- Đợi một chút!
Đột nhiên Tần Tiêu chen ngang lời của Phạm Thức Đức, nói:
- Tiên sinh vừa mới nói là Ngô Hưng Quốc đường đường bảng nhãn khoa cử thi đình lại tự mình chủ động đi tới Quân Châu, còn làm bát phẩm huyện úy?
- Đúng vậy!
Hai tay của Tần Tiêu vỗ mạnh vào nhau, bỗng nhiên trong nội tâm sáng ngời, nghiêm nghị thầm nghĩ:
- Chuyện này cũng đúng! Ngô Hưng Quốc chủ động yêu cầu đến Quân Châu, hơn nữa còn có xuất thân bảng nhãn đi làm Huyện lệnh dự khuyết, quả thực là ủy khuất bản thân của mình. Văn nhân sĩ tử đi ra làm quan đầu óc không có ngốc như vậy, quả quyết không có khả năng này. Hoặc nói hắn có mục đích khác?
- Thái tử Lý Hiển năm vào Quang Trạch nguyên niên bị phế truất làm Lư Lăng Vương, mang theo gia quyến lưu vong tới Quân Châu. Ước chừng bảy năm sau lần nữa bị lưu vong đến Phòng Châu, thẳng đến ba năm trước đây mới quay trở về, được lập thành thái tử làn nữa... Mà Ngô Hưng Quốc này ngoan ngoãn làm huyện úy ở Quân Châu bảy năm qua, sau đó lại lên đường tới Phòng Châu!
Trong nôi tâm của Tần Tiêu có chút kích động lên, cầm chén trả trong tay uống cạn, tiếp tục hỏi:
- Phạm tiên sinh, Ngô Hưng Quốc này ba năm trước đây được Tư Mã Sa Châu điều nhiệm tới Ngạc Châu làm Thứ Sử? Hắn không phải đang làm Tư Mã ở Phòng Châu hay sao?
Phạm Thức Đức đáp:
- Đại nhân có chỗ không biết. Ba năm trước đây Lư Lăng Vương Lý Hiển được đưa trở về triều đình, một lần nữa lập thành thái tử. Phàm là quan viên Phòng Châu bao năm qua hoặc ít hoặc nhiều đều có giao tình với thái tử. Quan viên trong Lại Bộ nịnh nọt thái tử nên đem quan viên ở Phòng Châu, chỉ cần là người hơi có giao tình với thái tử đều không duyên cớ thăng một cấp. Ngô Hưng Quốc cũng vì vậy mà từ Tư Mã điều nhiệm làm Tư Mã Trung Châu, từ thất phẩm thăng lên làm lục phẩm. Mới qua không bao lâu ước chừng không tới ba tháng triều đình lại khen ngợi chiến tích của hắn, trực tiếp thăng liền ba cấp, trở thành tam phẩm Thứ Sử Ngạc Châu.
Trong nội tâm Tần Tiêu đột nhiên xuất hiện nhiều dấu chấm than(!!!): thăng liền ba cấp? Kể cả đang đảm nhiệm Tư Mã thì trong vòng một năm thăng liền bốn cấp? Ngô Hưng Quốc, ngươi thật đúng là không đơn giản, xem ra ta hoài nghi là có đạo lý, cũng rất có tất yếu. Hợp với truy Lý Hiển mười bốn năm, hắn bị lưu vong ở đâu thì theo tới đó. Lý Hiển quay trở về thì ngươi cũng theo tới, nhanh chóng chạy đến Giang Nam Ngạc Châu này làm tam phẩm Thứ Sử... Ngô Hưng Quốc, lão tặc này! Ta suýt nữa bị da mặt người tốt của ngươi lừa gạt rồi. Không ngờ ngươi che dấu sâu như vậy.
Phạm Thức Đức nhìn qua Tần Tiêu đang nhíu mày, trên mặt dần dần lộ ra nộ khí, có chút kinh hoảng nói:
- Đại nhân, hạ quan có phải nói sai hay không?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại:
- Ah không, cảm tạ tiên sinh.
Lập tức kêu lên một tiếng, trên mặt của hắn xuất hiện nét vẻ lạnh lùng, lại lâm vào trầm tư.
Phạm Thức Đức âm thầm rung động trong lòng, bởi vì hắn từ trên mặt Tần Tiêu cảm thấy lực áp bách vô cùng cường đại, hơn nữa có một thứ chưa từng xuất hiện trên người của Tần Tiêu.
Sát khí!
Con mắt Tần Tiêu khép hờ, con ngươi cũng thu nhỏ vài phần, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vàng và khế đất trên bàn, hai tay nằm lại thành quyền, rung động khanh khách.
Trong nội tâm Tần Tiêu tức giận nói thầm: Ngô Hưng Quốc, lão tặc này quả nhiên là bán mạng cho Hỏa Phượng mà!
Làm bộ lương thiện lừa đời lấy tiếng, dấu diếm dã tâm mưu đồ làm loạn, thẳng cho tới hôm nay ngươi còn có ý định lừa gạt ta!
Sau khi lão tử tới Đại Đường thì đây là lần đầu tiên muốn giết người!
Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức ăn xong bữa sáng thì đi ra khỏi sương phòng, một đường đi tới đại đường phủ Thứ Sử. Ven đường trông thấy cả phủ Thứ Sử đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, người hầu nha hoàn lui tới bận rộn không ngừng, sau khi đi qua người của Tần Tiêu thì dừng lại nói một câu:
- Chúc mừng đại nhân.
Hào khí có vài phần vui mừng a.
Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười: không thể ngờ ta sống hai đời thì lấy lão bà lần đầu tiên lại là giả mạo a!
Hai người đi tới chính đường liền phát hiện trừ Ngô Hưng Quốc còn có một người quen.
Tần Tiêu ẩn ẩn cười lạnh: Quan Thiết Sơn, ngươi cũng tới rồi sao? Chẳng lẽ lo lắng giam lỏng không được ta nên cố ý mang binh đến áp trận sao?
Quan Thiết Sơn vui vẻ đầy mặt thi lễ với Tần Tiêu.
- Chúc mừng đại nhân! Mạt tướng vừa lấy được thiệp mời liền cố ý chạy đây chúc mừng đại nhân.
Tần Tiêu cười đáp lễ:
- Đa tạ Quan Tướng quân!
Ngô Hưng Quốc nói ra:
- Đại nhân, ta cảm tạ Quan Tướng quân rồi, thỉnh hắn hộ tống đại nhân đến trang viên ở Giang Châu, đội thuyền cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ đại nhân chuẩn bị cho tốt thì lên đường.
- Tốt, ta cũng đang định đi sớm đây, trang viên đó không biết là dạng gì.
Tần Tiêu nói ra.
- Trước khi đi ta cũng muốn gặp Ngô tiểu thư một lúc.
Ngô Hưng Quốc ngượng ngùng cười cười:
- Đại nhân, theo phong tục bản địa thì trước khi kết hôn hai người không được gặp mặt nhau. Chuyện này kính xin đại nhân thông cảm mới được, miễn cho dân chúng chê cười.
- Ah!
Tần Tiêu làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta ngược lại đã quên mất. Vậy được rồi, Quan Tướng quân, Phạm tiên sinh, chúng ta đi thôi.
- Đợi một chút, đại nhân.
Ngô Hưng Quốc lại mở miệng gọi lại Tần Tiêu, nói:
- Theo phong tục bản địa thì bà mối cũng có thể tạm ở lại nhà gái... Phạm tiên sinh đáp ứng làm mai mối thì có thể lưu lại.
Tần Tiêu thuận miệng nói:
- Vậy được rồi, Phạm tiên sinh lưu lại, giúp đỡ quản lý một ít sự vụ kết hôn. Làm phiền ngươi, Phạm tiên sinh.
Trong nội tâm thì thóa mạ gian tặc! Nói phong tục thì hay lắm, nói cho cùng chính là cô lập chúng ta, còn không cho thông tri với nhau nữa, còn phái tướng quân đến theo ta. Các ngươi đang tính buộc ta vào các ngươi sao?
Tần Tiêu cùng Quan Thiết Sơn ra khỏi phủ Thứ Sử. Không ngoài sở liệu của Tần Tiêu thì bên ngoài có hơn trăm kỵ binh tay cầm trường thương, biểu hiện thì nói hộ tống, nhưng chẳng khác gì bắt cóc.
Tần Tiêu nhìn qua đám quân sĩ này, đám này toàn là tinh anh của quân đội a.
Tiểu tốt dắt ngựa tới, Tần Tiêu xoay người ngồi lên, sau đó hét lớn một tiếng:
- Đi!
Thân thể những tên lính chung quanh cũng run lên, ngay tiếp theo thì con ngựa với thân cũng chạy đi, chân đạp loạn một hồi.
Vừa mới trở mình lên ngựa, da mặt của Quan Thiết Sơn hơi run lên, hắn thật sự bị khí thế vừa rồi của Tần Tiêu làm kinh hãi một phen, ánh mắt nhìn về phía Tần Tiêu cũng nhiều hơn vài phần kính sợ.
Khóe miệng Tần Tiêu xuất hiện nụ cười lạnh, cả bộ mặt bao phủ uy thế không giận tự uy, trong nội tâm đang quát:
- Vô danh tiểu tốt, lính tôm tướng cua! Đừng quên ta chính là Khâm Sai đại nhân, cũng không phải là thư sinh tay trói gà không chặt. Chỉ hơn trăm tên lính muốn vây khốn ta sao? Nếu ta muốn thoát ra khỏi tay các ngươi còn dễ hơn đi tới nhà bếp của mình nhiều lắm.