Lúc này Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức cũng theo tới. Ngô Hưng Quốc nhanh chóng tới bên người của Tần Tiêu, nói:
- Tần đại nhân, ngài sao lại một thân một mìnhn chạy đến nơi đây này? Ta nghe nói đại nhân vừa rồi gặp được thích khách, không có xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Tiêu cười cười, nói:
- Tạ Ngô đại nhân lo lắng, Tần mỗ không có việc gì. Tần mỗ nhất thời cao hứng nên đi đầu dò đường, nhưng không nghĩ tới nơi này có thích khách mai phục. Ah, Ngô đại nhân có biện pháp nào lấy lưu huỳnh, tiêu thạch, than củi ba thứ này tới đây không?
Ngô Hưng Quốc cả kinh nói:
- Đại nhân muốn những vật này làm cái gì?
Tần Tiêu chỉa chỉa vào vách đá trước người, nói:
- Phối chế hỏa dược nổ tung nơi này!
Ngô Hưng Quốc không hiểu nhìn qua Tần Tiêu:
- Không ngờ đại nhận còn có bổn sự này, nhưng mà nơi này là vách đá giữa sườn núi a, nếu vỡ ra thì nhất định sẽ sinh ra núi lở đấy.
Tần Tiêu bắt đầu cười vang, nói:
- Ngươi không biết rồi, sau vách đá này nhất định không có cái gì, hơn nữa còn có động thiên khác. Chúng ta chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng động thiên này mà thôi.
Quan Thiết Sơn nghiêm nghị tiến lên, bắt đầu nói:
- Đại nhân, hiện tại có mấy trăm quân sĩ ở nơi này, cần gì hỏa dược? Đại quân đến thì gặp nước xây cầu gặp núi mở đường, làm gì có đạo lý không thể phá vách núi này được!
Tần Tiêu vỗ tay khen:
- Quan tướng quân nói có lý! Như vậy các ngươi trước dùng dụng cụ chém vào đường biên vách núi đi, xem có thể đào sâu được không.
Tần Tiêu khoa tay múa chân chỉ vào một phương vị, nói tiếp,
- Lại dùng dây thừng đem khối đá này kéo xuống!
Quan Thiết Sơn rống to một tiếng:
- Các huynh đệ, động thủ!
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp bất động thanh sắc âm thầm đi qua một bên, trầm thấp thì thầm nói:
- Hắc Đản ngươi vì sao giờ này mới dẫn người đi tới? Đã qua mấy giờ rồi bọn chúng không sinh nghi sao?
Lý Tự Nghiệp trợn tròn con mắt, hạ giọng nói:
- Đại nhân, ta đã làm theo lời ngươi phân phó rồi. Thời gian bọn họ đào hầm vùi rắn thì trên đường đi ta còn làm bộ đau bụng, bảo giải quyết một phen cho bọn họ chờ ta...
Tần Tiêu tưởng tượng thấy hơn năm trăm người chờ một người đi ngoài thì buồn cười:
- Cũng phải, thời gian không sai biệt lắm.
Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:
- Đại nhân, nói theo ý của ngài thì bọn này không đáng tín nhiệm?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Hiện tại còn không thể nói. Ta chỉ là có một loại trực giác những người này đều có một số việc gạt chúng ta. Hơn nữa nếu muốn dẫn đoàn người lớn như vậy đi vào đây đoán chừng nên trốn đi rồi, càng khó phát hiện được cái gì đó, hiện tại không nói trước.
Đúng lúc này một tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, một khối đá lớn từ trên vách đá kéo xuống để lộ ra một sơn động tĩnh mịch.
Ngô Hưng Quốc vô cùng vui sướng nhìn qua mặt của Tần Tiêu:
- Đại nhân, ta xem như phục. Làm sao ngài biết sau vách đá là sơn động?
Tần Tiêu cười nhạt, nói:
- Trên cơ bản, là đoán.
Trong nội tâm lại nói: chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi biết xuất phát từ trực giác và kinh nghiệm của bộ đội đặc chủng sao?
Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên:
- Đoán?
Tần Tiêu đi tới cửa động, có chút nhíu mày, nói:
- Mọi người có cảm thấy hương vị khác thường hay không?
Mọi người nhao nhao gật gật đầu, Ngô Hưng Quốc nói:
- Đúng vậy a, có hương vị của than đá đang cháy, hơn nữa còn là mùi vị quanh năm tích góp lại, hình như là có bếp trong lòng núi.
Tần Tiêu vung tay lên:
- Đi, vào xem!
Hắn tiến vào trong sơn động.
Quan Thiết Sơn mang theo mấy quân tốt cầm theo bó đuốc đi ở đằng trước.
Sơn động trước mặt không tính là quá rộng rãi, nhưng lại có thể chứa khoảng năm sáu người sánh vai nhau mà đi, vừa vặn đủ cho một xe con thông hành. Đi qua chừng năm sáu chục bước thì trong sơn động mở rộng ra, đây là một cái động cực lớn.
Mấy tên lính đi trước giơ bó đuốc nhìn qua chung quanh, đem huyệt động chiếu sáng.
Tần Tiêu cùng mọi người cùng tiến vào trong sơn động, có chút trợn mắt há hốc mồm không thể tưởng được trong lòng Thiên Thánh Sơn lại có động huyệt lớn như vậy.
Huyệt động rộng chừng trăm trượng, cao hơn mười trượng, đủ để chứa cả ngàn người bên trong. Bốn phía đều có thiết lập khung lửa, bên trong còn có dầu nhựa thông, dựa vào phía nam thậm chí còn có thềm đá, nơi tận cùng của thềm đá là một bệ đá bằng phẳng.
Trên bệ đá có một tượng đá, phía trên có điêu khắc Hỏa Phượng hỏa hồng, từ lông vũ có thể nhìn thấy rõ ràng, nhất là hai con mắt có thể nhìn thấy con Phượng Hoàng này vô cùng sống động.
Trừ cái đó ra cả huyệt động không còn cái gì.
Tần Tiêu cầm một bó đuốc đi đến trước thạch bình trước nhìn qua con Phượng Hoàng này, phát hiện hai con mắt là bảo thạch đặc thù khảm lên, sáng óng ánh. Tần Tiêu lục lọi một hồi thì ngón tay dùng sức, đột nhiên hai con mắt lún vào trong.
Đồng thời mở hai cái động huyệt, một hương vị khói lửa truyền ra.
Mọi người kinh hãi, cho rằng hắn đã mở phải cơ quan cạm bẫy. Nhưng mà nhìn qua một hồi cũng không có người bị thương hoặc trúng độc.
Tần Tiêu suy tư một hồi, nói:
- Quan Tướng quân, chúng ta chia binh hai đường. Ngươi cùng Lý tướng quân dẫn một đạo nhân mã đi vào động bên trái tìm kiếm, ta cùng Ngô đại nhân đi theo bên kia mặc kệ tình huống như thế nào một giờ sau chúng lại tụ hợp ở nơi đây.
- Vâng!
Quan Thiết Sơn mang theo một đội quân tốt đi vào sơn động bên trái.
Tần Tiêu đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì lại lơ đãng phát hiện ở góc trái thạch bình có một dị vật. Cúi người xem xét là một sợi tơ lụa màu trắng tinh tế, chất liệu cùng với sợi tơ cùng loại với mảnh vải bị nghiền nát ngày đó tìm được khi phát hiện thi thể Hổ Vạn Cầu. Tần Tiêu khẽ cười cười, đem tơ lụa mỏng thu lại, cùng Ngô Hưng Quốc cùng một chỗ đi vào trong núi.
Ngô Hưng Quốc đi theo sau lưng Tần Tiêu, có chút tâm thần bất định bất an nói:
- Đại nhân, cái động huyệt này vô cùng quỷ dị, có thể gặp phải bẫy rập giết người hay không? Đại nhân cẩn thận một chút.
Tần Tiêu nói:
- Ta thấy trong động huyệt này là đám kẻ trộm cư trú. Nhìn thấy thạch bình Phượng Hoàng này không, đó chính là tín vật của bọn chúng. Có thể thấy được nơi này hẳn là nơi hội họp của chúng. Hai bên động huyệt mới này bọn chúng nghỉ lại và mưu đồ với nhau, đó mới thật sự là chỗ cất dấu bí mật. Theo lý thuyết thì bọn chúng không thiết lập cơ quan hiểm ác gì ở nơi mình hội họp, nhưng mà Ngô đại nhân nói rất có lý, mọi thứ phải cẩn thận mới được.
Tiến vào bên phải sơn động và mùi bị khói lửa dần dần nồng đậm hơn, còn có mùi bị kim loại nữa. Trong nội tâm Tần Tiêu quá thông minh, thầm nghĩ: xem ra là nơi này rồi, chắc chắn là giấu trong huyệt động Thiên Thánh Sơn này rồi!
Quả nhiên vào động không bao lâu liền phát hiện mấy đường nhỏ, mỗi cuối con đường đều có một nơi tinh luyện kim loại, lô đỉnh cùng than cốc than củi có thể thấy được ở khắp nơi.