Lăng Thiên cười nói: "Mẫu thân, sao lại nhìn người ta như thế, khiến cho hai vị tiểu thư hoa dung nguyệt mạo đây sợ hãi đó".
Sở Đình Nhi hừ một tiếng, thầm tức giận. Hài tử này, trước mắt hai vị công nương cũng nói năng lếu láo như vậy, vạn nhất hai vị công nương hiểu nhầm thì sao? Nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Nghĩ tới hai cô nương này là tới tìm con của ình, mình ở đây hình như quả thật không được tiện lắm, liền đứng dậy nói: "Thiên nhi, hai vị cô nương đã đặc biệt tới tìm con, chắc là có chuyện cần nói, vi nương trong người không khỏe nên quay về trước. Huyên Huyên à, về nói với mẫu thân cháu, hôm khác ta nhất định sẽ tới bái phỏng".
Hai nàng đều đứng dậy, cúi người hành lễ: "Đa tạ bá mẫu, cung tống bá mẫu". Cuối cùng cũng thầm thở phào.
Sở đình Nhi thấy bộ dạng của hai thiếu nữ đều như trút được gánh nặng, nóng lòng muốn mình rời đi, lòng cười thầm một tiếng. Ra tới cửa thì đánh mắt với Lăng THiên, ra hiệu gọi hắn lại. ghé vào tai hắn nói: "Vị Vệ Huyên Huyên công nương này khá đấy, ta rất thích. Thiên nhi, con phải nắm chắc cơ hội nhé, nếu không...". Nói tới đây, đột nhiên mặt đỏ lê, đẩy con, tỏ ý bảo hắn cùng mình bước ra xa một chút.
Lăng Thiên trong lòng thì hiểu rõ, mẫu thân chính là muốn ra chủ ý này cho mình đây mà, không khỏi cười khổ. Sở Đình Nhi không biết, nhưng Lăng Thiên lại biết rất rõ rằng, có mặt ở đây không chỉ là hai tiểu nha đầu này mà thôi, hai vị cao thủ đó chắc cũng đi theo, vạn nhất mẫu thân có ý định chọn con dâu, ra chủ ý này cho mình, cho dù có nói bé đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng bị hai người đó nghe được, mình thì không sao, nhưng ảnh hưởng tới mặt mũi của mẫu thân.
Sở Đình Nhi vốn muốn dạy cho con cách lấy lòng nữ hài tử, lâm trận mài gương, đột nhiên phát hiện con của mình dường như hoàn toàn không hiểu ý của mình, mắt chỉ đành lướt trên người hai thiếu nữ một vòng, thân hình thì lại không động đậy.
"Thằng ngốc! Đồ đần!". Sở Đình Nhi trong lòng vừa tức giận vừa nôn nóng. Chẳng biết làm sao đành nói lời từ biệt, rồi ôm đầy một bụng đầy bực bội quay người bỏ đi, trên đường thầm mắng Lăng Thiên không ngớt.
Thấy Sở Đình Nhi cuối cùng cũng đi, ba người trong phòng cơ hồ đồng thời thở phào, nhịn không được đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười. Nhờ nụ cươi này, ba người đều cảm thấy khoảng cách nhanh chóng được kéo gần lại.
Lăng Thiên mở miệng nói: "Không biết hai vị cô nương, hôm nay đạc biệt đến tìm tại hạ có chuyện gì?". Tuy lòng đã biết rõ, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ hồ đồ.
Hai con mắt sáng như phết sơn đồng thời chiếu lên mặt hắn, Ngọc Băng Nhan mỉm cười nói: "Lệ Mộng Hồng Trần tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lăng công tử ẩn tàng thật là sau đó. Phần tâm cơ này, thật sự khiến tiểu muội bội phục không thôi lại không trả lời câu hỏi của Lăng Thiên, trái lại còn nói một câu đùa không nặng không nhẹ. Ý tứ rất rõ ràng, chúng ta đã nhìn thấu lớp ngụy trang của ngươi rồi, ngươi đừng mang bộ dạng hoàn khố đó nữa.
Lăng Thiên cười cười, mở miệng nói: "Xấu hổ quá, ngày đó trong hậu viện trông hai vị cô nương rất lạ mặt, lại thấy cô nương đang vẽ tranh, nhịn không được mới ngứa nghề bầy ra cái xấu. Vốn đã là bình thủy tương phùng, chuyện qua rồi thì quên. Không ngờ hai vị cô nương thần thông quảng đại, tìm được chỗ của tại hạ. Hai vị cô nương yên tâm, Lăng Thiên nếu còn phụ lòng tốt của người khác thì mất mặt lắm".
Lời này của Lăng Thiên, tỏ ý rằng ngày đó nguyên nhân mình lộ ra tài học, và biểu lộ hành động khó hiểu của mình lúc đó chỉ là vô ý, hơn nữa không có ý mượn chuyện này để kết giao với hai nàng. Tận sức để loại trừ khả năng hành vi của mình là muốn chuộc lợi, đề cao hình tượng quân tử.
Hai nàng nhìn nhau cười, vẫn là Ngọc Băng Nhan cất tiếng. "Nhưng không biết công tử vì sao lại ẫn nhẫn như vậy? Có nỗi khổ gì ư?".
Lăng Thiên cười ha ha: "Hai vị cô nương đều là người thông minh, đối với Lăng gia của ta chắc cũng có chút hiểu biết, loại sự tình này, hà tất còn phải hỏi?".
Tiểu tử này quả nhiên là láu cá! Câu này, nếu là trả lời thì cũng đã trả lời rồi, nói chưa trả lời thì cũng là chưa trả lời, lập lờ nước đôi, chẳng khác nào không nói gì. Còn nguyên nhân Lăng Thiên ẩn nhẫn, bất kể ai trong ba người ở đây nói ra, đều là chuyện kiêng kỵ. Hai nàng cảm thấy bực bội không thôi.
Ngọc Băng Nhan trấn tĩnh lại, cuối cùng không dây dưa với hắn về chuyện này nữa, trực tiếp vào chính đề: "Ngày đó tiểu muội thấy Lăng công tử vẽ tranh xuất thần nhập hóa, trong lòng vô cùng khâm phục; hôm nay mạo muội tới thăm, đặc biệt là để thỉnh giáo công tử".
Lăng Thiên đang thưởng thức vẻ muốn nói lại thôi của hai nàng, trong lòng đang cười thầm thì thấy Ngọc Băng Nhan đột nhiên nói toạc móng heo ra như vậy, không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng "hay"! Vị Ngọc gia tiểu côgn chúa này quả nhiên khôgn giống như người phàm tục, mỗi một câu nói đều trong nhu có cương.
Phải biết câu nói này của Ngọc Băng Nhan nhìn thì vô cùng đơn giản, kỳ thật lại chỉ ra mục đích đến của mình, trả lời câu hỏi trướcLăng Thiên, nhưng lại không cam tâm bị Lăng Thiên dắt mũi, cố ý thêm một câu "hôm đó tiểu muội thấy Lăng công tử vẽ tranh xuất thần nhập hóa", nhắc nhở Lăng Thiên, nếu ngươi còn không đáp ứng, bí mật của ngươi không giữ được đâu.
Lăng THiên cười khổ một tiếng nói: "Thứ cho tại hạ mạo muội, còn chưa thỉnh giáo tên của tiểu muội". Trong lòng lại thầm vui mừng, đây đúng là chỗ tốt của hoàn khố, nếu là một thế gia công tử đạo mạo đứng đắn, ngươi có dám thuận iệng gọi một thiếu nữ chỉ có duyên gặp mặt một lần là muội tử không? Ngọc Băng Nhan kinh ngạc, giờ mới nhớ ra mình luôn miệng tự xưng là tiểu muội, không ngờ lại chưa từng giới thiệu tên mình cho hắn. Câu đó của tiểu tử này rõ ràng là giễu cợt mình mà! Không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Tiểu nữ họ Ngọc, ngọc Băng Nhan".
Lăng Thiên cười thầm một tiếng, nghe nàng lại đổi xưng hô thành "tiểu nữ tử", rõ ràng là có bất mãn với mình. Hắn cười: "Thu thủy vi thần, băng ngọc tác nhan, tên của tiểu muội hay lắm! Xem ra người đặt tên cho muội cũng rất không tầm thường đó. Khôgn biết người nào mà tài giỏi thế nhỉ?".
Ngọc Băng nhan tức giận. Đây rõ ràng là dò hỏi lai lịch xuất thân của mình mà. Khôgn ngờ hắn lại hạ thủ từ tên gọi của mình, hơn nữa trong ngữ khí lại vô cùng ung dung, xem ra tên gia hỏa này chắc chắn vào lúc nghe thấy tên của mình đã đoán ra lai lịch của mình rồi. nàng lúc này mới tỉnh ngộ, mình vừa rồi đã lọt vào tròng của tên tiểu tử này rồi, dưới cơn tức giận, không ngờ lại đem tên húy của mình nói ra. Ở thời đại này, khi đối diện với một nam tử, một nữ hài mà chủ động nói ra tên của mình, mang ý nghĩ rất phi thường.
Nghĩ tới đây, mặt không khỏi nóng như có lửa đốt. Lại nghe hắn cứ luôn miệng đổi sang gọi mình là tiểu muội, tựa hồ như khóe miệng còn mang theo vẻ đắc ý, không khỏi vừa tức giận vừa xấu hổ nói: "Ngươi đã đoán ra rồi, còn hỏi làm gì nữa?" Vừa nói ra câu này, bản thân cũng bị ngữ khí của mình làm cho giật mình. Ta sao vậy? Sao tâm tình của ta lại dễ dàng bị hắn làm ảnh hưởng như thế? Không khỏi hít một hơi sâu, miễn cưỡng chấn định lại bản thân.
Lăng thiên cười ha hả nói: "Không sai, thì ra tiểu muội là con cháu của thế gia vọng tộc, chẳng trách nghi thái đĩnh đạc, phong thái tự nhiên như vậy". Nha đầu, hiện tại mới hiểu ra thì đã muộn rồi.
Lời này của Lăng Thiên lại thiểu nhầm cho Ngọc Băng Nhan: Thì ra vừa rồi hắn chỉ đoán, chứ không dám chắc, nhưng mình nói câu đó ra, chẳng khác nào mình đã thừa nhận. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nghĩ tới đây, nàng không cam lòng ở vào vị trí phòng thủ, chủ động tiến kích: "Lăng công tử chỉ nói tới nghi thái, phong thái của tiểu muội, nhưng lại khôgn nhắc một câu nào tới dung nhan của tiểu muội, xem ra dung nhan của tiểu muội xấu lắm phải không?".
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Sở Đình Nhi hừ một tiếng, thầm tức giận. Hài tử này, trước mắt hai vị công nương cũng nói năng lếu láo như vậy, vạn nhất hai vị công nương hiểu nhầm thì sao? Nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Nghĩ tới hai cô nương này là tới tìm con của ình, mình ở đây hình như quả thật không được tiện lắm, liền đứng dậy nói: "Thiên nhi, hai vị cô nương đã đặc biệt tới tìm con, chắc là có chuyện cần nói, vi nương trong người không khỏe nên quay về trước. Huyên Huyên à, về nói với mẫu thân cháu, hôm khác ta nhất định sẽ tới bái phỏng".
Hai nàng đều đứng dậy, cúi người hành lễ: "Đa tạ bá mẫu, cung tống bá mẫu". Cuối cùng cũng thầm thở phào.
Sở đình Nhi thấy bộ dạng của hai thiếu nữ đều như trút được gánh nặng, nóng lòng muốn mình rời đi, lòng cười thầm một tiếng. Ra tới cửa thì đánh mắt với Lăng THiên, ra hiệu gọi hắn lại. ghé vào tai hắn nói: "Vị Vệ Huyên Huyên công nương này khá đấy, ta rất thích. Thiên nhi, con phải nắm chắc cơ hội nhé, nếu không...". Nói tới đây, đột nhiên mặt đỏ lê, đẩy con, tỏ ý bảo hắn cùng mình bước ra xa một chút.
Lăng Thiên trong lòng thì hiểu rõ, mẫu thân chính là muốn ra chủ ý này cho mình đây mà, không khỏi cười khổ. Sở Đình Nhi không biết, nhưng Lăng Thiên lại biết rất rõ rằng, có mặt ở đây không chỉ là hai tiểu nha đầu này mà thôi, hai vị cao thủ đó chắc cũng đi theo, vạn nhất mẫu thân có ý định chọn con dâu, ra chủ ý này cho mình, cho dù có nói bé đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng bị hai người đó nghe được, mình thì không sao, nhưng ảnh hưởng tới mặt mũi của mẫu thân.
Sở Đình Nhi vốn muốn dạy cho con cách lấy lòng nữ hài tử, lâm trận mài gương, đột nhiên phát hiện con của mình dường như hoàn toàn không hiểu ý của mình, mắt chỉ đành lướt trên người hai thiếu nữ một vòng, thân hình thì lại không động đậy.
"Thằng ngốc! Đồ đần!". Sở Đình Nhi trong lòng vừa tức giận vừa nôn nóng. Chẳng biết làm sao đành nói lời từ biệt, rồi ôm đầy một bụng đầy bực bội quay người bỏ đi, trên đường thầm mắng Lăng Thiên không ngớt.
Thấy Sở Đình Nhi cuối cùng cũng đi, ba người trong phòng cơ hồ đồng thời thở phào, nhịn không được đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười. Nhờ nụ cươi này, ba người đều cảm thấy khoảng cách nhanh chóng được kéo gần lại.
Lăng Thiên mở miệng nói: "Không biết hai vị cô nương, hôm nay đạc biệt đến tìm tại hạ có chuyện gì?". Tuy lòng đã biết rõ, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ hồ đồ.
Hai con mắt sáng như phết sơn đồng thời chiếu lên mặt hắn, Ngọc Băng Nhan mỉm cười nói: "Lệ Mộng Hồng Trần tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lăng công tử ẩn tàng thật là sau đó. Phần tâm cơ này, thật sự khiến tiểu muội bội phục không thôi lại không trả lời câu hỏi của Lăng Thiên, trái lại còn nói một câu đùa không nặng không nhẹ. Ý tứ rất rõ ràng, chúng ta đã nhìn thấu lớp ngụy trang của ngươi rồi, ngươi đừng mang bộ dạng hoàn khố đó nữa.
Lăng Thiên cười cười, mở miệng nói: "Xấu hổ quá, ngày đó trong hậu viện trông hai vị cô nương rất lạ mặt, lại thấy cô nương đang vẽ tranh, nhịn không được mới ngứa nghề bầy ra cái xấu. Vốn đã là bình thủy tương phùng, chuyện qua rồi thì quên. Không ngờ hai vị cô nương thần thông quảng đại, tìm được chỗ của tại hạ. Hai vị cô nương yên tâm, Lăng Thiên nếu còn phụ lòng tốt của người khác thì mất mặt lắm".
Lời này của Lăng Thiên, tỏ ý rằng ngày đó nguyên nhân mình lộ ra tài học, và biểu lộ hành động khó hiểu của mình lúc đó chỉ là vô ý, hơn nữa không có ý mượn chuyện này để kết giao với hai nàng. Tận sức để loại trừ khả năng hành vi của mình là muốn chuộc lợi, đề cao hình tượng quân tử.
Hai nàng nhìn nhau cười, vẫn là Ngọc Băng Nhan cất tiếng. "Nhưng không biết công tử vì sao lại ẫn nhẫn như vậy? Có nỗi khổ gì ư?".
Lăng Thiên cười ha ha: "Hai vị cô nương đều là người thông minh, đối với Lăng gia của ta chắc cũng có chút hiểu biết, loại sự tình này, hà tất còn phải hỏi?".
Tiểu tử này quả nhiên là láu cá! Câu này, nếu là trả lời thì cũng đã trả lời rồi, nói chưa trả lời thì cũng là chưa trả lời, lập lờ nước đôi, chẳng khác nào không nói gì. Còn nguyên nhân Lăng Thiên ẩn nhẫn, bất kể ai trong ba người ở đây nói ra, đều là chuyện kiêng kỵ. Hai nàng cảm thấy bực bội không thôi.
Ngọc Băng Nhan trấn tĩnh lại, cuối cùng không dây dưa với hắn về chuyện này nữa, trực tiếp vào chính đề: "Ngày đó tiểu muội thấy Lăng công tử vẽ tranh xuất thần nhập hóa, trong lòng vô cùng khâm phục; hôm nay mạo muội tới thăm, đặc biệt là để thỉnh giáo công tử".
Lăng Thiên đang thưởng thức vẻ muốn nói lại thôi của hai nàng, trong lòng đang cười thầm thì thấy Ngọc Băng Nhan đột nhiên nói toạc móng heo ra như vậy, không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng "hay"! Vị Ngọc gia tiểu côgn chúa này quả nhiên khôgn giống như người phàm tục, mỗi một câu nói đều trong nhu có cương.
Phải biết câu nói này của Ngọc Băng Nhan nhìn thì vô cùng đơn giản, kỳ thật lại chỉ ra mục đích đến của mình, trả lời câu hỏi trướcLăng Thiên, nhưng lại không cam tâm bị Lăng Thiên dắt mũi, cố ý thêm một câu "hôm đó tiểu muội thấy Lăng công tử vẽ tranh xuất thần nhập hóa", nhắc nhở Lăng Thiên, nếu ngươi còn không đáp ứng, bí mật của ngươi không giữ được đâu.
Lăng THiên cười khổ một tiếng nói: "Thứ cho tại hạ mạo muội, còn chưa thỉnh giáo tên của tiểu muội". Trong lòng lại thầm vui mừng, đây đúng là chỗ tốt của hoàn khố, nếu là một thế gia công tử đạo mạo đứng đắn, ngươi có dám thuận iệng gọi một thiếu nữ chỉ có duyên gặp mặt một lần là muội tử không? Ngọc Băng Nhan kinh ngạc, giờ mới nhớ ra mình luôn miệng tự xưng là tiểu muội, không ngờ lại chưa từng giới thiệu tên mình cho hắn. Câu đó của tiểu tử này rõ ràng là giễu cợt mình mà! Không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Tiểu nữ họ Ngọc, ngọc Băng Nhan".
Lăng Thiên cười thầm một tiếng, nghe nàng lại đổi xưng hô thành "tiểu nữ tử", rõ ràng là có bất mãn với mình. Hắn cười: "Thu thủy vi thần, băng ngọc tác nhan, tên của tiểu muội hay lắm! Xem ra người đặt tên cho muội cũng rất không tầm thường đó. Khôgn biết người nào mà tài giỏi thế nhỉ?".
Ngọc Băng nhan tức giận. Đây rõ ràng là dò hỏi lai lịch xuất thân của mình mà. Khôgn ngờ hắn lại hạ thủ từ tên gọi của mình, hơn nữa trong ngữ khí lại vô cùng ung dung, xem ra tên gia hỏa này chắc chắn vào lúc nghe thấy tên của mình đã đoán ra lai lịch của mình rồi. nàng lúc này mới tỉnh ngộ, mình vừa rồi đã lọt vào tròng của tên tiểu tử này rồi, dưới cơn tức giận, không ngờ lại đem tên húy của mình nói ra. Ở thời đại này, khi đối diện với một nam tử, một nữ hài mà chủ động nói ra tên của mình, mang ý nghĩ rất phi thường.
Nghĩ tới đây, mặt không khỏi nóng như có lửa đốt. Lại nghe hắn cứ luôn miệng đổi sang gọi mình là tiểu muội, tựa hồ như khóe miệng còn mang theo vẻ đắc ý, không khỏi vừa tức giận vừa xấu hổ nói: "Ngươi đã đoán ra rồi, còn hỏi làm gì nữa?" Vừa nói ra câu này, bản thân cũng bị ngữ khí của mình làm cho giật mình. Ta sao vậy? Sao tâm tình của ta lại dễ dàng bị hắn làm ảnh hưởng như thế? Không khỏi hít một hơi sâu, miễn cưỡng chấn định lại bản thân.
Lăng thiên cười ha hả nói: "Không sai, thì ra tiểu muội là con cháu của thế gia vọng tộc, chẳng trách nghi thái đĩnh đạc, phong thái tự nhiên như vậy". Nha đầu, hiện tại mới hiểu ra thì đã muộn rồi.
Lời này của Lăng Thiên lại thiểu nhầm cho Ngọc Băng Nhan: Thì ra vừa rồi hắn chỉ đoán, chứ không dám chắc, nhưng mình nói câu đó ra, chẳng khác nào mình đã thừa nhận. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nghĩ tới đây, nàng không cam lòng ở vào vị trí phòng thủ, chủ động tiến kích: "Lăng công tử chỉ nói tới nghi thái, phong thái của tiểu muội, nhưng lại khôgn nhắc một câu nào tới dung nhan của tiểu muội, xem ra dung nhan của tiểu muội xấu lắm phải không?".
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Danh sách chương