Tần Tiêu nói:
- Hai người các ngươi đi về trước đi, bổn quan tùy thời sẽ gọi các ngươi lên hỏi chuyện, tạm thời không được rời khỏi Triệu phủ.
Hai tiểu nha hoàn ứng một tiếng, quay người rời đi.
Sắc trời dần dần muộn, ba người tới dịch quán Vũ Xương để lộ ra công văn ấn tín, dịch trạm lập tức cho người an bài thức ăn.
Vào đêm, Tần Tiêu không có buồn ngủ, bước đi thong thả đến gian phòng bên ngoài, nhìn qua trăng sáng một mình suy tư:
- Không thể ngờ là vừa tới Giang Nam đã gặp bản án quái gỡ rồi. Điều này có phải là cơ hội hay không cũng khó biết, những năm này không học được bao nhiêu thứ. Những quan viên trong triều, thậm chí Triệu Thế Tài là một huyện lệnh tuy biểu hiện ra khách khí với mình, nhưng từ trong đáy lòng đều cho cho rằng Tần Tiêu ta đi cửa sau mới được. Lần này đi Giang Nam nhất định phải làm ra chút thành tích mới được...
Lúc này Phạm Thức Đức từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một bình rượu hâm nóng và chén rượu, nhìn thấy Tần Tiêu trực tiếp đi về hướng của hắn:
- Đại nhân cũng ngủ không được sao? Vừa vặn hạ quan muốn tìm đại nhân uống mấy chén, tùy tiện tâm sự.
Hai người ngồi trong bàn đá ở giữa sân, đối ẩm vài ly Tần Tiêu liền mở miệng nói:
- Phạm tiên sinh, đến Vũ Xương cũng gần một ngày đã gặp hai chuyện lạ. Vốn chuyện ma quái trộm thi ở Cổ Tang thôn vừa mới xảy ra thì con gái Triệu Huyện lệnh nhảy sông tự vận. Trong này có không ít kỳ quái.
- Đúng vậy a đại nhân.
Phạm Thức Đức rót một chén rượu cho Tần Tiêu, nói ra:
- Nhưng mà hạ quan có một cảm giác, trong vô hình hai chuyện này có liên quan với nhau.
Tần Tiêu cầm chém rượu trong tay uống cạn, gật đầu nói:
- Không sai. Mất tích là nữ thi, người nhảy sông chết cũng là nữ. Hai chuyện này cũng xảy ra một ngày, trước sau kém nhau không bao lâu cả, chuyện này là trùng hợp sao? Hơn nữa nhảy sông là Triệu tiểu thư cũng càng ly kỳ, đầu tiên nguyên nhân không rõ, sau khi nhảy sông không có giãy dụa, lập tức nhảy xuống là chìm, hơn nữa đến nay còn không tìm được thi thể. Điều này hiển nhiên là không bình thường. Hoặc là hai nha hoàn nói xạo. Mà ngay cả thi thể bị trộm kia tới nay cũng không tìm ra.
Phạm Thức Đức cả kinh:
- Đại nhân cao kiến, ngài phát hiện mánh khóe còn nhiều hơn hạ quan nhiều.
Tần Tiêu thì thào tự nói: mỗi lần bị trộm đều là nữ thi, nhảy sông tự vận đào hôn cũng là nữ nhi. Hai cái thi thể toàn bộ không có bóng dáng... Lập tức nói:
- Phạm tiên sinh, sáng sớm ngày mai ta cùng Lý tướng quân lại đi Triệu phủ, dò xét xem rốt cuộc là cái gì. Phiền toái ngươi lại đi tới thôn Cổ Tang xem bên kia có động tĩnh gì hay không.
- Hạ quan lĩnh mệnh.
Sáng ngày hôm sau ba người phân hai đường, bắt đầu làm việc.
Tần Tiêu mang theo Lý Tự Nghiệp đến Triệu phủ, vừa đi vào cửa lại phát hiện trong Triệu phủ có tiếng la hét ầm ĩ. Đi vào xem xét lại phát hiện chánh đường có đặt một cỗ quan tài, có mấy người đang bố trí linh đường, Triệu Huyện lệnh cùng lão bà đang nghẹn ngào khóc lóc ở sảnh đường.
Nhìn thấy Tần Tiêu đã đến thì Triệu Thế Tài cuống quít lau nước mắt, cởi áo quan đưa cho người nhà đi qua bái kiến. Tần Tiêu vội vàng nâng hắn dậy miễn lễ, sau đó nói:
- Tìm được thi thể Triệu tiểu thư rồi?
Triệu Thế Tài vẻ mặt bi thương đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, đã tìm được. Rạng sáng hôm nay một gã ngư dân của bổn huyện lúc đánh cá tìm được. Hạ quan sắm quan tài và khâm liệm cho con gái được sớm nhập thổ vi an.
Dứt lời người trong nhà tiếng gào khóc lại vang lên.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh quan tài xem xét, phát hiện đã sớm bị đóng đinh cứng rồi, vì vậy nói ra:
- Có thể cho bổn quan dò xét thi thể được không?
Triệu Thế Tài chần chờ một chút, nói ra:
- Cái này... Đại nhân có chỗ không biết, theo phong tục bản địa thì phàm là cô nương chưa xuất giác đều là tảo yêu (Tảo yêu là xui xẻo), đều bị coi là điềm xấu, nếu không làm pháp siêu độ thì thời điểm hạ táng mộ phần tổ tiên không yên. Cho nên hạ quan đã sớm cho người đóng đinh lại rồi, hơi tế điện thì sáng mai sẽ mang đi chôn cất. Đại nhân muốn mở quan khám nghiệp tử thi cũng không sao, nhưng mà chỉ sợ đại nhân dính tảo khí (Tảo khí là khí xui).
Tần Tiêu thở dài một hơi, đành phải nói thôi. Thầm nghĩ trong lòng: hiện tại là xã hội phong kiến, lại có quá nhiều tục quy chế ước. Quy củ giáo điều loạn xạ ước thúc nhiều thứ, ngay cả nữ nhân chết cũng không buông tha.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đều đốt nén nhang cho người đã khuất, nhìn qua Triệu Thế Tài nói ra:
- Hai ngày nay ngươi ở nhà xử lý gia sự đi, chuyện trong nha môn bổn quan sẽ xử lý giúp ngươi, sau khi ngươi xong việc nhà thì tiếp nhận.
Triệu Thế Tài cảm động đến rơi nước mắt, hắn khom người quỳ xuống lại bị Tần Tiêu đỡ lên, hơi an ủi vài câu liền dẫn Lý Tự Nghiệp cùng rời đi.
Lý Tự Nghiệp rút sụt sịt cái mũi, nói:
- Triệu Thế Tài khóc giống như đàn bà, con gái chết cũng thật đáng thương.
Tần Tiêu trở lại huyện nha, huyện thừa, huyện úy, chủ bạc cùng bảy tào tả quan đều đang chờ hầu hạ. Tần Tiêu lập tức thăng đường, phát hiện vụ án chồng chất như núi, phát hiện án lớn nhỏ có tới một trăm tám mươi vụ. May mắn không có trọng án gì, xử lý cũng xem như dễ dàng. Tần Tiêu cùng giải quyết công vụ trong huyện vừa đưa ra nhiều chỉ thị, bận rộn tới giữa trưa mới giải quyết được một phần tư.
Tần Tiêu thở dài một tiếng, trong nội tâm ân hận:
- Ta làm Khâm Sai đại nhân này xem ra còn nhàn rỗi hơn cả huyện lệnh. Ngay cả chuyện nhỏ như hạt đậu vừng bắt đầu xử lý thì dễ dàng, nhưng mà cảm thấy có chút đáng ghét. Nếu như có máy tính thì tốt rồi...
Thời gian buổi trưa Phạm Thức Đức từ thôn Cổ Tang trở về, hồi báo cho Tần Tiêu bên kia không có chút động tĩnh nào, ngay cả chuyện ma quái mỗi đêm cũng dừng lại.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: xem ra đám gia hỏa giả thần giả quỷ cũng nhìn thấy quan phủ bắt đầu điều tra chuyện này nên đã thu liễm.
Nhưng có một việc Tần Tiêu nghĩ mãi không rõ, cái thi thể mất tích kia đã đi nơi nào? Từ ngày hôm qua hắn cho hơn mười tên bộ khoái đi nghe ngóng tình hình, đến bây giờ không có chút kết quả nào. Xem ra đành phải trực tiếp đột phá từ chỗ "Người chứng kiến" mới được.
Vào lúc ban đêm Tần Tiêu sai người gọi hai nha hoàn tới dịch quán, nhìn các nàng và hỏi:
- Tiểu thư nhà ngươi gả cho công tử nhà nào? Hắn hôm nay có tới phúng viếng hay không?
Nha hoàn nói ra:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu thư nhà ta từ nhỏ hứa gả cho đại thương nhân của bổn huyện, chính là công tử Cổ gia Thành Nam. Cổ công tử tên là Cổ Tô Toàn, hôm nay đã đến phúng viếng, bây giờ còn đang ở trong linh đường khóc rất thương tâm, còn kém ngất đi.
Tần Tiêu nói:
- Ah? Nói như vậy tiểu thư nhà ngươi cùng Cổ công tử là hôn nhân trẻ thơ sao? Bọn họ cảm tình tốt chứ?
Nha hoàn đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, đúng là như thế. Tiểu thư cùng Cổ công tử từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt. Lão gia nhà nô tỳ cùng Cổ lão gia là huynh đệ kết nghĩa, hai nhà từ nhỏ ưng thuận việc hôn nhân này. Trước đó không lâu tiểu thư tròn mười sáu tuổi liền theo ước định hai nhà mà chuẩn bị thành hôn, không nghĩ tới, tiểu thư nàng...