Lý Tự Nghiệp hoài nghi:

- Làm sao vậy?

Tần Tiêu chậm rãi hít sâu một hơi, nói:

- Xem ra ở trong tiềm thức đại đa số người, Tần Tiêu này chính là chủ nhân chân chính của vùng Hà Bắc Liêu Đông nơi đây. Như vậy rất nguy hiểm, ngươi biết không?

- Vì sao lại nguy hiểm?

Lý Tự Nghiệp khó hiểu nói:

- Đây là chuyện tốt thôi! Chứng minh ngươi có uy tín cao, thanh danh lớn. Một tiếng ra lệnh, không dám không theo!

- Ngươi đừng choáng váng.

Tần Tiêu nói:

- Trong thiên hạ là vương thổ. Dưới gầm trời này mặc kệ là địa phương nào, lớn nhất hẳn là hoàng đế.

Lý Tự Nghiệp lúc này chợt hiểu ra, hạ giọng nói:

- Ta hiểu được. Ý của ngươi muốn nói lần này hoàng thượng đến Hà Bắc là nhắm vào ngươi?

- Rất có thể.

Tần Tiêu gật gật đầu, nói:

- Ta tới Hà Bắc chỉ có một hai năm, nhiệt náo cả Hà Bắc Đại Đường, Hà Đông lẫn Hoài Nam đều không được an bình. Về sau đại thắng Liêu Đông, tiêu diệt Mặc Xuyết. Hiện tại lại thu phục Doanh Châu, bình Khiết Đan, trước mắt còn tấn công Tân La... Chỉ trong một năm thời gian ngắn ngủi công lao lớn nhất trên đời này đều bị ta chiếm hết. Ngươi nói, hoàng thượng còn ngồi yên được sao? Ra một thần tử như vậy, tương đương như một vị vua không ngai trong một phần năm quốc thổ Đại Đường, biến thành mọi người đều cho rằng, Tần Tiêu này là lớn nhất, lại không có mấy người còn nghĩ đến hoàng đế.

- Như thế nào, ngươi sợ?

Lý Tự Nghiệp đĩnh đạc nói:

- Đổi lại là lão Lý này, ta mới không sợ. Người quang minh chính đại không sợ ảnh tử tà, ta là trung thần lòng son dạ sắt, không làm chuyện gì xấu, quản cho hắn nghi kỵ gì, ta phi!

- Nói thì đúng vậy.

Tần Tiêu nói:

- Nhưng hoàng đế cũng là người, tim của hắn cũng là thịt lớn lên. Hắn làm thiên hạ tôn sư, lại bị người lấn át nổi bật cùng danh vọng...Cho dù trong lòng hắn hiểu ta thật rõ ràng, Tần Tiêu này là một đại trung thần, cũng không tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu. Ngươi hiểu không?

Lý Tự Nghiệp rầu rĩ hừ một tiếng:

- Ta hiểu được! Làm thần tử luôn khó khăn như vậy. Nếu có thể làm việc, làm ra công tích lại bị hoàng đế nghi kỵ, người khác đố kỵ. Nếu là kẻ tầm thường, lại không có gì dùng. Con mẹ nó thật khó khăn.

- Kỳ thật hoàng đế cũng khó khăn.

Tần Tiêu nói:

- Giữa thần tử, thường thường trung tâm lại không làm được gì, tài giỏi thì không trung tâm. Có năng lực lại trung tâm, có mấy người? Hơn nữa cũng không thể làm ra công tích gì quá lớn, khiến thanh danh bao trùm trên đầu hoàng đế.

- Hô...đừng nói những chuyện vô dụng như vậy.

Lý Tự Nghiệp thở dài nói:

- Huynh đệ, ngươi có tính toán gì đây?

- Tính toán của ta là...đem công lao tấn công Tân La lần này tặng cho những người khác.

Tần Tiêu nói:

- Ta không thể tiếp tục lập nên công lớn như vậy.

- Con mẹ nó, trời ạ, đây đều là chuyện gì ah!

Lý Tự Nghiệp căm giận bất bình kêu lên:

- Muốn lập công cũng không được? Còn có loại chuyện này! Ta nói ngươi...ngươi lại phạm vào bệnh cũ! Ngươi sợ cái gì chứ!

- Không phải sợ, từ sau cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà, ta chưa từng tiếp tục sợ qua cái gì.

Tần Tiêu nói:

- Có nhiều thứ so với sinh tử quan trọng hơn. So sánh mà nói, vương quyền ổn định, thiên hạ yên ổn.

- Nói đến cùng ngươi còn không phải vì chiếu cố mặt mũi của hoàng đế!

Lý Tự Nghiệp oán hận trừng mắt nhìn Tần Tiêu, reo lên:

- Ngươi đối với hắn tốt như vậy, hắn chưa chắc đối tốt với ngươi được bao nhiêu!

- Chớ nói nhảm, hoàng thượng vẫn luôn rất tin ta, đối với ta rất tốt.

Tần Tiêu khẽ thở dài một hơi, nói:

- Chính là bản thân hắn cũng thật không dễ dàng. Hắn đại biểu không chỉ là lợi ích của một mình hắn, mà là vương quyền cả Đại Đường. Ngươi ngẫm lại, hắn là hoàng đế làm chủ thiên hạ, nhưng uy vọng của hắn tại Hà Bắc cùng Liêu Đông còn không bằng một vị tướng quân...chuyện như vậy sao có thể phát sinh?

- Ngươi lại không phải cố ý! Việc thắng trận này là do hắn bảo ngươi làm, thanh danh là do ngươi dùng máu cùng mồ hôi đổi lấy!

Lý Tự Nghiệp kích động lên:

- Những người như chúng ta cũng đều đi theo ngươi vào sinh ra tử, trải qua từng trận huyết chiến. Hắn, cả ngày ngồi trên Kim Loan điện, trên bảo tọa động động mồm mép, hoặc là ở hậu cung ôm mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp phong lưu khoái hoạt, hắn đã làm gì chứ!

- Đồ khốn! Ngươi có biết mình đang nói gì không? Còn không câm miệng!

Tần Tiêu lớn tiếng quát, Lý Tự Nghiệp hừ một tiếng câm miệng không nói.

Tần Tiêu hòa hoãn ngữ khí, tiếp tục nói:

- Ngươi cần phải làm rõ ràng một việc. Cuộc chiến này không phải hoàng thượng muốn ta làm, là thiên hạ, là thiên hạ Đại Đường cần ta làm. Tần Tiêu này làm như vậy không chỉ là vì nguyện trung thành hoàng đế, mà là vì hiệu trung với cả thiên hạ Đại Đường, nguyện trung thành với hàng triệu triệu dân chúng. Biết không? Chúng ta là quân nhân, trước hết phải hiểu được chính là trung thành. Đối với lý giải của người bình thường mà nói, chính là nguyện trung thành với hoàng đế. Kỳ thật nói đến cùng, chính là muốn hiệu trung đối với cả thiên hạ, hiệu trung đối với vạn vạn dân chúng, hiệu trung với thời đại này của chúng ta. Hiệu trung với một đoạn lịch sử này!

Thân hình Lý Tự Nghiệp chấn động, ngước mắt nhìn Tần Tiêu, lẩm bẩm:

- Ta đã biết. Ta sai lầm rồi.

- Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề trung thần hay không trung thần!

Tần Tiêu thay đổi đề tài, nói:

- Chúng ta nói đại cục. Nếu hành vi của ta không chút nào thu liễm, khiến cho hoàng đế kiêng kỵ thật sâu đối với ta... Được rồi, xem như hắn nhân từ sẽ không đoạt lấy tính mạng của ta trừ hậu hoạn, ít nhất sẽ tước binh quyền của ta, để cho ta vĩnh viễn rời khỏi Liêu Đông quân. Ngươi lăn lộn nhiều năm như vậy, trong lòng khẳng định cũng hiểu. Không phải là không có loại khả năng này, đúng không?

- Nếu ngươi không còn ở Liêu Đông quân. Ta cũng không làm nữa, ta về nhà làm ruộng.

Lý Tự Nghiệp ngây ngốc nói:

- Ngươi đi rồi, còn ý tứ cái rắm gì nữa đây. Cả Liêu Đông quân sẽ không còn linh hồn!

- Được rồi, ngươi cũng đã biết chính là hậu quả này.

Tần Tiêu nói:

- Thống soái một quân đội không giống như một quan chức một châu một huyện, tùy tiện liền có thể bỏ cũ thay mới. Tướng soái, chính là mấu chốt quyết định khí tượng một quân đội. Ta không muốn chuyện như vậy phát sinh trên người của ta. Ít nhất trước khi kế hoạch giải quyết Tân La, định Bắc Địch hoàn thành, ta không thể rời khỏi Liêu Đông quân.

- Ngươi rốt cục muốn thế nào? Ta thật hồ đồ.

Lý Tự Nghiệp nói:

- Vừa rồi ngươi còn nói, phải đem công lao định Tân La giao cho người khác. Hiện tại lại không thể rời khỏi Liêu Đông quân trước khi định Tân La...

Tần Tiêu cũng lâm vào trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng:

- Chờ vài ngày đi. Mấy ngày này chúng ta đem mười vạn đại quân chỉnh chu một chút, không nên xuất binh, đóng quân ngay bờ bắc Áp Lục Thủy, giải quyết một vài vấn đề về những vùng đất chúng ta đoạt được. Nếu đoán không sai, qua không được bao lâu hoàng thượng sẽ sai người đến gọi ta. Chỉ dặn dò ngươi một câu, mặc kệ đến khi đó sẽ phát sinh chuyện gì, cần đổi soái, thậm chí là lui quân, ngươi phải quản tốt mồm mép, quản tốt thủ hạ, đừng gây nháo sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện