- Của hồi môn?

Mặt của Tần Tiêu biến thành khổ qua, dường như nhớ là có chuyện như vậy: Phàm là nhà của quan lại có danh vọng gả con gái, đều lưu hành thứ gọi là "của hồi môn". Chính là tại trước ngày thành thân động phòng, nhà gái phái ra hai nha hoàn (bình thường đều là thiếp thân nha hoàn của tân nương, hoặc là biểu tỷ muội gì đó) tới để "hầu hạ" nhà trai một hai ngày, nhìn xem phương diện sinh lý của nhà trai có thiếu hụt chỗ nào hay không.

Nói trắng ra thì chính là tới để "kiểm hàng", hoặc là tiến hành "dạy dỗ chuyện giường chiếu"!

Tần Tiêu không khỏi choáng váng:

- Không được nha… không cần đâu! Ta đường đường là huyết khí nam nhi, cái này….

Mặc Y đột nhiên bật cười:

- Đại nhân, mặt của ngài đỏ hết lên rồi!

Tần Tiêu phảng phất giống như con thỏ bị người ta giẫm phải đuôi vậy, tâm lý một trận bị đè nén, lúc này tức giận không có chỗ trút, không khỏi nảy sinh ý nghĩ lớn mật, một phát nắm lấy Mặc Y, khiêng nàng trên vài, đi tới bên hồ.

- Tốt! Thưởng cho ngươi được đấm lưng cho bản quan!

Độ nóng của nước vừa phải, lực đạo của những ngón tay thon dài cũng vừa đủ.

Cực kỳ mỹ diệu.

Tần Tiêu khoát hai tay lên thành hồ, lưng tựa vào vách đá bên hồ, hưởng thụ đôi tay nhu hoạt như ngọc của Mặc Y xoa bóp cho hắn.

Tần Tiêu rốt cuộc cũng không kéo Mặc Y vào trong hồ nước mà chỉ để nàng ở cạnh thành hồ, còn mình thì cởi sạch quần áo thân trên rồi ngồi vào trong.

Mặc Y đã từng luyện võ, mười ngón tay cũng có lực hơn người bình thường. Tần Tiêu không ngừng nói cho nàng biết phải làm thế nào, ấn vào đâu, Mặc Y đều nhất nhất nghe theo, làm vô cùng chuẩn xác. Tần Tiêu cảm giác cơ bắp căng cứng trên vai vì dạo gần đây một mực không được nghỉ ngơi cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, ngay cả đầu óc cũng cảm thấy thoải mái.

Mặc Y quỳ gối bên cạnh hồ, xoa bóp một hồi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà phì một cái cười thành tiếng:

- Đại nhân, nào có ai lại mặc quần áo mà tắm rửa!

- Ưm….

Tần Tiêu nhắm mắt lại, cười nhẹ,

- Tiện thể giặt quần áo luôn.

Tần Tiêu không có cảm giác, bên tai lại truyền tới một hồi tiếng nước bì bõm. Tần Tiêu mở to mắt, phát hiện Mặc Y đang từ từ bước xuống hồ, chầm chậm tới gần hắn.

Tần Tiêu nhìn thấy trong mắt Mặc Y cơ hồ phát ra xuân ý, tim không khỏi nhảy lên một cái:

- Được rồi, xem như ta nhận mệnh. Nếu như ngươi thật sự có lòng yêu thương nhung nhớ vậy thì ta đây cũng đành phải nhận vậy. Chả trách lại có người nói, con người ta khi đã phát tài thì càng sa đọa lại càng khoái lạc nha!

Mặc Y chậm rãi bơi tới trước mặt của Tần Tiêu, trên mặt đã đỏ bừng cả lên. Hai cánh tay nhu hoạt hệt như rắn nước nhẹ nhàng khoát lên đôi vai lộ trên mặt nước của Tần Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

Tần Tiêu thản nhiên nhìn Mặc Y, bất giác khóe miệng liền cong lên, lộ ra một nụ cười mà chính hắn cũng cho là rất dâm đãng.

Mặc Y cúi đầu e lệ, xấu hổ chớp mắt, hàng mi cong dài nhanh chóng vũ động.

Mặt nước khẽ gợn theo chuyển động cơ thể của Mặc Y. Cái eo thon mềm mại nhẹ chuyển vài cái, Mặc Y ngồi xuống đùi của Tần Tiêu.

Hai người nháy mắt đã thành tư thế ôm nhau ngồi.

Tần Tiêu thầm hít một hơi thật dài, cảm giác thấy đan điền bắt đầu khô nóng.

Mặc Y nhẹ nhàng chôn đầu tựa vào vai Tần Tiêu, vòng một tay ra sau lưng hắn.

Môt mảnh vài màu đen trôi lửng lờ tới trước mặt. Tần Tiêu cảm thấy trước ngực một hồi mềm mại nóng bỏng.

Đang lúc giãy giụa, Mặc Y lại hôn lên vai hắn, hơn nữa còn chậm rãi di chuyển lên phía tai của hắn.

Tần Tiêu nhắm mắt lại, rút tai cánh tay lại cho vào trong nước, biến thành hai còn rắn nước linh hoạt mà xảo trá khác, du động bốn phía.

Đôi môi đỏ tươi ướt át của Mặc Y chậm rãi dời lên phía tai Tần Tiêu. Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền lại chậm rãi mở ra, trong giây lát liền lộ ra hung quang!

Tần Tiêu đột nhiên mở to hai mắt, tay trái nhanh như chớp, nhanh chóng bắt được cánh tay phải của Mặc Y đang đặt trên cổ mình. Tay kia thì giống như gọng kiềm, một phát bóp chặt cái cổ trắng nõn của Mặc Y!

Trên cánh tay trái của Mặc Y rõ ràng có ba cây kim châm dài gần một tấc màu u lam, lóe ra quang mang quỷ dị!

Tần Tiêu mày kiếm khẽ nhíu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Y.

Mặc Y cũng không giãy dụa, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu.

Một khắc trước, hai người còn ái muội không thôi, không khí hương diễm âm mỹ, giờ này đây lại thành giương cung bạt kiếm.

- Lý do?

Tần Tiêu phun ra hai chữ, thả lỏng cánh tay đang siết cổ Mặc Y. Bởi vì hắn nhìn thấy, trên thân Mặc Y đã hoàn toàn xích lõa, ngay lúc bị mình bóp cổ nhấc lên thì xuân quang đã trực tiếp lộ ra hết ngay trước mắt mình. Xem ra kim châm của nàng ta được giấu ở phía sau nội y, dụng tâm thật đúng là khổ cực một cách xảo diệu.

Mặc Y cố gắng rụt người vào trong nước:

- Ta nói rồi. ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sỉ nhục ngày đó trên Thiên Thánh Sơn, ta muốn trả lại cho ngươi gấp ngàn lần!

Tần Tiêu nhếch miệng cười lạnh:

- Đây không phải lí do. Cũng không phải tác phong của ngươi, nếu ngươi giết ta lúc này, Phượng tỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Mặc Y chỉ còn con đường chết!

Dứt lời, Mặc Y đã giơ tay lên, đưa ra hai ngón tay nhanh chóng đâm về phía huyệt thái dương của mình!

Tần Tiêu ra tay nhanh như chớp, bắt lấy tay của nàng ta, sau đó dùng sức ném lên, cả người Mặc Y liền bay lên khỏi mặt nước, xoay người giữa không trung rồi rơi xuống bên cạnh hồ.

Tần Tiêu cũng không quay đầu lại, cầm lấy cái áo của mình ở bên cạnh ném cho nàng ta:

- Mặc vào đo. Cho ngươi một cơ hội giết ta.

Dứt lời, song chưởng của Tần Tiêu đã đập xuống hồ, cả người bay lên, đứng bên cạnh hồ, đưa lưng về phía Mặc Y.

Mặc Y đón được cái áo của Tần Tiêu ném tới, qua loa khoác lên người, tay trái giơ lên, ba cây kim châm nhắm thẳng vào đều Tần Tiêu.

- Ngươi tình nguyện chết cũng không chịu nói ra lý do muốn giết ta sao?

Tần Tiêu chậm rãi xoay người lại, từng giọt nước lăn dài trên cơ thể hắn, chậm rãi chảy xuống,

- Ta thì lại càng thêm có hứng thú với động cơ của ngươi, vì vậy càng không thể để cho ngươi chết được.

Mặc Y oán độc trừng mắt nhìn Tần Tiêu. Tay phải che ở trước ngực, vịn chặt y phục mà Tần Tiêu ném cho nàng ta. Quần áo của Tần Tiêu đối với nàng ta mà nói thì quá rộng, hơn nữa nàng cũng không có thời gian mà mặc loại hồ phục này cho đàng hoàng được, nên chỉ cần sơ ý một chút thì xuân quang sẽ phát hết ra ngoài.

- Tần Tiêu, ngươi là tên chết tiệt!

Mặc Y cắn môi, tức giận quát khẽ,

- Loại tình huống như vậy mà còn có thể mang tâm đề phòng với ta, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Ngươi không sợ bị đoạn tử tuyệt tôn à?!

- Sợ, đương nhiên là sợ rồi.

Tần Tiêu nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt cả người lẫn vật đều vô hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện