- Hơn nữa bọn hắn có thói quen bao che khuyết điểm, nói cách khác bản thân mình có thể bị ủy khuất, nhưng không cho phép người nhà của mình bị khi nhục. Nếu Hề tộc đã sẵn sàng góp sức cho họ, vậy họ sẽ xem là nhi đồng của mình! Ngươi dám huyết tẩy Hề tộc, Đại Đường sẽ dốc toàn bộ binh lực huyết tẩy Đột Quyết!

Toàn thân Mặc Cúc Liên run lên, nhất thời kinh hãi, hắn khẩn trương hỏi:

- Vậy theo ý tứ của lão sư, phải làm sao?

Đôn Dục Cốc híp mắt, đau khổ lẫn bất đắc dĩ nói:

- Hiện tại chúng ta hẳn nên lặng yên không một tiếng động rút lui, xem như không biết gì cả. Trở lại Kim Sơn giải quyết chuyện riêng của hãn quốc xong xuôi, sau đó phái sứ giả đến Đại Đường thỉnh cầu nghị hòa!

Trời vừa sáng, trong hà cốc Loan Hà thi thể tràn đầy, máu chảy thành sông.

Tần Tiêu cầm kính viễn vọng nhìn vào sơn cốc, trên mặt có chút run rẩy.

Đây quả thật chính là địa ngục nhân gian!

Thi thể cùng mảnh vụn người ngựa rơi đầy đất, máu tươi chảy tràn, hơn nữa trận giết chóc vẫn còn đang tiếp tục.

Hai vạn bộ binh Tả Uy Vệ mai phục cộng thêm hai vạn kỵ binh của Đỗ Tân Khách, cùng hơn một vạn Hổ Kỵ sư của Tần Tiêu, cộng thêm kỵ binh Hề tộc, đem bốn vạn kỵ binh Đột Quyết vây chặt trong sơn cốc Loan Hà, điên cuồng giết hại.

Hơn nữa Tần Tiêu đã truyền xuống quân lệnh, “giết không tha”, người Bắc Địch luôn xem người Trung Nguyên là nhu nhược yếu đuối, hiện tại Tần Tiêu muốn hoàn toàn thay đổi quan niệm này của bọn hắn!

Ứng nghiệm với danh xưng Liêu Đông mãnh hổ, trong lòng Tần Tiêu thầm kích động, đồng thời có loại cảm giác “nhất tướng công thành vạn cốt khô”.

Vạn cốt khô thì vạn cốt khô!

Ánh mắt Tần Tiêu lạnh lẽo, nhịn không được lẩm bẩm:

- Nếu không thể trốn tránh chiến tranh, tử vong không tránh được phải làm ra hành động vạn cốt khô, vậy thì ta làm!

Lý Đại Bô không khỏi rét lạnh, thoáng quay đầu nhìn vẻ mặt kiên nghị của Tần Tiêu, trong lòng cảm thấy may mắn. Hề tộc không tiếp tục lựa chọn đối lập cùng hắn, không đối lập cùng Đại Đường!

Cuộc chiến trong sơn cốc đã gần đến kết thúc. Mấy ngàn tử sĩ dưới trướng Mặc Xuyết chiếm cứ một sườn núi nhỏ, chống lại Đường quân tràn đến. Mặc Xuyết tuyệt vọng rống to:

- Giết, giết chết bọn hắn!

Tần Tiêu đứng trên đỉnh núi nhìn thấy rõ ràng, vung tay:

- Chúng ta đi xuống!

Soái kỳ tung bay, Đường quân mở ra một con đường, Tần Tiêu thúc ngựa chạy tới. Trong sơn cốc vẫn còn nhiều địa phương đang chiến đấu, thật nhiều Đường quân vây quanh, đang tiến hành cuộc giết hại cuối cùng.

Một người bất lưu, đây là quân lệnh!

Tử Địch đi theo sát bên cạnh Tần Tiêu, cảm giác thân thể mình căng cứng. Nhìn tình cảnh trước mắt, nàng vừa cảm giác hưng phấn lẫn kích thích, cũng có cảm giác muốn nôn mửa. Nàng chưa từng nhìn thấy nhiều người chết như vậy, khắp nơi tràn đầy thi thể cùng máu tươi.

Tử Địch không khỏi rùng mình, năm đó tỷ tỷ đi theo nam nhân này tung hoành sa trường giết người như ngóe hay sao? Nam nhân như vậy khó trách mang theo tâm huyết hào khí, chẳng thể trách tỷ tỷ lại si mê hắn, nguyên lai là như thế...

Đại kỳ tung bay, đi tới trước sườn núi mà đám người Mặc Xuyết cố thủ. Hoàn Tử Đan còn đang mang người xung phong đánh vào nhưng không thành công, không ngừng bị ngăn chặn bên ngoài. Chứng kiến soái kỳ đã đến, Hoàn Tử Đan mang theo các thiên binh chạy tới nghênh đón, tràn đầy hổ thẹn nói:

- Đại soái, mạt tướng vô năng, không phá tan được chướng ngại cuối cùng này bắt giữ Mặc Xuyết.

Tần Tiêu mỉm cười nhìn hắn:

- Đừng tự trách, ngươi đã làm thật tốt rồi. Một đội ngũ chỉ ba trăm người giết vào quân đội kẻ địch như đi vào chốn không người, làm bọn hắn hỗn loạn, công huân đã không kém. Hiện tại Mặc Xuyết chỉ là ngoan cố chống cự, chúng ta không đáng liều mạng với hắn, làm cho các huynh đệ uổng phí tính mạng.

Còn đang nói chuyện, Lý Tự Nghiệp đã xung phong lao tới bên này, hắn đã nhìn thấy soái kỳ liền mang theo thân vệ chạy tới.

Tần Tiêu xa xa nhìn thấy hắn, toàn thân hắn không còn chỗ nào lành lặn, bị máu tươi nhuộm ướt đẫm!

Lý Tự Nghiệp điên cuồng chạy tới trước ngựa Tần Tiêu, ôm quyền cúi đầu:

- Đại soái, để cho tôi mang theo các huynh đệ giết đi lên, chém Mặc Xuyết, báo thù cho các huynh đệ từng hi sinh!

Tử Địch nhìn thấy hình dáng kinh khủng của Lý Tự Nghiệp, không khỏi cả kinh kêu lên:

- Trời ạ, vì sao đại tinh tinh biến thành hình dạng này? Ngươi bị tổn thương có nặng không?

Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, đi tới bên người Lý Tự Nghiệp cau mày nhìn hắn, lắc đầu thở dài:

- Hắc đản, trên người ngươi ít nhất có hơn mười vết thương, ta không thể cho ngươi tiếp tục đánh trận. Nhân mã bộ hạ của ngươi mai phục nơi này suốt vài ngày, người ngựa đều kiệt sức, không thể tái chiến. Ngươi mang theo nhân mã dưới trướng rời khỏi Loan Hà quay về U Châu nghỉ ngơi đi!

- Đại soái, không bằng ngài trực tiếp chém tôi đi!

Lý Tự Nghiệp lớn tiếng kêu lên, chảy nước mắt, kích động nói:

- Đại soái, ngài có biết hay không tôi chờ đợi ngày này đã chờ thật quá lâu! Chờ đến mức hơn một năm qua tôi không hề được ngủ yên một ngày nào. Vừa nhắm mắt lại trước mắt liền hiện ra hình ảnh các huynh đệ đã hi sinh, vươn từng bàn tay đẫm máu muốn tôi báo thù thay bọn họ! Hôm nay nếu tôi rời đi, làm sao còn mặt mũi đối mặt với anh linh của họ, còn mặt mũi quay về U Châu đây? Đại soái, lần này ngài cho tôi tiến lên đi!

- Không được!

Sắc mặt Tần Tiêu âm trầm, trừng mắt nhìn Lý Tự Nghiệp. Lý Tự Nghiệp sửng sốt, đột nhiên xé rách áo giáp tàn phá trên người, lộ ra thân thể đầy máu tươi. Hắn lui ra sau hai bước, đột nhiên quỳ một gối cúi đầu:

- Đại soái, lần này xin cho Lý Tự Nghiệp tự chủ trương chống lại quân lệnh! Chờ sau khi tôi báo được đại thù, ngài lại chém đầu của tôi đi!

Dứt lời hắn bái xuống.

Các tướng sĩ bên cạnh bất nhẫn nói:

- Đại soái, xin cho phép Lý đại tướng quân đi!

- Phải đó, đại soái! Trong cuộc chiến ấy những tướng sĩ còn may mắn sống sót cũng không bao nhiêu đâu! Chỉ người nào từng trải qua cuộc chiến kia mới biết được lúc ấy thảm thiết bao nhiêu! Thù này hận này thật sự là ghi khắc thấu xương!

- Thỉnh đại soái khai ân!

Mọi người bên cạnh đều đồng loạt quỳ xuống.

Tần Tiêu liếc mắt nhìn chung quanh, hít sâu một hơi trầm giọng nói:

- Lý Tự Nghiệp nghe lệnh! Lệnh cho ngươi trong vòng một canh giờ bắt giữ Mặc Xuyết cho ta. Sống phải gặp người, chết phải gặp thi thể, hơn nữa cố gắng bắt sống. Người trái lệnh, xử trí theo quân pháp!

Lý Tự Nghiệp vui mừng trầm giọng rống to:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Tần Tiêu vung mạnh tay lên:

- Hoàn Tử Đan nghe lệnh! Lệnh cho ngươi suất lĩnh thiên binh hộ bên cạnh Lý Tự Nghiệp. Nếu hắn có sơ suất ngươi lấy đầu về gặp ta!

- Tuân lệnh!

Hoàn Tử Đan xoay người xuống ngựa, cắm xuống phượng sí lưu kim đang, mang theo thiên binh rút ra trường đao đi theo bên người Lý Tự Nghiệp.

Một vòng xung phong liều chết cuối cùng đã bắt đầu. Không tiện mang theo quân trống, khi truy kích cũng không đem theo. Tần Tiêu cho các tướng sĩ thổi tù và, xem như trợ uy khuyến khích cho Lý Tự Nghiệp. Mấy trăm tù và thổi vang oanh long, đem cả sơn cốc chấn run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện