Thạch Thu Giản nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu khẽ biến, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy đại soái, chuyện gì xảy ra sao?

- Nha, không có việc gì, chỉ là một ít việc vặt trong nhà.

Tần Tiêu nói:

- Ngoại trừ phong thư này còn có chuyện gì khác không?

- Nga, là như vậy.

Thạch Thu Giản nói:

- Hoàng đế đã hạ chỉ mở Tần phủ tại Kim Quang Môn Trường An, mở Liêu Dương quận vương phủ, đại soái tùy thời đều có thể tuyển lập thế tử bố trí khai phủ. Còn nữa nga, hắc hắc! Khi mạt tướng rời khỏi Trường An, còn mơ hồ nghe nói, Kim Tiên công chúa đã về Liêu Dương vương phủ đâu!

- Tiểu tử ngươi còn biết học bát quái!

Tần Tiêu cười a a gõ đầu hắn:

- Còn có việc gì sao?

- Mặt khác chỉ là việc công.

Thạch Thu Giản nói:

- Đại đô đốc Trương đại nhân U Châu phái mạt tướng hộ tống tám vạn thạch lương thảo tới đây. Đã giao nhận xong xuôi, còn đang kiểm nhận.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Như thế nào ít như vậy? Tám vạn thạch ăn được vài ngày đây? Vì sao U Châu lại nghèo tới như vậy chứ?

- Không phải nghèo.

Thạch Thu Giản nói:

- Trong kho lương U Châu còn có sáu bảy mươi vạn thạch mễ lương được vận chuyển từ khắp nơi trong Hà Bắc tới, nhưng không cách nào vận chuyển được. Lần trước đại soái mang theo quân dân đại di chuyển, đem ngựa thồ cùng xe trong thành U Châu thuyên chuyển cơ hồ đã sạch sẽ. Trương đại nhân thật vất vả mới có thể tìm được xe ngựa vận chuyển tám vạn thạch lương thảo này. Hắn còn nhờ mạt tướng thúc giục đại soái nhanh chóng để mạt tướng đem xe ngựa mang về U Châu, để có thể vận chuyển lương thảo cho lần tới.

- Ah!

Tần Tiêu gật gật đầu, nhìn qua Kim Lương Phượng nói:

- Kim tiên sinh, một lát ngươi đến kho lương đem toàn bộ lương thảo tính toán một chút, xem có thể chi trì được bao lâu. Sau đó chúng ta còn phải mang theo ngựa thồ cùng xe, ngoại trừ những công trình cần dùng trước mắt, toàn bộ đưa cho Thạch Thu Giản mang về.

- Dạ, đại soái.

Kim Lương Phượng đáp:

- Thành Doanh Châu đã xây dựng hoàn thành, chỉ cần khai khẩn đồng ruộng cùng tu sửa nhà dân, trong quân doanh cần chút ít ngựa thồ cùng xe, ít nhất có thể trích ra hơn mười vạn xe ngựa. Hôm nay ta đã đi qua kho lương, cộng thêm số lương thảo Thạch tướng quân mang tới lần này đại khái trong thành còn mười lăm vạn thạch lương thảo. Nếu tiết kiệm một chút có thể cung cấp quân dân sử dụng trong hai mươi ngày, nhiều nhất không vượt qua một tháng. Trước mắt vừa khai khẩn vừa huấn luyện binh, mọi người đều ăn mạnh, tiêu hao thật lớn!

- Ân...Thạch Thu Giản, ngươi cũng nghe được rồi. Tình huống thật không lạc quan đâu!

Tần Tiêu nói:

- Như vậy đi, ta cũng không lưu ngươi. Đợi ngày mai ta để Kim Lương Phượng mang ngươi đi kiểm kê xe ngựa, ngươi nhanh chóng về U Châu đem tình huống nơi này nói cho Trương Cửu Linh. Để cho hắn dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển lương thảo lại đây cho ta.

- Dạ!

Thạch Thu Giản ôm quyền lên tiếng, sau đó còn nói thêm:

- Mặt khác còn có một việc. Hai ngày trước khi mạt tướng đi qua Du Quan, đại tướng quân Lý Giai Lạc nhờ mạt tướng nói lại với đại soái, hỏi rõ ý tứ. Ở Du Quan có một đám sứ giả Đột Quyết đã đến, nói là ý đặc biệt đến gặp đại soái!

- Gặp ta? Gặp ta làm gì?

Tần Tiêu đầy bụng hồ nghi nhìn Kim Lương Phượng:

- Ta vừa mới giết đại hãn Mặc Xuyết của bọn hắn, chính là kẻ thù chung của toàn bộ Đột Quyết. Sao vậy, bọn hắn còn muốn tới lôi kéo làm quen với ta?

Thạch Thu Giản nói:

- Lý đại tướng quân nói với mạt tướng, nhóm sứ giả Đột Quyết tựa hồ là phụng mệnh Tì Già Khả Hãn đến cùng đại soái kết hôn. Nói là muốn đem thân muội của Tì Già Khả Hãn là A Sử Na Nhược Tuyết công chúa gả cho đại soái làm thiếp!

- A? Ha ha!

Tần Tiêu không khỏi cười vang:

- Thật sự là thú vị! Ta vừa mới làm thịt thúc thúc hắn, hắn lại muốn gả muội muội cho ta, người Đột Quyết thật sự là thú vị, thật thú vị! Được rồi, Thạch Thu Giản, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!

Thạch Thu Giản xá một cái lui ra ngoài. Tần Tiêu thuận tay đem mật tín của Lý Long Cơ cho Kim Lương Phượng xem qua:

- Nhìn xem đi. Nhìn rồi ngươi sẽ hiểu được vì sao người Đột Quyết muốn tìm ta kết hôn.

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Tì Già Khả Hãn này xem ra cao minh hơn Mặc Xuyết. Những năm gần đây Mặc Xuyết liên tục thi hành chính sách tàn bạo trên thảo nguyên, khiến cho Đột Quyết hãn quốc liên tục lục đục nội bộ, địa vị bá chủ của hãn quốc trên thảo nguyên cũng chao đảo không ngừng. Hiện tại Tì Già Khả Hãn lại thông qua việc giết chết tiểu Khả Hãn Bồ Câu mới lên thượng vị. Như vậy tính ra, đại soái hẳn còn là ân nhân của bọn hắn. Bọn hắn làm như thế chỉ có vài ý tứ. Thứ nhất lấy lòng Đại Đường cùng đại soái, tỏ vẻ không truy cứu cái chết của Mặc Xuyết, thậm chí còn tỏ vẻ cảm kích. Thứ hai, vì hòa đàm với Đại Đường, tìm chút vốn liếng chính trị.

- Tiền vốn chính trị?

Tần Tiêu nhíu mày, chậm rãi gật đầu:

- Ngươi nói rất có đạo lý. Đây nhất định là Đôn Dục Cốc ra chủ ý cho Tì Già Khả Hãn. Hắn hiểu rõ lập trường của ta, đó là cực lực chủ chiến. Hắn cũng rõ ràng Đại Đường hòa hay chiến đối với Đột Quyết không tránh khỏi sẽ trưng cầu ý kiến bên đông bắc này. Mà bên đông bắc lời nói của Tần Tiêu ta là có phân lượng nhất. Người Đột Quyết chỉ cần theo ta hóa thù thành bạn kết thành thông gia, ngay cả hoàng đế muốn ném chuột cũng sợ vỡ bình. Lão nhân tinh Đôn Dục Cốc kia, thật sự là thông minh lanh lợi, thật quá tinh minh rồi!

Kim Lương Phượng nhìn Tần Tiêu với ánh mắt trêu chọc, ha ha cười nói:

- Vậy đại soái dự định làm sao bây giờ đây? Đây là thân muội của Tì Già Khả Hãn đâu, chớp mắt ngươi sắp thành phò mã gia của Đột Quyết hãn quốc, chậc chậc!

- Được rồi, đừng nhiều vô nghĩa!

Tần Tiêu liếc mắt xem thường:

- Chức phò mã dễ làm như vậy sao? Vì một mình ta ngăn cản quốc sách của vương triều Đại Đường, việc này ta không làm. Hơn nữa nữ tử Đột Quyết có gì kỳ lạ chứ, nói không chừng uy mãnh như man ngưu, khí lực còn lớn hơn ta, hơn nữa còn đầy mùi vị dê bò!

- Ha ha, ngươi thật đúng là thú vị!

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Đó đều là tà thuyết ngụy biện, đã kéo đi quá xa rồi. Theo ta xem, đại soái không đáp ứng cầu thân là bởi vì trở ngại chuyện riêng tư của mình ảnh hưởng quốc sách quốc gia. Nhưng cũng không thể cự tuyệt quá thô bạo vô lễ, làm Tì Già không thể xuống đài, làm quan hệ giữa hai nước lại lâm vào khẩn trương, để triều đình rơi vào thế bị động!

Tần Tiêu bĩu môi nói:

- Theo ý tứ của ngươi, cưới cũng không được, không cưới cũng không xong, đến tột cùng nên làm sao bây giờ?

- Kéo!

Kim Lương Phượng phun ra một chữ.

- Không được!

Tần Tiêu lập tức lắc đầu:

- Đây không phải tỏ vẻ với mọi người, Tần Tiêu này cùng người Đột Quyết có vấn đề, mắt thèm công chúa Đột Quyết sao? Dựa theo ý tứ của ta, vẫn nên quyết đoán cự tuyệt là tốt nhất. Thứ nhất hoàn toàn chặt đứt ý niệm của người Đột Quyết đối với ta, thứ hai tỏ rõ thái độ của ta cho hoàng thượng cùng triều đình biết rõ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện