Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ cổ quái của binh sĩ chưa phát giác ra chuyện gì, nói:

- Đỗ đại ca làm gì bật cười, chẳng lẽ có cô nương tới phòng của nam nhân sao?

Tần Tiêu nhìn ra người quân sĩ này, hắn là sĩ tốt chân chạy.

Đỗ đại ca tiến đến bên tai Tần Tiêu, thần bí nói:

- Ngươi khoan hãy nói, đúng là cô nương! Hơn nữa xinh đẹp muốn chết!

Tần Tiêu chưa phát giác ra đã buồn cười, người tham gia quân ngũ ai cũng giống ai, thời đại nào cũng như nhau, gặp heo mẹ đều nói mỹ nữ, nói không chừng còn là khủng long nữa, vì vậy nói:

- Chớ giễu cợt, ở nơi nào, ta đi gặp nàng.

Lập tức đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đang mặc nam trang, đầu đội mũ hai cánh, đang nhàn nhã đi qua đi lại. Xa xa nhìn thấy bộ dáng long hành hổ bộ của Tần Tiêu thì chạy lại gần, một khỏa tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn lên, trong nội tâm lẩm bẩm nói: không thể ngờ được Võ Trạng Nguyên lại tuấn mỹ như vậy.

Con mắt Tần Tiêu sáng ngời, đây không phải thị nữ bên cạnh hoàng đế sao? Tại sao tới tìm ta? Đúng là rất xinh đẹp, nếu như sinh hoạt ở thời hiện đại thì loại mỹ nữ này cũng xưng là cực phẩm.

Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, bình tĩnh tâm thần, ôm quyền nói:

- Tại hạ Tần Tiêu, không biết gọi ta có chuyện gì?

Hắn nhất thời không biết nên xưng hô thế nào? Thượng Quan Uyển Nhi. Tiểu thư? Cô nương? Đại nhân? Nhìn thế nào cũng không thỏa đáng, đành phải nói câu làm lành. Bất kể như thế nào ánh mắt của hắn hoàn toàn bị thân hình thanh lệ thoát tục của Uyển Nhi hấp dẫn.

Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi có một rạng mây đỏ hiện lên, cười cười nói:

- Ngài chính là tân khoa Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu?

- Chính là tại hạ.

Tần Tiêu phát hiện Thượng Quan Uyển Nhi chính trực thẳng nhìn qua hắn, âm thầm cả kinh: mặc dù dân phong hiện tại cởi mở, cô gái trước mặt này quả nhiên là lớn mật, nào có người nào nhìn con trai mà không ngại ngùng chứ!

- Bệ hạ triệu kiến ngài.

Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi trở nên vô cùng thấp, trong mắt xuân ý sáng lạn.

- Ta tới tiếp dẫn ngài.

Trong lòng Tần Tiêu như có dòng diện chạy qua, âm thanh thật êm tai! Thân thể run lên, nói:

- Vâng,... Kính xin tỷ tỷ dẫn đường.

- Tỷ tỷ?

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười rộ lên, nàng cười bộ ngực run run lên, nói:

- Như thế nào, ta nhìn già lắm sao?

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm kinh hô "Ah", lập tức sửa lời nói:

- Vậy mời muội muội dẫn đường.

Thượng Quan Uyển Nhi càng cười nhiều hơn, ngón tay thon dài mân mê đôi môi anh đào, cười khanh khách không ngừng, âm thanh như thanh tuyền:

- Bỏ đi, tùy ngươi gọi thế nào cũng được. Nhưng mà tên của ta là Thượng Quan Uyển Nhi.

Tần Tiêu cả kinh, cô gái trước mắt lại là Thượng Quan Uyển Nhi? Đó là người văn vẻ xuất chung a, Thượng Quan Uyển Nhi được hoàng đế bệ hạ tín nhiệm sao? Có lẽ nàng không trẻ tuổi như vậy mới đúng, chẳng lẽ cũng như Lý Tự Nghiệp sao, tuổi hỗn loạn? Trong lịch sử Thượng Quan Uyển Nhi chính là nhân vật nổi danh. Nàng hầu hạ Võ Tắc Thiên nên được coi trọng và tín nhiệm, trừ chưởng quản thi văn bình thiết luật của thiên hạ, hình như các tấu chương bình thường phải trải qua nàng phê duyệt mới bẩm báo cho Võ Tắc Thiên. Cho nên mặc dù nàng không phải Tể Tướng nhưng lại có thực quyền của Tế Tướng, là nhân vật nắm thực quyền trong triều.

- Ân...

Thượng Quan Uyển Nhi cuối cùng không có cười nữa, nhìn qua Tần Tiêu thật sâu.

