Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Thành Lâm đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị lên đường. Nhìn khắp bốn phía không biết nên mang theo cái gì, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hàn Đông, vung tay bép một cái lên mông hắn.

“Đứng lên!”

Hàn Đông vẫn nằm ỳ một chỗ, “Làm gì?”

Diệp Thành Lâm nói “Phụ anh đem cái giường này ra ngoài!”

“Sao anh không dọn mấy cái khác trước đi? Cái giường lớn như vậy mang ra ngoài, đường đi thì bé xíu ra ra vào vào bất tiện lắm?!”

“Mấy cái khác không có gì mang theo hết, mấy cái… tủ này, ghế phích nước nóng đồ cậu xem cái nào xài được thì lấy mà xài, cái nào không xài thì cứ để đó chủ nhà dọn.”

Hàn Đông khó hiểu, “Trong cái phòng này cái nào cũng tốt hơn cái giường này hết á? Sao anh không mang theo? Hay là sợ không mang lên xe lửa được?”

“Đừng thắc mắc nữa, khiêng cái này ra ngoài là được rồi.”

Khiêng ra xong, Diệp Thành Lâm phủi phủi bàn tay dính đầy bụi, yên lặng nhìn Hàn Đông.

“Cậu định ở đây bao lâu nữa?”

Hàn Đông cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, “Ở được bao lâu thì ở bấy lâu thôi.”

Ngữ khí Diệp Thành Lâm đột nhiên trở nên dịu dàng, “Nhanh chóng lấy vợ sinh con đi, sắp già đến nơi rồi.”

“Anh nghĩ em không muốn sao?” Đêm qua Hàn Đông nằm mơ tới cô dâu đội khăn voan, kết quả lúc xốc lên toàn là bức ảnh trắng đen chụp gương mặt Vương Trung Đỉnh. (bị ám =))

Diệp Thành Lâm cười cười, không nói nữa.

Tối, bằng hữu anh em gần xa tụ lại một chỗ tiễn Diệp Thành Lâm.

Bởi vì Quý Châu quá xa, những người này không thể tới tận nơi dự đám cưới đúng ngày, đành phải gửi thiệp mừng trước, thành ra Diệp Thành Lâm như thể được tổ chức đám cưới sớm ở Bắc Kinh.

Diệp Thành Lâm cùng vợ tương lai cùng tới mời rượu, Hàn Đông lần đầu tiên thấy cô ấy, tướng mạo mặc dù không phải xuất chúng nhưng cũng không tệ, vừa nhìn biết ngay là một người vợ tốt.

“Đây là Đông tử anh hay kể với em!” Diệp Thành Lâm nói.

Vợ tương lai của anh cười một cái cụng ly rượu với Hàn Đông, ” Diệp Thành Lâm hay kể với chị: nếu không có người anh em cậu, không biết anh ấy phải trải qua những ngày ở Bắc Kinh như thế nào nữa.”

Hàn Đông nhấp một ngụm rượu, “Xin lỗi chị dâu, hôm nay dạ dày không được tốt lắm, không thể tiếp rượu rồi.”

Đám bên cạnh ồn ào: “Thằng nhóc Hàn Đông này không nể mặt gì hết, chị dâu cậu đã uống một hớp lớn rồi, cậu lớn như vậy rồi đừng lải nhải nữa! Hôm nay ai không uống ít nhất ba ly thì đừng hòng về!”

Tiếng ầm ỹ càng lúc càng lớn, Hàn Đông có chút dao động, một ly thì một ly, tới luôn! Ly rượu đưa tới bên mép đã bị Diệp Thành Lâm đoạt lấy,

“Để tôi uống thay cậu ấy.” Diệp Thành Lâm ngưỡng cổ uống từng ngụm lớn.

Không hiểu vì sao, ly rượu từng giọt từng giọt trượt vào yết hầu Diệp Thành Lâm, nhưng cảm giác cay đắng lại ở trong miệng Hàn Đông mãi không xua được.

Sau khi tiếp đãi tất cả khách, Diệp Thành Lâm triệt để say bí tỉ, vợ tương lai ngồi xuống ăn cơm, anh vẫn còn ngồi trên bàn cơm lầu bầu lầm bầm. Cuối cùng lắc lư lắc lư lại bàn của Hàn Đông, đặt mông ngồi xuống không đi nữa.

“Tiểu Đông tử… lại đây… anh với cậu nói chuyện…”

Hàn Đông ôm vai Diệp Thành Lâm, “Nói đi, em nghe nè.”

“Kỳ thực… Cậu nửa tháng này một mực đòi ngủ trên giường anh…”

Hàn Đông sửng sốt, “Ý anh là sao?”

“Cậu… tối hôm qua cậu giả vờ mộng du qua đòi ngủ cùng anh, cậu chỉ biết vậy, mà không biết là mấy mấy hôm trước nữa cậu mộng du thật cũng qua đòi ngủ trên giường anh.”

Hàn Đông lúng ta lúng túng, muốn nói gì thì nói ra luôn đi.

Diệp Thành Lâm cười đầy men say lộ ra một chút tình tự, “Cậu có biết vì sao mọi thứ anh đều để lại, chỉ mang một chiếc giường theo không? Vì anh sợ cậu sau này mộng du lại sang đó đòi ngủ cùng, nhưng lúc đó trên giường chỉ có một mình cậu nằm mà thôi.”

Nghe như thế, trái tim Hàn Đông như bị vật gì đó quất mạnh một cái.

Hắn đột nhiên phát hiện hóa ra mình không bình tĩnh được như thế, hắn ngày đó thần hồn lạc phách ngồi dưới đất không phải vì Lý Thượng, hắn bị một thằng mất dạy làm nhục bên đường, mời khách ở sân ga cũng không phải vì chút tiền này…

“Đông tử, anh chẳng có gì hết, chỉ biết để lại cho cậu một sợi dây…” Diệp Thành Lâm nói tới nghẹn ngào, “Sau này mỗi khi ngủ nhớ cột vào người, anh sợ anh vừa đi, cậu lại mộng du, lúc đó sẽ chẳng có ai chăm được cho cậu.”

Hàn Đông cố nén giọt nước mặt đang trực chờ chảy xuống cười trêu, “Anh không sợ em dùng nó thắt cổ hả?”

“Nghe lời…” Diệp Thành Lâm hoàn toàn chìm trong đau khổ, “Đem mình cột lại, đừng làm vậy anh đau lòng.”

Hàn Đông vẫy tay gọi chị dâu, “Diệp ca uống quá chén rồi, chị dìu anh ấy qua kia ăn cơm đi!”

Diệp Thành Lâm níu tay Hàn Đông không buông, sau cũng nhờ có hai người anh em mạnh mẽ lôi anh đi.

Sau đó, Hàn Đông bắt đầu một ly lại một ly uống rượu, mặc kệ hết đi! Khó chịu, thực sự là cmn khó chịu! Muốn uống rượu, trừ uống rượu thực sự không nghĩ ra cách khác khiến mình kiên cường hơn được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện