Ngô Hưng Quốc cuống quít xoay người lại, lắc đầu tay:
- Đại nhân nhỏ giọng một chút! Chuyện này cũng không thể tùy tiện nói!
Tần Tiêu trừng mắt:
- Như thế nào, đại nhân còn sợ hãi? Xem ra dũng khí của ngươi còn kém nữ lưu như Phượng tỷ đấy! Người ta thân là con gái còn giãi bày tâm can một lòng đền nợ nước. Tần Tiêu ta chỉ hận không gặp mặt nàng sớm hơn, vô duyên tương kiến, bằng không nhất định có thể trở thành tri kỷ bình sinh!
Ngô Hưng Quốc nháy mắt mấy cái, có chút khó tin nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, thật sự có ý nghĩ này?
- Ngươi cho rằng không phải như vậy?
Tần Tiêu kéo dài âm thanh, giả bộ vẻ mặt khinh thường nhìn qua Ngô Hưng Quốc, nói:
- Ngươi cho rằng ta thật sự vì chút sắc đẹp và tiền tài mới đáp ứng lấy con gái giả của ngươi sáo, Vĩnh Thái quận chúa sao? Các ngươi cũng quá coi thường con người của Tần mỗ rồi. Tuy Tần mỗ ta không được xem là đại anh hùng, nhưng thân là hậu nhân danh môn thì vẫn hiểu được liêm sỉ lễ nghĩa. Mắt thấy giang sơn bị Võ gia chiếm lấy mấy chục năm, ngươi cho rằng ta thân là hậu nhân khai quốc công thần đại Đường trong nội tâm thật sự không nghĩ tới sao? Hừ! Ngô đại nhân, ta giờ phút này nói ra lời tận tâm can của mình cho ngươi biết, nếu như không tin tưởng Tần mỗ thì đạo bất đồng bất tương vi mưu, chuyện gả dâu này cũng không cần bàn tiếp! Ngày mai Tần mỗ sẽ rời khỏi Ngạc Châu, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Dứt lời, Tần Tiêu "Hừ" một cái đứng lên, làm bộ muốn đi ra ngoài.
Ngô Hưng Quốc vội vàng nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay của Tần Tiêu, nói:
- Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước ah! Có việc gì từ từ nói chuyện, ngàn vạn đừng xúc động!
Vẻ mặt Tần Tiêu không kiên nhẫn nhìn qua Ngô Hưng Quốc:
- Có gì mà bàn nữa? Phượng tỷ kia một chút thành ý cũng không có, cũng quá coi thường Tần mỗ ta rồi! Trong mắt nàng, ta cùng lắm chỉ là người tham tài háo sắc mà thôi.
Trong nội tâm nhịn không được muốn cười to: trời ơi, không ngờ ta có thể nói ra một đống lời buồn nôn ma quỷ thế này, ta thật sự rất có tài hoa nha!
Ngô Hưng Quốc nài ép lôi kéo Tần Tiêu ngồi xuống, thở dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn nói ra:
- Nghĩ tới Ngô mỗ làm người, làm quan cả đời thì nguyện vọng lớn nhất chính là đền đáp quốc gia, giúp đỡ giang sơn Lý Đường. Không nghĩ tới kết quả là bởi vì nguyện vọng này, không muốn làm loạn thần tặc tử.
Tần Tiêu nháy mắt mấy cái, kinh nghi nhìn qua Ngô Hưng Quốc:
- Ngô đại nhân, Tần mỗ cũng rất hiếu kỳ tại sao ngươi lại bị người của Hỏa Phượng vừa ý, không bằng nói cho bổn quan nghe một chút.
- Ai!
Ngô Hưng Quốc lại thở dài một hơi, nói ra:
- Đại nhân có chỗ không biết. Ước chừng mười tám năm trước khi hạ quan vừa đi lên con đường làm quan ở phủ Dương Châu này làm một tiểu quan. Từ Kính Nghiệp khởi binh mưu phản thì hạ quan nhất thời ý mông muội cũng vụng trộm đi theo bọn chúng phản nghịch. Không lâu sau Từ Kính Nghiệp bại vong, hạ quan là một tiểu nhân vật hơn nữa còn không được lên mặt bàn, may mắn tránh được khiển trách. Những năm này cũng an an ổn ổn vượt qua, Ngô mỗ khi lên làm tam phẩm Thứ Sử thì cho rằng chuyện năm đó không còn người nào biết. Không nghĩ tới, hai năm trước...
Tần Tiêu nhíu mày, nói:
- Người Hỏa Phượng tới tìm ngươi?
- Đúng vậy!
Ngô Hưng Quốc oán hận gật gật đầu, nói:
- Những người kia cũng không biết từ nơi nào tìm được chứng cớ ta năm đó làm phản nên lấy nó ra áp chế, muốn ta gia nhập Hỏa Phượng.
Tần Tiêu bất động thanh sắc:
- Vì vậy ngươi liền đáp ứng?
- Vâng, hạ quan đáp ứng.
Ngô Hưng Quốc gục đầu bộ dáng ủ rủ.
- Nếu những chứng cớ này giao cho triều đình thì một nhà Ngô mỗ sẽ đầu thân một nẻo...
Tần Tiêu tâm niệm vừa động, thầm suy nghĩ: mặc kệ Ngô Hưng Quốc này là thật là giả, nhưng chiếu theo lời của hắn nói thì Hỏa Phượng dùng cùng loại thủ đoạn lung lạc khống chế quan lại Giang Nam, thậm chí có cả đại tướng quân của quân đội, có lẽ cũng có khối người, nói thí dụ như phủ Ngạc Châu Quả Nghị Đô Úy Quan Thiết Sơn, huyện Hán Dương tri phủ Hùng Tri Quyền, thậm chí là huyện Vũ Xương Triệu Thế Tài... Trong tay của Phượng tỷ kia rốt cuộc nắm được bao nhiêu người, khống chế bao nhiêu thế lực?
Tần Tiêu cười một tiếng, cố tình nhẹ nhõm nói ra:
- Đây không phải rất tốt sao, Ngô đại nhân. Ngươi suốt đời chí nguyện to lớn chính là giúp đỡ giang sơn Lý Đường. Hiện tại Hỏa Phượng muốn làm không phải là thế sao? Tần mỗ ngược lại là muốn đại nhân gia nhập Hỏa Phượng, cũng không có cơ hội này.
Ngô Hưng Quốc nháy vài mấy cái, cười khổ một hồi, nói:
- Sớm biết tâm tư của đại nhân như vậy thì Phượng tỷ cũng không phải tốn kém quá nhiều, càng làm Ngô mỗ nghĩ mông lung.
- Đúng vậy a.
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào Ngô Hưng Quốc, nói:
- Không phải có câu nói sao, tương thỉnh không bằng vô tình gặp mặt. Nếu Tần mỗ quyết tâm không chịu gia nhập Hỏa Phượng thì chút thủ đoạn này có thể làm được cái gì chứ?
Ngô Hưng Quốc xấu hổ cười cười, nói:
- Đại nhân anh minh hơn người, loại thủ đoạn này tự nhiên không thể gạt được đại nhân. Không bằng chúng ta cũng dựa theo ước định trước kia, đại nhân trước tiên thành hôn với quân chúa, đến lúc đó Phượng tỷ tự nhiên sẽ tự mình gặp mặt đại nhân.
- Tốt.
Tần Tiêu nói chém đinh chặt sắt, nói:
- Bổn quan hoàn toàn đồng ý, không có ý kiến.
Trong nội tâm âm thầm nổi giận: đám gian nhân các ngươi muốn ta kết hôn với Vĩnh Thái quận chúa, chết sống cũng phải buộc ta vào các ngươi, đến lúc đó muốn không theo các ngươi tạo phản cũng khó khăn! Tâm tư thật độc ác! Muốn chơi bịp bợm quỷ kế gì thì chơi đi, lão tử lần này giả đùa thành thật, các ngươi chơi đến cùng! Nếu như không thể bắt hàng phục đám yêu nhân các người thì Tần Tiêu ta cũng không cần đi Ngạc Châu này nữa.
Ngô Hưng Quốc tiếp tục nói:
- Tiệc rượu lần này hạ quan dùng danh nghĩa gả con gái viết thiệp mời, bảo chư quan các nơi tới dự tiệc. Việc này hạ quan thông tri cho đại nhân trước một tiếng.
- A..., là an bài như vậy à. Chẳng lẽ lại cho toàn bộ người ở Giang Nam đều biết Tần mỗ lấy chính là Vĩnh Thái công chúa sao?
Ngô Hưng Quốc cười rộ lên:
- Tần đại nhân thật sự không biết rồi! Đã như vầy hạ quan cáo từ, đại nhân nghỉ ngơi cho tốt.
Tần Tiêu gật gật đầu, còn vỗ miệng ngáp:
- Ân, cũng tốt. Bổn quan cũng cảm thấy mệt mỏi rồi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta thương nghị với nhau. Ngô đại nhân, xin mời!
Ngô Hưng Quốc chắp tay vái chào, rời khỏi đi ra ngoài phòng, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy khế ước đất trong tay, lại cầm vài thỏi vàng lên, âm thầm suy nghĩ nói:
- Vừa rồi ta chỉ hù dọa lừa gạt Ngô Hưng Quốc, hắn cũng không có lộ ra chút sơ hở nào. Chẳng lẽ Ngô Hưng Quốc này đúng như lời của Tiên Huệ nói là bị ép gia nhập Hỏa Phượng và giữ gìn Lý gia, là nhân vật đáng tín nhiệm? Hắn làm mọi chuyện trừ là bị áp chế đồng thời cũng vì bảo vệ quận chúa? Chẳng lẽ ta hoài nghi với hắn là sai, Ngô Hưng Quốc, chắc chắn không đơn giản như mặt ngoài thế này.