Trương Lãng không ngờ Dương Dung tinh tế như thế liền vui vẻ cười nói:
- Đúng thế hôm nay ta cùng với Quách gia bọn họ quyết định sẽ tiến đánh Viên Thuật.
Văn Cơ chấn động tâm tình của nàng xuống thấp hai mắt vừa lóe sáng đã ảm đạm buồn bã mà nói;
- Phu quân đại nhân chàng sắp phải xuất chinh rồi sao? Nhìn bộ dạng quan tâm của Văn Cơ, Trương Lãng sinh lòng cảm khái, hận không thể mang các nàng lên đường tuy nhiên Trương Lãng biết rõ trong quân tuyệt đối không thể mang theo gia quyến cho nên chỉ có thể an ủi:
- Văn Cơ nàng yên tâm phu quân của nàng bách chiến bách thắng không gì ngăn được.
Dương Dung cũng lên tiếng;
- Văn Cơ muội yên tâm đi mệnh của phu quân đại nhân là gián chín mệnh đánh không thể chết.
Trương Lãng bỗng nhiên trừng mắt liếc nàng:
- Nàng nói gì?
Dương Dung thè cái lưỡi ra cười hì hì nói:
- Không có gì.
Lúc này Dương Dung mới dịu dàng nói:
- Lão công chàng ngày nào cũng phải đàm luận chuyện quân tình hẳn là nhàm chán chết rồi.
Trương Lãng bỗng nhiên chuyển động linh cơ trong lòng chửi mình hồ đồ hắn liền lên tiếng nói:
- Dung nhi ta muốn nàng làm một chuyện.
Dương Dung nghe xong thì phương tâm vui mừng nói:
- Chuyện gì?
Cũng khó trách Dương Dung trước kia ở thế kỷ 21 nàng rảnh rỗi là có nhiều chuyện đi chơi hiện tại bình thường ngoài nói chuyện với Văn Cơ đánh đàn thì không có chuyện gì để làm, trong lòng đang rất buồn chán.
Trương Lãng càng nghĩ càng hứng thú rồi nói:
- Năng khiếu của nàng không phải là chữa bệnh sao hiện tại ở đây trình độ y học thấp nàng có thể phát huy.
Dương Dung cũng hưng phấn nói:
- Đúng thế nhưng bây giờ phải làm sao thiếp mở tiệm sao/Trương Lãng lắc đầu cười nói:
- Không phải ta tụ tập tất cả các lang y trong quân có thời gian rảnh thì nàng tới chỉ điểm cho bọn họ y thuật của nàng rất lợi hại.
Văn Cơ cũng ngạc nhiên nói:
- Dung tỷ sẽ dạy y thuật sao?
Dương Dung thấy trong mắt của Văn Cơ hiện ra vẻ bội phục thì dịu dàng nói;
- Được lão công thiếp mở viện y học mỗi ngày dạy bọn họ hành y thế nào.
Trương Lãng nghĩ tới Thái Sử Tử tráng niên đã mất thì vội vàng lên tiếng:
- Ngày mai ngươi đi xem đám Quách Gia đề phòng vạn nhất.
Dương Dung hưng phấn gật nhẹ đầu.
Trương Lãng cùng nàng hàn huyên một hồi sau đó mới ra khỏi khuê phòng.
Lúc này đêm đã khuya bầu trời lốm đốm sao ánh trăng như câu, trải khắp đại địa.
Mấy ngày kế tiếp Trương Lãng chuẩn bị chuyện tới Dương Châu.
Đồng thời Trương Lãng cũng phái người đi tìm Gia Cát gia, kể quả thật không ngờ, Dương Châu Viên Thuật vừa bổ nhiệm Gia Cát Huyền làm thái thú Dự Chương, bởi vì mẹ của Gia Cát lượng là Chương thị và cha của hắn đồng loạt qua đời cho nên đệ đệ của cha hắn Gia Cát Huyền nhận nuôi dưỡng ba anh em hắn.
Trương Lãng cảm thấy đáng tiếc.
Đồng thời Trương Lãng cũng cùng với các đại tướng nói đến chuyện xem bệnh, để Dương Dung kiểm tra mọi người vừa kỳ dị vừa xấu hổ, đối với y thuật của Dương Dung ngoại trừ Trương Lãng thì chỉ có Điền Phong được chứng kiến tất cả mọi người đều cho mình cường tráng không thể mắc bệnh liền chối từ, nhưng Trương Lãng bắt buộc bọn họ mới xấu hổ đứng ngồi không yên để Dương Dung kiểm tra.
Sau đó Trương Lãng lại bắt đầu tuyển chọn những lang y giỏi giang để cho Dương Dung dạy bọn họ học mới bắt đầu những đám đại phu này không chịu khinh thường Dương Dung là nữ tử tuy nhiên vài ngày sau bọn họ đã phát hiện ra rằng y thuật của Dương Dung thật sự coa minh, trong lòng dần khâm phục.
Mà Dương Dung cũng dần dần vang danh thần y.Bốn phía phàm người nào có bệnh nan y đều đi về phía Từ Châu, mong muốn có thể được nàng chữa khỏi.
Một ngày kia ở Từ Châu nghênh đón một vị y học gia kiệt xuất cuối thời đông hán Hoa Đà.
Vị thiên cổ y học này sau khi bái phỏng Dương Dung cùng với Dương Dung nghị luận y học thì Dương Dung giống như đang ở trong mộng, Hoa Đà tinh thông nội ngoại phụ nhi châm cứu tất cả các khoa, đặc biệt hắn là người sáng chế Ma Phí Tán gây mê giải phẫu, đúng là thủy tổ của ngành ngoại khoa y học.
Hoa Đà tinh thần quắc thước có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc bàn luân y học với Dương Dung hai người giống như là gặp tri kỷ ngay cả Hoa Đà cũng kinh hãi vì sự uyên bác của nàng, hai người cùng nghiên cứu thảo luận qua vài ngày Hoa Đà mới thỏa mãn mà đi.
Tuy nhiên Dương Dung không biết ba ngày nay thảo luận Hoa Đà đã có một ham muốn khác, về sau hắn cũng đã vượt qua nhiều nghi nan khi chữa bệnh.
Trong nháy mắt mấy tháng, binh mã Từ Châu đã được điều chỉnh lương thực sung túc, Trương Lãng quyết định xuôi nam thảo phạt Viên Thuật.
Tin tức này truyền tới khiến cho chúng văn võ cũng cao hứng vô cùng, cơ hội để bọn họ thi triển quyền cước cuối cùng cũng đã tới.
Năm Sơ Bình thứ tư, tức năm công nguyên 193 Từ Châu Mục Trương Lãng thống lĩnh năm vạn bộ binh dùng thuộc cấp là Trương Lãng, Thái Sử Từ Điển Vi, Triệu Vân Tàng Bá hơn mười viên tướng mưu sĩ có Quách gia Điền Phong Trình Dục Từ Thứ bắt đầu xuất binh tới Từ Châu, Từ Thịnh thì vận chuyển lương thực, Cao Thuận thì lãnh binh ba vạn trấn thủ chư quận của Từ Châu, Giang Vũ Mi Trúc Mi Phương Trương Chiêu thì hỗ trợ.
Tiền phong Thái Sử Tử lãnh binh ba nghìn đi đầu, đại quân Trương Lãng thì xuất binh tới Hu Dị.
Ngày xuất chinh chúng nữ bịn rịn chia tay, mỗi người đều chan chứa nước mắt, Trương Lãng trong lòng quyết tâm nam nhân chí ở bốn phương, làm sao có thể lưu luyến hương ôn nhu, Dương Dung Triệu Vũ một trái một phải song song đi tới hai người đều mặc ngân bạch tử giáp, đầu mang Khổng Tước Linh lộ ra khí khái.
Triệu Vân lãnh ba nghìn trọng giáp kỵ binh xuất chinh, đây chính là vũ khí bí mật của Trương Lãng.
Trương Lãng nhổ trại mà đi, trong mấy ngày hành quân quân tiền phong đã đến bên trong Lâm Hoài.
Đại tướng thủ hạ của Viên Thuật trấn thủ Hu Dị là Trương Huân sau khi biết được quân Từ Châu xuôi nam thì giận dữ cùng với chúng thuộc cấp thương nghị:
- Hiện tại Trương Lãng tự lĩnh chức Từ Châu Mục, danh bất chính ngôn bất thunậ ta muốn chúa công thảo phạt Từ Châu không ngờ Trương Lãng lại xuất binh tới Hu Dị, tiền phong Thái Sử Từ đã tới cảnh nội thật là đáng chết.
Trương Huân tuổi tác từng bốn mươi mặt hình vuông lông mày thô, lộ ra vẻ mãng phu, người này mới nhìn đã biết không đơn giản hai mắt long lanh hữu thần, thỉnh thoảng lại chớp động, có trí tuệ hắn đang mặc một thân chiến giáp lộ ra khí phái phi phàm.
Thuộc cấp Tuân Chính của hắn thì mắt như chuột có vẻ dâm tục, khiến cho người ta có cảm giác hắn là một gian nhân, chỉ thấy hắn âm hiểm cười hai tiếng mà nói:
- Đây đúng là thời cơ tốt để tướng quân lập đại công, đánh bại quân Từ Châu tướng quân có thể thăng quan mấy cấp.
- Đúng thế hôm nay ta cùng với Quách gia bọn họ quyết định sẽ tiến đánh Viên Thuật.
Văn Cơ chấn động tâm tình của nàng xuống thấp hai mắt vừa lóe sáng đã ảm đạm buồn bã mà nói;
- Phu quân đại nhân chàng sắp phải xuất chinh rồi sao? Nhìn bộ dạng quan tâm của Văn Cơ, Trương Lãng sinh lòng cảm khái, hận không thể mang các nàng lên đường tuy nhiên Trương Lãng biết rõ trong quân tuyệt đối không thể mang theo gia quyến cho nên chỉ có thể an ủi:
- Văn Cơ nàng yên tâm phu quân của nàng bách chiến bách thắng không gì ngăn được.
Dương Dung cũng lên tiếng;
- Văn Cơ muội yên tâm đi mệnh của phu quân đại nhân là gián chín mệnh đánh không thể chết.
Trương Lãng bỗng nhiên trừng mắt liếc nàng:
- Nàng nói gì?
Dương Dung thè cái lưỡi ra cười hì hì nói:
- Không có gì.
Lúc này Dương Dung mới dịu dàng nói:
- Lão công chàng ngày nào cũng phải đàm luận chuyện quân tình hẳn là nhàm chán chết rồi.
Trương Lãng bỗng nhiên chuyển động linh cơ trong lòng chửi mình hồ đồ hắn liền lên tiếng nói:
- Dung nhi ta muốn nàng làm một chuyện.
Dương Dung nghe xong thì phương tâm vui mừng nói:
- Chuyện gì?
Cũng khó trách Dương Dung trước kia ở thế kỷ 21 nàng rảnh rỗi là có nhiều chuyện đi chơi hiện tại bình thường ngoài nói chuyện với Văn Cơ đánh đàn thì không có chuyện gì để làm, trong lòng đang rất buồn chán.
Trương Lãng càng nghĩ càng hứng thú rồi nói:
- Năng khiếu của nàng không phải là chữa bệnh sao hiện tại ở đây trình độ y học thấp nàng có thể phát huy.
Dương Dung cũng hưng phấn nói:
- Đúng thế nhưng bây giờ phải làm sao thiếp mở tiệm sao/Trương Lãng lắc đầu cười nói:
- Không phải ta tụ tập tất cả các lang y trong quân có thời gian rảnh thì nàng tới chỉ điểm cho bọn họ y thuật của nàng rất lợi hại.
Văn Cơ cũng ngạc nhiên nói:
- Dung tỷ sẽ dạy y thuật sao?
Dương Dung thấy trong mắt của Văn Cơ hiện ra vẻ bội phục thì dịu dàng nói;
- Được lão công thiếp mở viện y học mỗi ngày dạy bọn họ hành y thế nào.
Trương Lãng nghĩ tới Thái Sử Tử tráng niên đã mất thì vội vàng lên tiếng:
- Ngày mai ngươi đi xem đám Quách Gia đề phòng vạn nhất.
Dương Dung hưng phấn gật nhẹ đầu.
Trương Lãng cùng nàng hàn huyên một hồi sau đó mới ra khỏi khuê phòng.
Lúc này đêm đã khuya bầu trời lốm đốm sao ánh trăng như câu, trải khắp đại địa.
Mấy ngày kế tiếp Trương Lãng chuẩn bị chuyện tới Dương Châu.
Đồng thời Trương Lãng cũng phái người đi tìm Gia Cát gia, kể quả thật không ngờ, Dương Châu Viên Thuật vừa bổ nhiệm Gia Cát Huyền làm thái thú Dự Chương, bởi vì mẹ của Gia Cát lượng là Chương thị và cha của hắn đồng loạt qua đời cho nên đệ đệ của cha hắn Gia Cát Huyền nhận nuôi dưỡng ba anh em hắn.
Trương Lãng cảm thấy đáng tiếc.
Đồng thời Trương Lãng cũng cùng với các đại tướng nói đến chuyện xem bệnh, để Dương Dung kiểm tra mọi người vừa kỳ dị vừa xấu hổ, đối với y thuật của Dương Dung ngoại trừ Trương Lãng thì chỉ có Điền Phong được chứng kiến tất cả mọi người đều cho mình cường tráng không thể mắc bệnh liền chối từ, nhưng Trương Lãng bắt buộc bọn họ mới xấu hổ đứng ngồi không yên để Dương Dung kiểm tra.
Sau đó Trương Lãng lại bắt đầu tuyển chọn những lang y giỏi giang để cho Dương Dung dạy bọn họ học mới bắt đầu những đám đại phu này không chịu khinh thường Dương Dung là nữ tử tuy nhiên vài ngày sau bọn họ đã phát hiện ra rằng y thuật của Dương Dung thật sự coa minh, trong lòng dần khâm phục.
Mà Dương Dung cũng dần dần vang danh thần y.Bốn phía phàm người nào có bệnh nan y đều đi về phía Từ Châu, mong muốn có thể được nàng chữa khỏi.
Một ngày kia ở Từ Châu nghênh đón một vị y học gia kiệt xuất cuối thời đông hán Hoa Đà.
Vị thiên cổ y học này sau khi bái phỏng Dương Dung cùng với Dương Dung nghị luận y học thì Dương Dung giống như đang ở trong mộng, Hoa Đà tinh thông nội ngoại phụ nhi châm cứu tất cả các khoa, đặc biệt hắn là người sáng chế Ma Phí Tán gây mê giải phẫu, đúng là thủy tổ của ngành ngoại khoa y học.
Hoa Đà tinh thần quắc thước có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc bàn luân y học với Dương Dung hai người giống như là gặp tri kỷ ngay cả Hoa Đà cũng kinh hãi vì sự uyên bác của nàng, hai người cùng nghiên cứu thảo luận qua vài ngày Hoa Đà mới thỏa mãn mà đi.
Tuy nhiên Dương Dung không biết ba ngày nay thảo luận Hoa Đà đã có một ham muốn khác, về sau hắn cũng đã vượt qua nhiều nghi nan khi chữa bệnh.
Trong nháy mắt mấy tháng, binh mã Từ Châu đã được điều chỉnh lương thực sung túc, Trương Lãng quyết định xuôi nam thảo phạt Viên Thuật.
Tin tức này truyền tới khiến cho chúng văn võ cũng cao hứng vô cùng, cơ hội để bọn họ thi triển quyền cước cuối cùng cũng đã tới.
Năm Sơ Bình thứ tư, tức năm công nguyên 193 Từ Châu Mục Trương Lãng thống lĩnh năm vạn bộ binh dùng thuộc cấp là Trương Lãng, Thái Sử Từ Điển Vi, Triệu Vân Tàng Bá hơn mười viên tướng mưu sĩ có Quách gia Điền Phong Trình Dục Từ Thứ bắt đầu xuất binh tới Từ Châu, Từ Thịnh thì vận chuyển lương thực, Cao Thuận thì lãnh binh ba vạn trấn thủ chư quận của Từ Châu, Giang Vũ Mi Trúc Mi Phương Trương Chiêu thì hỗ trợ.
Tiền phong Thái Sử Tử lãnh binh ba nghìn đi đầu, đại quân Trương Lãng thì xuất binh tới Hu Dị.
Ngày xuất chinh chúng nữ bịn rịn chia tay, mỗi người đều chan chứa nước mắt, Trương Lãng trong lòng quyết tâm nam nhân chí ở bốn phương, làm sao có thể lưu luyến hương ôn nhu, Dương Dung Triệu Vũ một trái một phải song song đi tới hai người đều mặc ngân bạch tử giáp, đầu mang Khổng Tước Linh lộ ra khí khái.
Triệu Vân lãnh ba nghìn trọng giáp kỵ binh xuất chinh, đây chính là vũ khí bí mật của Trương Lãng.
Trương Lãng nhổ trại mà đi, trong mấy ngày hành quân quân tiền phong đã đến bên trong Lâm Hoài.
Đại tướng thủ hạ của Viên Thuật trấn thủ Hu Dị là Trương Huân sau khi biết được quân Từ Châu xuôi nam thì giận dữ cùng với chúng thuộc cấp thương nghị:
- Hiện tại Trương Lãng tự lĩnh chức Từ Châu Mục, danh bất chính ngôn bất thunậ ta muốn chúa công thảo phạt Từ Châu không ngờ Trương Lãng lại xuất binh tới Hu Dị, tiền phong Thái Sử Từ đã tới cảnh nội thật là đáng chết.
Trương Huân tuổi tác từng bốn mươi mặt hình vuông lông mày thô, lộ ra vẻ mãng phu, người này mới nhìn đã biết không đơn giản hai mắt long lanh hữu thần, thỉnh thoảng lại chớp động, có trí tuệ hắn đang mặc một thân chiến giáp lộ ra khí phái phi phàm.
Thuộc cấp Tuân Chính của hắn thì mắt như chuột có vẻ dâm tục, khiến cho người ta có cảm giác hắn là một gian nhân, chỉ thấy hắn âm hiểm cười hai tiếng mà nói:
- Đây đúng là thời cơ tốt để tướng quân lập đại công, đánh bại quân Từ Châu tướng quân có thể thăng quan mấy cấp.
Danh sách chương