Nhạc Tựu thấy Thái Sử Từ mang binh đuổi theo thì biết là đã trúng kế của mình vui mừng quá đỗi.
Thái Sử Từ đuổi vài dặm đột nhiên ở phía Nam Hoài Sơn truyền tới từng tiếng nổ phục binh lao ra, đồng thời Nhạc Tựu lãnh binh đánh tới, quân Dương Châu thấy mưu kế thành công sĩ khí đại chấn.
Quân Từ Châu thấy phục binh thì kinh hãi tuy nhiên bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cho dù sợ cũng không loạn kết trận tử thủ, có phó tướng kinh hãi nói:
- Tướng quân không tốt quân ta đã trúng phục quân rồi.
Sắc mặt của Thái Sử Từ lãnh tuấn hắn trầm giọng nói:
- Quân ta ngày đêm khổ luyện tố chất không tệ huống chi chúa công mệnh cho chúng ta làm tiên phong anh dũng xông về trước nho nhỏ phục binh thì đáng gì, đây là thời khắc dương uy của quân ta.
Lúc này Nhạc Tựu dùng binh mã hai bên xông tới liều chết, Thái Sử Từ liền vung tay khích lệ:
- Quân Từ Châu chúng ta chỉ có chết trận chứ không thể hàng địch,chúa công ở phía sau đã lĩnh quân tới ai giết được địch sẽ có thưởng.
Nói xong hắn là người đầu tiên nhảy vào trận địa, quát to liên tục.
Quân Từ Châu đang rối bời quân tâm thấy Thái Sử Từ anh dũng như thế thì được khích lệ lại nghe Thái Sử Từ nói phía sau có viện quân tới thì ai cũng xung phong liều chết.
Hai phe chém giết rung trời mười người quân Từ Châu kết thành một tiểu trận mười tiểu trận kế thành một đại trận, hợp lực giết địch, quân Dương Châu cũng có chiến lực không tầm thường, tiền hậu giáp kích, hai phe đại chiến cuối cùng quân Nhạc Tựu có nhiều lính hơn chiếm được ưu thế, tuy nhiên tử vong của hai bên liên tiếp tăng cao.
Thái Sử Từ hổ gầm sinh gió đánh về phía Dương Bình, tả hữu xung phong liều chết, áo choàng dính đầy máu, Dương Bình cảm thấy thực lực không đủ muốn quay người chạy trốn, tuy nhiên đã bị một mũi tên bắn rớt xuống lưng ngựa, lại đụng phải Nhạc Tựu hai bên giao chiến, Nhạc Tựu tâm hoảng ý loạn để cho binh lính bốn phía vây công, Thái Sử giết đỏ hai mắt vung thương tới, từng thanh âm thảm thiết vang lên, xông tới Nhạc Tựu.
Nhạc Tựu tâm thần tê liệt, Thái Sử Từ hét lớn một tiếng, thương thép xuyên qua ngực chết trận tại chỗ.
Binh sĩ Từ Châu thấy chủ tướng khí thế dũng mãnh phi thường như thế thì quân tâm đại chấn sĩ khí tăng vọt, ra sức giết địch, trái lại binh mã Dương Châu thấy Nhạc Tựu đã chết thì tam quân không đầu, binh mã dần loạn, hỗn chiến ở bên trong, Tàng Bá ở phía sau lại lĩnh ba nghìn kỵ binh tới tiếp ứng, quân Dương Châu đại bại mà lui về.
Tin tức vừa truyền tới trung quân đại trướng chúng tướng đều khen Thái Sử Từ dũng mãnh.
Điền Phong thở dài gõ nhịp nói:
- Tử Nghĩa dùng lực lượng một người đẩy lui một vạn đại quân của Nhạc Tựu tướng quân được hổ tướng này đúng là hạnh của Từ Châu, hạnh của thiên hạ.
Trương Lãng cười ha hả mặt đầy vẻ đắc ý.
Mình đi vào Tam quốc ưu thế lớn nhất chính là biết được nhân tài hữu ích thiết thực.
Nhớ lại ở trên sử sách ghi lại Thái Sử Từ dũng mãnh thiện chiến đặc biệt tiễn thuật của hắn rất lợi hại, hơn nữa đơn kỵ xông trận cũng ghê gớm vô cùng.
Lại nói Thái Sử Từ sau khi đánh bại Nhạc Tựu đã dựa vào Hoài Sơn hạ trại, chờ đại độn tiến lên.
Đại binh tiếp cận Từ Châu, Hu Dị tiến vào trạng thái lâm chiến. Trương Huân nghe thấy Dương Thành thất thủ thì cảm thấy không vui. Một vạn binh mã mà không địch lại ba ngàn binh sĩ của Thái Sử Từ. Hơn nữa, sau một hồi chiến đấu đã bị chém xuống ngựa khiến trong lòng cảm thấy kính sợ, vừa cho người báo lại Viên Thuật, vừa chiêu tập đội binh chuẩn bị nghênh địch.
Trương Lãng sau đó đuổi kịp đại quân, lập đồn bên ngoài Dương Thành. Hắn có lời khen ngợi sự anh dũng của Thái Sử Từ, đồng thời tổ chức tiệc rượu ăn mừng chiến thắng.
Buổi tối, trong căn lều lớn, dưới ánh trăng, Trương Lãng tụ tập các vị quân sư cùng một chỗ thương thảo đối sách.
Trình Dục vừa nhìn vào bản đồ vừa trầm tư nói:
- Ba mặt của Hu Dị là núi vây quanh. Mặt còn lại là nước. Quân ta vốn không quen với thủy chiến. Mà theo như bản đồ thì chỉ có Dương Thành là bằng phẳng. Quân ta lựa chọn con đường này mới nhanh như vậy áp vào Hu Dị. Chỉ có điều quân ta số lượng không bằng Viên quân. Chiếu theo tình huống trước mắt thì không thể công thành. Còn nếu vây thành thì quân tấn công ít nhất phải gấp ba lần quân thủ công. Nếu phải cưỡng ép tấn công thì đó không phải là một biện pháp khôn ngoan.
Từ Thứ trải qua mấy ngày ở chung, nên cảm giác càng ngày càng có lòng tin, tiếp lời nói:
- Không sai. Biện pháp tốt nhất chính là dụ đại binh của Trương Huân ra khỏi thành. Sau đó với chiến lực cường hãn của binh sĩ chúng ta mà tận lực diệt chi.
Điền Phong hai mắt nhắm lại, gật đầu nói:
- Nguyên Trực nói rất đúng. Tấn công thẳng vào Hu Dị quả thật là hạ sách. Cho dù là hạ được thành thì cũng là giết một ngàn tốn bảy trăm, mất nhiều hơn được.
Từ Thứ nhìn vào bản đồ có chút cảm xúc nói:
- Hu Dị chỉ cách Thọ Xuân có trăm dặm. Nếu như viện quân của chúng ta tại Hoài Nam chưa tới thì khi đó có muốn cầm chắc nơi này cũng khó đấy.
Quách Gia cũng đồng ý nói:
- Nguyên Trực nói rất có lý. Hu Dị và Quảng Lăng, Hoài An, Thọ Xuân, Mạt Lăng cách nhau có trăm dặm, địa thế trọng yếu. Nếu Trương Huân lãnh binh trấn thủ thì người này tất nhiên là có chút mưu lược. Bằng không thì làm sao gánh nổi trách nhiệm này.
Trương Lãng lắng nghe lời của những quân sư, muốn nhanh chóng chiếm được Hu Dị thì đầu tiên là phải tranh thủ thời gian. Thứ hai là không được tấn công quá hấp tấp. Thứ ba là phải dụ dỗ bên kia rời khỏi thành. Xem ra là có chút khó khăn. Viên Thuật cứ cho rằng chiếm lấy Hu Dị chỉ là tiện tay thôi, nhưng thực tế thì khó khăn hơn rất nhiều.
Mọi người đều lâm vào trầm tư suy nghĩ. Bỗng nhiên Từ Thứ giọng nói lại hứng khởi lên. Mọi người trong lúc nhất thời đều cảm thấy khó hiểu vì sao ông ta lại bật cười.
Từ Thứ khuôn mặt hưng phấn, tràn đầy ánh sáng màu đỏ, lớn tiếng nói:
- Hôm nay tôi có kế sách này.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng. Điền Phong hỏi thẳng:
- Mưu kế gì?
Thái Sử Từ đuổi vài dặm đột nhiên ở phía Nam Hoài Sơn truyền tới từng tiếng nổ phục binh lao ra, đồng thời Nhạc Tựu lãnh binh đánh tới, quân Dương Châu thấy mưu kế thành công sĩ khí đại chấn.
Quân Từ Châu thấy phục binh thì kinh hãi tuy nhiên bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cho dù sợ cũng không loạn kết trận tử thủ, có phó tướng kinh hãi nói:
- Tướng quân không tốt quân ta đã trúng phục quân rồi.
Sắc mặt của Thái Sử Từ lãnh tuấn hắn trầm giọng nói:
- Quân ta ngày đêm khổ luyện tố chất không tệ huống chi chúa công mệnh cho chúng ta làm tiên phong anh dũng xông về trước nho nhỏ phục binh thì đáng gì, đây là thời khắc dương uy của quân ta.
Lúc này Nhạc Tựu dùng binh mã hai bên xông tới liều chết, Thái Sử Từ liền vung tay khích lệ:
- Quân Từ Châu chúng ta chỉ có chết trận chứ không thể hàng địch,chúa công ở phía sau đã lĩnh quân tới ai giết được địch sẽ có thưởng.
Nói xong hắn là người đầu tiên nhảy vào trận địa, quát to liên tục.
Quân Từ Châu đang rối bời quân tâm thấy Thái Sử Từ anh dũng như thế thì được khích lệ lại nghe Thái Sử Từ nói phía sau có viện quân tới thì ai cũng xung phong liều chết.
Hai phe chém giết rung trời mười người quân Từ Châu kết thành một tiểu trận mười tiểu trận kế thành một đại trận, hợp lực giết địch, quân Dương Châu cũng có chiến lực không tầm thường, tiền hậu giáp kích, hai phe đại chiến cuối cùng quân Nhạc Tựu có nhiều lính hơn chiếm được ưu thế, tuy nhiên tử vong của hai bên liên tiếp tăng cao.
Thái Sử Từ hổ gầm sinh gió đánh về phía Dương Bình, tả hữu xung phong liều chết, áo choàng dính đầy máu, Dương Bình cảm thấy thực lực không đủ muốn quay người chạy trốn, tuy nhiên đã bị một mũi tên bắn rớt xuống lưng ngựa, lại đụng phải Nhạc Tựu hai bên giao chiến, Nhạc Tựu tâm hoảng ý loạn để cho binh lính bốn phía vây công, Thái Sử giết đỏ hai mắt vung thương tới, từng thanh âm thảm thiết vang lên, xông tới Nhạc Tựu.
Nhạc Tựu tâm thần tê liệt, Thái Sử Từ hét lớn một tiếng, thương thép xuyên qua ngực chết trận tại chỗ.
Binh sĩ Từ Châu thấy chủ tướng khí thế dũng mãnh phi thường như thế thì quân tâm đại chấn sĩ khí tăng vọt, ra sức giết địch, trái lại binh mã Dương Châu thấy Nhạc Tựu đã chết thì tam quân không đầu, binh mã dần loạn, hỗn chiến ở bên trong, Tàng Bá ở phía sau lại lĩnh ba nghìn kỵ binh tới tiếp ứng, quân Dương Châu đại bại mà lui về.
Tin tức vừa truyền tới trung quân đại trướng chúng tướng đều khen Thái Sử Từ dũng mãnh.
Điền Phong thở dài gõ nhịp nói:
- Tử Nghĩa dùng lực lượng một người đẩy lui một vạn đại quân của Nhạc Tựu tướng quân được hổ tướng này đúng là hạnh của Từ Châu, hạnh của thiên hạ.
Trương Lãng cười ha hả mặt đầy vẻ đắc ý.
Mình đi vào Tam quốc ưu thế lớn nhất chính là biết được nhân tài hữu ích thiết thực.
Nhớ lại ở trên sử sách ghi lại Thái Sử Từ dũng mãnh thiện chiến đặc biệt tiễn thuật của hắn rất lợi hại, hơn nữa đơn kỵ xông trận cũng ghê gớm vô cùng.
Lại nói Thái Sử Từ sau khi đánh bại Nhạc Tựu đã dựa vào Hoài Sơn hạ trại, chờ đại độn tiến lên.
Đại binh tiếp cận Từ Châu, Hu Dị tiến vào trạng thái lâm chiến. Trương Huân nghe thấy Dương Thành thất thủ thì cảm thấy không vui. Một vạn binh mã mà không địch lại ba ngàn binh sĩ của Thái Sử Từ. Hơn nữa, sau một hồi chiến đấu đã bị chém xuống ngựa khiến trong lòng cảm thấy kính sợ, vừa cho người báo lại Viên Thuật, vừa chiêu tập đội binh chuẩn bị nghênh địch.
Trương Lãng sau đó đuổi kịp đại quân, lập đồn bên ngoài Dương Thành. Hắn có lời khen ngợi sự anh dũng của Thái Sử Từ, đồng thời tổ chức tiệc rượu ăn mừng chiến thắng.
Buổi tối, trong căn lều lớn, dưới ánh trăng, Trương Lãng tụ tập các vị quân sư cùng một chỗ thương thảo đối sách.
Trình Dục vừa nhìn vào bản đồ vừa trầm tư nói:
- Ba mặt của Hu Dị là núi vây quanh. Mặt còn lại là nước. Quân ta vốn không quen với thủy chiến. Mà theo như bản đồ thì chỉ có Dương Thành là bằng phẳng. Quân ta lựa chọn con đường này mới nhanh như vậy áp vào Hu Dị. Chỉ có điều quân ta số lượng không bằng Viên quân. Chiếu theo tình huống trước mắt thì không thể công thành. Còn nếu vây thành thì quân tấn công ít nhất phải gấp ba lần quân thủ công. Nếu phải cưỡng ép tấn công thì đó không phải là một biện pháp khôn ngoan.
Từ Thứ trải qua mấy ngày ở chung, nên cảm giác càng ngày càng có lòng tin, tiếp lời nói:
- Không sai. Biện pháp tốt nhất chính là dụ đại binh của Trương Huân ra khỏi thành. Sau đó với chiến lực cường hãn của binh sĩ chúng ta mà tận lực diệt chi.
Điền Phong hai mắt nhắm lại, gật đầu nói:
- Nguyên Trực nói rất đúng. Tấn công thẳng vào Hu Dị quả thật là hạ sách. Cho dù là hạ được thành thì cũng là giết một ngàn tốn bảy trăm, mất nhiều hơn được.
Từ Thứ nhìn vào bản đồ có chút cảm xúc nói:
- Hu Dị chỉ cách Thọ Xuân có trăm dặm. Nếu như viện quân của chúng ta tại Hoài Nam chưa tới thì khi đó có muốn cầm chắc nơi này cũng khó đấy.
Quách Gia cũng đồng ý nói:
- Nguyên Trực nói rất có lý. Hu Dị và Quảng Lăng, Hoài An, Thọ Xuân, Mạt Lăng cách nhau có trăm dặm, địa thế trọng yếu. Nếu Trương Huân lãnh binh trấn thủ thì người này tất nhiên là có chút mưu lược. Bằng không thì làm sao gánh nổi trách nhiệm này.
Trương Lãng lắng nghe lời của những quân sư, muốn nhanh chóng chiếm được Hu Dị thì đầu tiên là phải tranh thủ thời gian. Thứ hai là không được tấn công quá hấp tấp. Thứ ba là phải dụ dỗ bên kia rời khỏi thành. Xem ra là có chút khó khăn. Viên Thuật cứ cho rằng chiếm lấy Hu Dị chỉ là tiện tay thôi, nhưng thực tế thì khó khăn hơn rất nhiều.
Mọi người đều lâm vào trầm tư suy nghĩ. Bỗng nhiên Từ Thứ giọng nói lại hứng khởi lên. Mọi người trong lúc nhất thời đều cảm thấy khó hiểu vì sao ông ta lại bật cười.
Từ Thứ khuôn mặt hưng phấn, tràn đầy ánh sáng màu đỏ, lớn tiếng nói:
- Hôm nay tôi có kế sách này.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng. Điền Phong hỏi thẳng:
- Mưu kế gì?
Danh sách chương