- Chúng ta đi thôi, bệ hạ đang ở ngự thư phòng.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Võ Trạng Nguyên này thật ý tứ, cả triều văn võ đều cung kính với Thượng Quan Uyển Nhi cùng ta có thừa, nhưng đều bằng mặt không bằng lòng. Nhưng chỉ có người này cảm giác chân thật với ta...

Thượng Quan Uyển Nhi đi ở phía trước, dáng người thướt tha hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, cũng hấp dẫn lực chú ý của Tần Tiêu. Dọc theo con đường đi vào hoàng thành tráng lệ Tần Tiêu có cảm giác như mộng như ảo, chẳng lẽ thật sự đi vào hoàng thành Đại Đường sao, Đại Minh cung?

Trong ngự thư phòng Võ Tắc Thiên có chút không yên lòng phê duyệt tấu chương, vừa nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng, vội vàng hỏi:

- Có mang người tới chưa?

- Hồi bẩm bệ hạ, tâm khoa Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu đang ở bên ngoài ngự thư phòng truyền triệu.

- Nhanh cho hắn vào!

Võ Tắc Thiên vui vô cùng, trong nội tâm lẩm bẩm nói: Địch công ah Địch công, ngươi đã tặng cho ta vạn hộc minh châu rồi, không ngờ phải hai năm mới thu được hắn!

Tần Tiêu đi nhanh vào ngự thư phòng, khom người quỳ xuống nói:

- Thảo dân Tần Tiêu, tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Nhanh bình thân!

Võ Tắc Thiên khó dấu nổi ý cưng chiều, quay đầu nhìn Uyển Nhi nói ra:

- Ngươi gọi người lui ra đi.

Quan nga thái giám đều rời khỏi ngự thư phòng, chỉ còn lại Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu ở bên cạnh.

Tần Tiêu đứng dậy, dò xét qua Võ Tắc Thiên, trong nội tâm âm thầm cả kinh nói:

- Đây chính là Nữ Hoàng Võ Tắc Thiên duy nhât trong lịch sử sao? Nàng còn lớn tuổi hơn ân sư một chút, hẳn là hơn bảy mươi tuổi rồi, bảo dưỡng đúng là tốt! Bây giờ nhìn lại giống như mới bốn mươi tuổi, dung quang chói lọi như trước, hơn nữa uy nghiêm mười phần, so với những nhân vật đóng phim trên TV còn đẹp hơn nhiều.

Võ Tắc Thiên cẩn thận dò xét Tần Tiêu vài lần, gật đầu khen:

- Tốt, tốt! Không hổ là Võ Trạng Nguyên Đại Chu, bộ dáng đường đường, thân thể lẫm lẫm! Không hổ là hậu nhân của Tần công, môn sinh Địch công!

Tần Tiêu kinh hãi:

- Bệ hạ biết xuất thân của thảo dân?

Võ Tắc Thiên cười to, đem những lời tấu của Địch Nhân Kiệt lúc lâm chung nói ra, nhìn Tần Tiêu nói:

- Đây là phần tấu chương cuối cùng trước lúc lão sư ngươi lâm chung lưu lại. Trong tấu chương hắn long trọng tiến cử ngươi cho ta, Giang Châu Bành Trạch Lang Tần Tiêu. Ngươi đã là Võ Trạng Nguyên, là môn sinh của thiên tử nên không cần xưng là thảo dân.

Buổi nói chuyện này làm cho Tần Tiêu nhớ tới Địch Nhân Kiệt, vô cùng thương cảm nói:

- Vâng, bệ hạ... Chỉ tiếc mấy năm trước lão sư bị điều đi Hà Bắc nên chúng thần đã rời xa nhau. Từ đó về sau vi thần không có duyên gặp lại lão nhân gia. Thời điểm ân sư đi về cõi tiên vi thần bởi vì ở nhà chiếu cố mẫu thân bệnh nguy kịch nên không thể đi phúng viến, thật là tội bất hiếu!

Hai năm trước Địch Nhân Kiệt qua đời thì trước đó một năm mẫu thân Tần Tiêu là Chu thị cũng lâm trọng bệnh, bệnh nặng nên qua đời. Trong lúc nhất thời Tần Tiêu cô đơn chiếc bóng, cảm giác cô đơn quạnh quẽ. Sau này huyện luyện Bành Trạch Huyện biết Tần Tiêu là thiếu niên lang văn võ song toàn vì vậy tiến cử hắn dự thi võ cử, đang rãnh rỗi và tinh thần sa sút vì vậy cũng thuận miệng đáp ứng đi vào Trường An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện