Phạm Thức Đức kẹp ở giữa hai người cũng cảm giác xấu hổ một hồi, đành phải tươi cười làm lành, nhẹ nói nói:
- Nhị vị đại nhân, rượu và đồ ăn sắp nguội rồi...
- Úc...
Tần Tiêu khẽ giật mình, lúc này phục hồi tinh thần lại, lúc này mới khép cằm lại, vung mạnh chiếc đũa "Ăn!"
Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nhìn qua Tần Tiêu, thật sự đọc không hiểu hắn có ý gì, lập tức dùng vẻ mặt sầu khổ nhìn qua Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức làm bộ như không nhìn thấy chỉ lo cúi đầu mà ăn. Ngô Hưng Quốc rất phiền muộn, cũng chỉ cầm đũa lên, trong đầu buồn bực không cách nào ăn vô.
Ba đại nam nhân đều chỉ chú ý nhét thức ăn vào trong miệng, không có hàn huyên cũng không có làm động tác dư thừa, giống như bàn mỹ vị này có cừu oán thật sâu với ba người, nghiến răng nghiến lợi.
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện biến hóa dời sông lấp biển, nhất thời không có chủ ý. Kỳ thật hắn đối với Ngô Tiên Nhi ngược lại không có ghét, thậm chí còn có vài phần hảo cảm. Nhưng mà hắn thân là người thế kỷ hai mươi mốt nên hắn đối với loại chuyện cha mẹ áp đặt hôn nhân thời phong kiến có chút không quen.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: thời điểm này ta không tùy tiện nói loạn được. Phản đối thì chính là không cho Ngô Hưng Quốc xuống đài, đắc tội chỉ là việc nhỏ, hiện tại đang tra bản án... Vạn nhất biến khéo thành vụng thì càng hỏng bét, cũng không dễ thu thập cục diện. Đồng ý? Đừng nói giỡn! Tuy Ngô Tiên Nhi là đại mỹ nữ, nhưng ta còn có chút không hiểu rõ nàng. Chiếu tính tình tiểu thư này nàng vạn nhất lấy phải sư tử Hà Đông về nhà, há không phải mình chịu tội! Lại nói dân phong Đại Đường cởi mở, tiểu thư nhà càng phú quý thì tính cách hào phóng không bị trói buộc. Ta mà đáp ứng vạn nhất Ngô Tiên Nhi này phát bưu thì lập tức cắt... Trong khi động phòng hoa chúc. Kháo, không nghĩ ta lại suy nghĩ nhiều như vậy.
Không có nâng ly cạn chén hàn huyên, cũng không có ca nhi vũ nữ đến hiến nghệ, bữa cơm này ăn cực nhanh.
Trong nội tâm Tần Tiêu không nhịn được mà buồn cười: phủ Thứ Sử này cảm giác giống như là căn tin bộ đội vậy, hơn nữa Tần Tiêu tư gia tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo), hắc hắc!
Cơm nước no nê xong thì Tần Tiêu tiếp nhận khăn mặt nóng của nha hoàn, lau lau miệng, rửa tay, đứng dậy:
- Ngô đại nhân, nhiều lần quấy rầy, Tần mỗ thật sự là ái ngại. Hiện tại Tần mỗ cáo từ, ngày mai lại đến quý phủ cùng đại nhân trao đổi công vụ.
Ngô Hưng Quốc cuống quít đứng dậy, đứng bên cạnh Tần Tiêu, chắp tay nói:
- Tần đại nhân, cái này... Hạ quan thật sự là đường đột, kính xin đại nhân không nên trách tội!
Tần Tiêu sờ mò gương mặt, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Ngô Hưng Quốc:
- Ngô đại nhân, ngài nói những lời này là khách khí rồi. Hiện tại chúng ta từ biệt. Có chuyện ngày mai bàn lại nhé? Thỉnh!
Trong nội tâm Ngô Hưng Quốc đoán không ra, nói thầm: Tần Tiêu nói ra lời lập lờ nước đôi là sao. Có "Chuyện" ngày mai bàn lại, chuyện gì? Công sự, việc tư? Hay là sự kiện của Tiên Nhi?
Nhưng hắn cũng biêt thời điểm này không thể nói thêm cái gì, đành phải cúi người nói:
- Vậy Ngô mỗ cung tiễn hai vị đại nhân.
- Không cần làm phiền Ngô đại nhân.
Tần Tiêu liền ôm quyền, nói:
- Xin dừng bước.
Dứt lời hắn liền đi ra cửa.
Ngô Hưng Quốc nhìn qua bóng lưng của Tần Tiêu không nhịn được mà thở dài.
Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức vừa ra tới cửa, bỗng nhiên bên cạnh có một người đi tới, ngăn ở trước mặt của Tần Tiêu.
- Tần đại nhân, dân nữ có việc muốn nói chuyện với đại nhân.
Lại là Ngô Tiên Nhi.
Ngô Tiên Nhi có chút khuất cúi người, nàng nhỏ giọng nói:
- Thỉnh đại nhân chậm một bước nói chuyện, được chứ?
Tuy giọng nói nhu hòa nhưng mà hai chữ " được chứ " lại thanh thúy uyển chuyển, âm điệu kéo ra thật dài, giống như là ma chú làm cho Tần Tiêu phải dừng bước lại.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm than thở:
- Wow, phụ nữ cùng ra trận, thật sự là muốn gả sao?
Nhưng nghĩ tới chuyện trên thuyền hoa thì cử động kỳ quái của Ngô Tiên Nhi và kiếm pháp quỷ dị của nàng, hắn cũng xuất hiện lòng hiếu kỳ. Vì vậy cười nhạt một tiếng:
- Tốt, Ngô tiểu thư, mời!
Trên mặt Ngô Tiên Nhi xuất hiện một tia vui vẻ không dễ phát giác, đứng dậy chầm chậm dời bước đi ở phía trước, trâm cài tóc trên đầu phát ra âm thanh leng keng liên tục.
Phạm Thức Đức vuốt vuốt chòm râu, híp mắt cười rộ lên:
- Có ý tứ.
Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nói:
- Phạm đại nhân, cái gì " có ý tứ "?
Phạm Thức Đức cười cười:
- Ngô đại nhân, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Tần đại nhân gần đây quyết đoán trầm ổn, lôi lệ phong hành. Nhưng chỉ có đối với Ngô Tiên Nhi thì giống như bị trúng chiêu, làm việc gì cũng cẩn thận. Điều này chẳng lẽ không có ý tứ sao?
Ngô Hưng Quốc bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được mừng thầm, vì vậy kéo tay Phạm Thức Đức vội vã mời hắn vào hậu đường.
Tần Tiêu không nhanh không chậm đi theo Ngô Tiên Nhi, chậm rãi đi tới mái hiên phía tây, mái ngói của tây hiên này là màu xanh. Trên đường đi Ngô Tiên Nhi không có quay đầu lại, cũng không lên tiếng, chỉ đi trước dẫn đường.
Đến dưới lầu Ngô Tiên Nhi mới dừng lại, xoay người lại cười tự nhiên với Tần Tiêu.
- Tần đại nhân, xin mời!
Trên đường đi Tần Tiêu âm thầm đánh giá lầu các chung quanh. Xuất phát từ bản năng và ý thức nguy cơ của bộ đội đặc chủng nên khi đi qua lầu các này giống như đi vào "Tuyệt địa". Một gian nhà độc lập chỉ có một cầu thang đi lên trên, chung quanh có hai cây liễu lớn, bốn phía trồng rất nhiều hoa đào. Nếu như bốn phía mai phục cung tiễn thủ hoặc là phá thang hủy phòng thì Tần Tiêu nhếch miệng cười thầm: vậy cũng không làm gì được ta. Cái gọi là tuyệt địa cũng với người bình thường mà thôi! Ta ngược lại muốn nhìn một cô gái nhỏ như cô làm gì được ta. Hẳn là cô ỷ vào công phu mèo quào đó muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?
Nghĩ tới đây Tần Tiêu thầm buồn cười chính mình: ta gần đây bị làm sao thế nnhỉ? Luôn nghĩ những thứ linh tinh này vậy!
Nhìn thấy ánh mắt hơi có chút khiêu khích của Ngô Tiên Nhi, Tần Tiêu nhoẻn miệng cười, đỉnh đạc nói ra:
- Ngô tiểu thư, ngươi không phải muốn nói với ta đây là khuê các của nàng đấy chứ?
- Đúng nha!
Ngô Tiên Nhi nhanh chóng đáp trả:
- Như thế nào, chẳng lẽ Tần đại nhân sợ hãi, không dám đi vào?
A!
Trong nội tâm Tần Tiêu khẽ hừ: ngươi không sợ, ta thì sợ gì?
Vì vậy vừa chắp tay, nói:
- Vậy thì Tần mỗ vô lễ!
Nhấc chân đi lên cầu thang, tiến vào bên trong. Ngô Tiên Nhi không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, váy dài của nàng lướt trên mặt cầu thang.
Tiến vào lầu các, đập vào mắt của Tần Tiêu chính là màu hồng, từ gương đông sáng bóng cho tới sàn nhà đều không có hạt bụi, sạch sẽ không bắt bẻ được.
Ngô Tiên Nhi chậm chân đi vào trong, lại quay người đóng cửa lại, dựa lưng vào then cửa, lẳng lặng nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Tiêu xoay người lại nhìn thấy ánh mắt mị hoặc, động tác và biểu lộ của Ngô Tiên Nhi thì trong lầm thầm cười rộ lên: làm gì vậy, chẳng lẽ thật sự ăn cơm trước kẻng sao?