Du Minh nghe được phịch một tiếng, ngó đầu ra cửa, thấy Hàn Đông đang hùng hổ đi đến.

"Làm sao vậy?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông đen mặt vứt một câu: "Ít chú ý đến tôi!"

A?... Ai thích để ý cậu a? Du Minh lại rụt đầu trở về, tự làm việc của mình.

Một lát sau, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nhạc thật lớn, Du Minh không chịu nổi thở dài, lại tới nữa...

"Nếu như nói không phải ông trời đem duyên phận trêu cợt cho chúng ta gặp gỡ cũng sẽ không đau lòng như vậy. Sẽ quên anh đi, chắc chắn sẽ quên anh đi, đây là sự trừng phạt đau khổ nhất, a... A... A..."

Hàn Đông hát đến một phen nước mũi một phen nước mắt, Du Minh ở phòng bên lại như không có việc gì.

Rốt cục, Hàn Đông đỏ ngầu mắt đá văng cửa.

"Cậu mẹ nó cũng quá máu lạnh đi? Tôi đã như vậy, cậu vẫn không hỏi han một chút!"

Du Minh nghiến răng ném qua một câu: "Không phải cậu bảo tôi đừng để ý tới cậu sao?"

Hàn Đông hung hăng gật đầu gật đầu lại gật đầu, "Được, Du Minh cậu được, cứ cái đức hạnh này của cậu đi! Nghẹn chết đi!"

Nói xong, lại ầm một tiếng sập cửa.

"Bệnh thần kinh." Du Minh hoàn toàn không để vào mắt.

Hàn Đông lại lôi dây thừng từ trong rương ra, sờ tới sờ lui, nước mắt tuôn như mưa. Hiện tại nếu có Diệp Liên Thành ở đây, khẳng định sẽ chui vào ổ chăn dỗ dành mình. Mẹ kiếp! Thật vất vả có một người tốt với mình, giờ con mẹ nó lại tìm không ra!! Kêu rên nửa ngày, kết quả không đến ba phút, Hàn Đông đã đang ngủ.

Vương Trung Đỉnh ngược lại làm việc không nghỉ, giấc ngủ không đến, giằng co nghiêng trời lệch đấy đến nửa đêm.

Rốt cục, di động ruyền đến một tiếng chuông.

Không biết vì cái gì, lúc Vương Trung Đỉnh cầm lấy di động, trong đầu nghĩ đến đầu tiên chính là tin nhắn Hàn Đông mộng du gọi tới cầu hòa. Kết quả tin nhắn đúng thật là Hàn Đông gửi, cũng là lúc mộng du gửi, nhưng không phải cầu hòa.

Mà là khiến Vương Trung Đỉnh xem xong giống như bị sét đánh.

Màn hình trắng trợn hiện lên ảnh Đại Điểu của Vương Trung Đỉnh!

Phía dưới đề dòng chữ to "Phấn chấn lòng người"—— "Trả lại cho anh!"

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Đông tư thế oai hùng bừng bừng đứng ở cửa phòng Du Minh. Tay đút túi quần, biểu cảm lạnh lùng, ra vẻ ngươi không phản ứng ta trước ta sẽ không để ý ngươi.

Du Minh, từ đầu đến cuối hoàn toàn không đem hắn làm bận tâm, giọng điệu đặc biệt tùy tiện: "Đi thôi."

Hàn Đông còn tưởng rằng bản thân mình có thể diện lớn, đắc chí nửa ngày, kết quả vừa ra cửa, liền thấy Vương Trung Đỉnh lạnh lùng đứng bên cạnh xe.

Trái tim Hàn Đông mãnh liệt run rẩy một chút, nhưng rất nhanh liền ổn định.

"Cậu lại đây, tôi có việc nói với cậu." Vương Trung Đỉnh mở miệng.

Hàn Đông lạnh lùng cười, "Thật có lỗi, tôi không có thời gian."

Vương Trung Đỉnh nhất định không dung túng hắn trực tiếp túm áo lôi đến chỗ không có người. Lúc ấy đầu óc Hàn Đông chỉ có một suy nghĩ: nếu ngươi dám cường hôn ta tại đây, lão tử sẽ tha thứ!

Kết quả, cường hôn không có, chính là cường mắng đến đây.

"Đây là cái gì?!!"

Hàn Đông đầu tiên là kinh hãi, rất nhanh lập tức thu hồi biểu cảm chột dạ, ra vẻ khinh thường mỉm cười.

"Không phải chứ? Thân là một người đàn ông, anh ngay cả cái này cũng không nhận ra? Còn muốn tới hỏi tôi?"

Vương Trung Đỉnh sầm mặt giận dữ, "Cậu thiếu giả ngu với tôi!"

"Tôi giả ngu sao? Vậy anh nói một chút, đây là gì? Là gì a?" Hàn Đông chơi tâm nhãn truy vấn.

Vương Trung Đỉnh xem ra mặt đã đen đến không còn dạng người.

"Không có việc gì tôi đi đây."

Hàn Đông xoay người vừa muốn đi, lại bị Vương Trung Đỉnh vung tay giữ chặt.

"Có phải cậu chụp hay không?"

Hàn Đông hừ cười một tiếng, ung dung xoay người.

"Anh có gì chứng cớ gì là tôi chụp?"

Vương Trung Đỉnh trực tiếp mở thông tin ký lục điện thoại ra, giơ trước mặt Hàn Đông.

"Đây không phải từ số của cậu sao?"

Hàn Đông mặt không đổi sắc tâm không loạn, lại từ túi áo lấy ra điện thoại của mình, vẫn ảnh chụp kia, cũng giơ ra một bản lịch sử gửi nhận.

"Ya, cái này chính là từ điện thoại của anh gửi tới trước."

Vương Trung Đỉnh sửng sốt, tức giận hơn nửa ngày mới mở miệng.

"Tôi khi đó đang ngủ, làm sao có thể gửi bưu kiện cho cậu?!!"

Hàn Đông học giọng điệu Vương Trung Đỉnh đáp lễ một câu, "Nhưng tôi khi đó cũng ngủ, làm sao có thể gởi cho anh?"

Vương Trung Đỉnh trăm triệu lần không nghĩ tới, chứng cớ đều ở trước mắt, Hàn Đông thế nhưng vẫn có thể tự giải vây.

Sự thật chứng minh, Hàn Đông bản lĩnh không chỉ có thế.

Hắn lại một phen túm lấy điện thoại Vương Trung Đỉnh, tìm đến ảnh Tiểu Điểu của mình, chất vấn ngược lại Vương Trung Đỉnh.

" Hình này lại là sao đây?"

Vương Trung Đỉnh rùng mình.

"Anh đừng nói đây cũng là tôi chụp a?" Hàn Đông cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ đều xóa tin nhắn và bưu kiện, cho nên trong điện thoại chỉ lưu lại lịch sử tối hôm Hàn Đông gửi tới. Hàn Đông mặc dù không có thói quen xóa lịch sử, nhưng thời điểm mộng du luôn tự giác giải quyết tốt hậu quả như vậy. Vì thế, hắn giơ hai chiếc di động lên trước mặt Vương Trung Đỉnh.

"Vậy chứng cứ đâu? Hả?"

Vương Trung trừng mắt nhìn Hàn Đông chừng ba phút, cũng không nói được một chữ.

Hàn Đông chọc chọc bụng Vương Trung Đỉnh, cười híp mắt nói: "Lần sau chụp ảnh tôi nhớ đặt mã, gom thành file lớn, vạn lần phải giấu cho tốt, chỗ đó đều sẽ không bị xuất bản ra nữa."

Nói xong, một phen đẩy Vương Trung Đỉnh sắc mặt cứng ngắc ra, vòng qua ôm vai Du Minh.

"Minh nhi a, chúng ta đi!"

Vương Trung Đỉnh nhìn bóng dáng đắc ý của Hàn Đông, không phải một câu "Nghiến răng nghiến lợi" có thể hình dung được tâm tình.

Hàn Đông trước lúc lên xe một giây còn một bộ lạnh lùng không kiềm chế được, một giây sau liền ôm Du Minh cười điên cuồng.

"Mau giúp tôi quay đầu lại nhìn xem cái mặt kia có phải kéo đến mặt đất rồi không?"

Du Minh tà nhìn hắn, "Cậu vui đến vậy sao?"

Hàn Đông nắm vai Du Minh nói: "Trước kia tôi đặc biệt không hiểu cậu cứ bưng mặt lạnh như vậy có ý gì, giờ tôi mới hiểu ra, đó là thật con mẹ nó quá sướng a, oahahahaha..."

Du Minh cười khẩy một tiếng, không nói chuyện.

...

Vương Trung Đỉnh ở bên này nén giận còn chưa tiêu, bên kia công ty lại xảy ra chuyện lớn.

Nghệ sĩ công ty bị tung ra scadal động trời!

Nhưng nghệ sĩ này không phải Lý Thượng, mà là Phương Vân.

Lúc Vương Trung Đỉnh trở lại công ty, sự tình đã náo động đến không thể vãn hồi, các hãng truyền thông lớn đều đang tranh nhau đưa tin: "Nữ minh tinh Phương Vân lâm vào nghi ngờ giao dịch quyền sắc ra vào khách sạn cùng chủ biên nước ngoài."

Tin tức vừa đưa lên, cổ phiếu Trung Đỉnh sụt gần 6%. Công ty không thể không triệu tập hội nghị khẩn cấp tìm cách ứng phó, bộ phận quan hệ xã hội của Phương Vân cũng nhanh chóng hành động.

Nhưng mà tình hình phát triển tồi tệ vượt xa dự liệu, chuyện này còn chưa có dấu hiệu đi xuống, lại một scadal khác nổi lên: Phương Vân tự cởi chụp ảnh nóng, hai nam một nữ chung một phòng...

Hơn nữa ảnh chụp tung ra toàn bộ đều rõ ràng, chân thật không dấu vết PS, muốn che dấu cũng che không được.

Nói chung, minh tinh đại bài bị tung ra scandal như vậy, cũng không phải ba chữ "Không cẩn thận" có thể khái quát. Chính là "thiệp chính" bị trừng phạt, hoặc là chọc phải người không nên dây vào.

Trong email Vương Trung Đỉnh còn có rất nhiều ảnh nóng và video chưa công bố, liên tục không ngừng gửi về từ nước ngoài. Không có bất cứ uy hiếp hay ám chỉ gì, chỉ là muốn ghê tởm Vương Trung Đỉnh một phen mà thôi.

"Phương tiểu thư, cô không thể vào."

"Các người tránh ra!"

"Phương tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút."

"Tôi muốn gặp Vương tổng, tránh ra! Tránh ra!"

Thanh âm Vương Trung Đỉnh lạnh lùng từ trong văn phòng truyền ra, "Để cho cô ta vào."

Hai giây sau, cửa bị đẩy ra.

Phương Vân vừa mới đến rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, tất cả kiêu ngạo tự phụ ngày xưa đều không còn, chỉ còn lại bộ dạng chật vật khóc lsoc nhòe cả trang dung.

"Vương tổng, cứu tôi..."

Vương Trung Đỉnh im lặng đứng quay lưng về phía nàng, thân hình lạnh lùng như núi.

Phương Vân lại ôm lấy chân Vương Trung Đỉnh đau khổ cầu xin, "Vương tổng, van xin ngài, chỉ có ngài mới có thể cứu tôi..."

Vương Trung Đỉnh như trước thờ ơ.

Trong tuyệt vọng Phương Vân cởi bỏ từng lớp quần áo, toàn thân trần trụi đối diện Vương Trung Đỉnh, lại đem bàn tay Vương Trung Đỉnh kéo đến trên ngực của mình, vẻ mặt ti tiện đáng thương.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp phủi tay về, trong mắt không thấy một tia gợn sóng.

"Cô khiến cho tôi ghê tởm."

Giọng điệu bình thản, lại như một loạt dao nhọn găm lên mặt Phương Vân.

Không thể không nói, người gửi bưu kiện rất thông minh. Chân chính có thể dồn Phương Vân đến chỗ chết không phải dư luận đại chúng, mà là ánh mắt khinh miệt của người đương quyền.

"Ra ngoài đi." Vương Trung Đỉnh nói.

Phương Vân giống như mất hồn ngồi liệt trên mặt đất.

Cuối cùng vẫn là Nhị Lôi phải tiến vào kéo Phương Vân ra ngoài, còn mang cả y phục của cô ta cùng ra.

Không đầy một lát, Phùng Tuấn đẩy cửa vào, biểu tình thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.

"Chuyện này là do Kim Phong giải trí bên kia tung ra, tôi hoài nghi là chuyện Y Lộ 'đổi hướng" khiến bọn họ sinh lòng oán hận, nên mới dùng phương thức này báo thù..."

"Cậu không cần che giấu." Vương Trung Đỉnh ngắt lời Phùng Tuấn, "Tôi biết là ai ở sau lưng sai khiến."

Phùng Tuấn bất đắc dĩ gật đầu một cái, sự thật bày ra trước mắt, người sáng suốt đều có thể thấy rõ. Tin tức đưa tin Phương Vân vì tranh đoạt cơ hội không tiếc ngủ với quan lớn, còn đề cập một nữ diễn viên khác nữa rõ ràng ám chỉ Y Lộ.

"Vậy chúng ta quản hay mặc kệ?" Phùng Tuấn hỏi.

Vương Trung Đỉnh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu là nghệ sĩ công ty, chúng ta vẫn có nghĩa vụ phụ trách, ít nhất làm đủ trách nhiệm cơ bản."

Mới vừa nói xong, hội đồng quản trị bên kia liền gọi tới.

Thanh âm của Vương Hải Chí mang theo mười phần lực sát thương.

"Chuyện này tuyệt đối không cần lo lắng, về phần nghệ sĩ này... Để cô ta tự sinh tự diệt đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện