiến có thể công lui có thể thủ.

Trương Lãng thầm gật đầu Trần Khuê lão gia hỏa này xem ra thành thực.

Hắn đứng lên hai bước bỗng nhiên đôi mắt nhìn vào Trần Khuê hỏi:

- Vậy tiên sinh định thế nào?

Trần Khuê thấy Trương Lãng lộ vẻ thỉnh giáo thì liền nói:

- Từ Châu bắc tiếp Thanh châu tây ngang Duyện châu nam lân Dương Châu, Thanh Châu Tào Tháo mới ổn định mặc dù dân tâm chưa ổn thành trì không tu nhưng không thể gấp gáp mưu đồ.

Trương Lãng mặc dù đối với Tam Quốc có phần kiến giải nhưng cũng không nhập sâu hắn hiếu kỳ hỏi:

- Trần tiên sinh tại sao nói như vậy?

Trần Khuê đứng lên khuôn mặt nhăn lại tự tin nói:

- Trên Thanh Châu có Viên Thiệu nắm giữ Ký Châu hắn không đánh mà để cho Hàn Phức xuống đài cho thấy người này dã tâm rất lớn tin tưởng đang nhìn chằm chằm vào Thanh Châu, nếu như quân ta lên bắc ắt không thể không khai chiến với Hà Bắc, với thực lực của Từ Châu bây giờ còn chưa đủ để đối kháng với Viên Thiệu, đồng thời quân ta giao chiến Tào Tháo sao có thể để yên huống chi Thanh Châu dân phong hiếu chiến, cho dù tướng quân nắm được Thanh Châu quản lý cũng vô cùng khó khăn, cũng không thể một sớm một chiều hoàn thành.

Trương Lãng nghe thì gật gật đầu Trần Khuê nói có đạo lý gừng càng già càng cay.

Trần Khuê thấy Trương Lãng lộ vẻ tán động càng thao thao bất tuyệt nói:

- Duyện Châu dĩ nhiên không cần phải nói nhiều, Tào Tháo cùng với Lữ Bố tương phân tương giải chỉ có Dương Châu là có thể mưu đồ.

Trương Lãng thấy vậy liền cẩn thận lắng nghe.

Trần Khuê đứng lên hai mắt phóng ra hào quang, từ từ nói:- Lúc này Trung Nguyên đại loạn, thế lực cài răng lược kìm chế lẫn nhau lúc này nếu như tướng quân chặn ngang một chân thì dĩ nhiên cái được không bù được cái mất, ngày hôm trước tướng quân kết giao với Tào Tháo, thừa dịp đánh Lữ Bố cho phân tâm Hoài Nam mấy năm nay liên tục hạn hán tướng quân nhân cơ hội này lãnh binh xuôi nam mưu đồ Dương châu, hạ xuống Nam Trường Giang, dân phú Giang Nam mặc dù rối rắm phức tạp nhưng đều là hạng người vô năng chỉ cần tướng quân mang tinh binh tới là có thể bình định, sau đó chiêu nạp hào kiệt luyện binh mãi mã thì có thể mưu đồ thống trị.

Trương Lãng đập bàn khen:

- Trần tiên sinh giải thích vô cùng độc đáo, quân ta sau khi quét ngang Giang Đông dùng Mạt Lăn làm Đô quận, Giang Nam làm căn cơ bắc tiên Tương Tử, tây tiến Kinh Tương Ba Thục, thì sẽ làm nên thế bất bại.

Hai mắt của Trần Khuê lộ ra vẻ khiếp sợ mà nói:

- Tướng quân đúng là có cao kiến, Khuê lần đầu tiên nghe tinh luận như thế.

Trương Lãng bất động thanh sắc tiếp tục nói:

- Chỉ cần giữ vững Trường Giang quân ta có thể lấy Từ Châu làm yếu địa tiến lên phía bắc, đồng thời Ba Thục xuất binh tới Lũng Hữu bình định Trung Nguyên.

Trương Lãng biết nhiều như vậy toàn bộ là do yêu thích tam quốc, lúc trước vô sự hắn nghiên cứu một số yếu địa mà ra.

Trần Khuê ngày càng kích động một chuyến hôm nay thu hoạch thật tốt.

Hôm nay Trương Lãng cùng với Trần Khuê nói những lời này không ngờ ngày sau đã trở thành chiến lược tư tưởng hàng đầu.

Trương Lãng vừa tiễn Trần Khuê ra bên ngoài hai phút thì Triệu Vân chạy như bay tới cầu kiến.

Triệu Vân dỡ áo giáp xuống, lưng đeo đai ngọc càng tăng thêm vẻ tuấn tú long hành hổ bộ thật khó có thể nói hết về sự tiêu sái.

Trương Lãng nhìn cũng thầm khâm phục.

Tuy nhiên sắc mặt của hắn lúc này hơi buồn bực, sau khi hành lễ với Trương Lãng xong muốn nói rồi lại thôi.

Trương Lãng thầm kỳ quái bình thường Triệu Vân dù ít lời nhưng không sợ mình chỉ cần mình làm không đúng hắn sẽ nói thẳng hôm nay tại sao lại kỳ lạ như thế?

Hắn buồn bực nói:

- Tử Long sao ngươi tâm sự nặng nề vậy?

Triệu Vân thở dài lông mày nhíu chặt lại, muốn mở miệng nhưng thấy Trương Lãng đang dùng hai mắt nhìn mình chằm chằm thì ngậm lại lắc đầu.

Trương Lãng nghi vấn quá nặng liền hỏi:

- Tử Long có chuyện gì sao không nói thẳng?

Triệu Vân hít sâu một hơi cố lấy dũng khí rồi nói:

- Tướng quân có chỗ không biết Tử Long vì chuyện của muội muội mà phát sầu

- Triệu Vũ?

Trương Lãng kỳ quái kêu lên một tiếng rồi hỏi:

- Nàng ta làm sao vậy?

Sắc mặt của Triệu Vân lúng túng nói:

- Muội muội thuộc hạ từ sau chuyện hôn sự của chúa công thì nhốt ở trong phòng một ngày cũng không đi ra khiến cho Tử Long không có biện pháp nào.

Trương Lãng cả kinh xem ra Triệu Vũ bình thường hung dữ hoạt bát đáng yêu nhưng sau khi bình được giặc Khăn Vàng nàng đối với mình có vẻ kỳ lạ, chẳng lẽ lại là...

Trương Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng.

Tuy nhiên Triệu Vũ chính là muội tử của Triệu Vân mình tại sao lại nghĩ ác ý như thế.

Ánh mắt của Trương Lãng di chuyển hắn giả bộ hồ đồ nói:

- Ha ha liệu có phải muội tử của ngươi muốn thành gia không, chuyện này cũng không khó ta nhất định tìm được một người tài mạo cho nó.

Triệu Vân cảm động nói:

- Tướng quân hiểu lầm Tử Long không phải có ý này.

Trương Lãng biết rõ là ý gì tuy nhiên hắn đã có Dương Dung Văn Cơ Mi Hoàn chúng nữ nếu như lấy thêm một mỹ nữ nữa thì thật có lỗi với các nàng, chẳng lẽ mình lại muốn học theo hoàng đế tam cung lục viện sao?

Chưa đợi Triệu Vân lên tiếng Trương Lãng đã cười dài hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác:

- Tử Long không cần khiêm nhượng chuyện này giao cho Chi Thanh làm nhất định sẽ khiến ngươi thỏa mãn, đúng rồi Trần Khuê đã tới, chúng ta trò chuyện với nhau về việc con đường đi sau này, Tử Long có muốn biết không?

Sau đó Trương Lãng cũng không đợi Triệu Vân đồng ý đã thao thao bất tuyệt không cho hắn có cơ hội cãi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện