Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Biết rằng nếu không mở được hộp Hàn Đông khẳng định sẽ ở luôn không đi, Vương Trung Đỉnh đành phải kiên trì giúp đỡ.

Hàn Đông vừa nghe mùi thịt lập tức vươn vuốt.

Vương Trung Đỉnh bắt lấy cổ tay Hàn Đông, “Chờ chút, tôi đi lấy muỗng.”

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh vừa thả tay ra, Hàn Đông đã bị đói tới mức dùng móng chó vùi vào hộp.

“Cậu đợi một chút xíu nữa không được sao?” Vương Trung Đỉnh nổi giận quát một tiếng.

Hàn Đông làm sao chờ được? Chỉ cần Vương Trung Đỉnh vừa bỏ tay, hắn đã vội vàng hạ thủ.

Lần trước là trong tay đang có sẵn một cái muỗng, trực tiếp đưa lại cho hắn là xong, bây giờ phải qua phòng ăn lấy. Để tránh diễn ra cảnh buồn nôn, Vương Trung Đỉnh trực tiếp giật hộp thịt tự mình cầm, không ngờ Hàn Đông giống như một con chó lớn lẽo đẽo phía sao. Trái nhảy một cái, phải nhảy một cái, móng vuốt không ngừng tập kích hộp thịt trong tay Vương Trung Đỉnh, thiếu chút nữa thì vương vãi khắp nơi.

Vương Trung Đỉnh hết cách, chỉ có thể lấy tay bưng cái hộp, tay kia nắm tay hắn.

Cửa phòng bếp hơi nhỏ một chút, hai thằng đàn ông cùng vào có hơi khó khăn, Vương Trung Đỉnh liền để Hàn Đông chờ ở cửa, bất đắc dĩ Hàn Đông sống chết không buông tay. Vương Trung Đỉnh chỉ có thể vào trước sau đó quay đầu lại chắc chắn Hàn Đông vào không đụng cửa mới gọi: “Vào đi.”

Hàn Đông ngoan ngoãn đi tới.

Vương Trung Đỉnh dẫn Hàn Đông bước qua khỏi cửa, đưa cái hộp đã cắm sẵn cái muỗng cho hắn.

Hàn Đông vừa ăn vừa chậm rãi ra khỏi cửa.

Cuối cùng cũng đuổi đi được… Vương Trung Đỉnh thở dài một tiếng, nhấc chân tiến về phía bàn làm việc.

Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa dừng lại ở bàn làm việc, Hàn Đông cũng dừng lại tại bàn làm việc.

Vương Trung Đỉnh nhìn cái hộp trong tay Hàn Đông, không ngờ đã ăn sạch rồi.

Sau đó, cảnh tượng đáng tức giận diễn ra.

Hàn Đông lấy từ trong túi ra một cái hộp khác, đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh đứng hình sửng sốt chốc lát, cố nén xung động muốn đánh người, lần thứ hai nhận lấy.

Bây giờ đi được rồi chứ? Không ngờ Hàn Đông ba miếng hai hớp là giải quyết xong, lại đưa thêm một hộp cho hắn.

Vương Trung Đỉnh nháy mắt đen mặt, ông đây ở lại làm việc, không phải ở lại mở hộp cho cậu.

Thế nhưng với một người bị mộng du mà nói, anh tức hắn thế nào đây? Mộng du giết người còn được phán trắng án, ăn một hộp thịt thôi có gì đâu mà đáng giận?

Vương Trung Đỉnh mở một lượt 10 hộp, ăn đi! Ông cho cậu ăn đủ!

Bởi vậy, Hàn Đông càng không đi, trực tiếp ngồi bên cạnh Vương Trung Đỉnh trái ăn phải ăn.

Vương Trung Đỉnh tự huyễn bản thân tên đang trái ngồi phải ngồi chồm hỗm hai bên của mình chỉ là một con chó bự, vùi đầu vào chính chuyện.

Nhưng mà “con chó bự này” lại không chịu cô đơn, liên tục phát ra đủ thứ âm thanh. Có đôi khi còn dùng sức chép miệng, có khi hút nước tạo âm thành soàn soạt, lúc ngồi nghỉ dưỡng sức lại còn lấy muỗng khua khua.

Vương Trung Đỉnh hoài nghi Hàn Đông cố ý, nhưng mỗi khi nhìn sang, Hàn Đông hai mắt nhắm nghiền, không hề có dấu hiện giả vờ. Vương Trung Đỉnh từng nghiên cứu qua phương diện này rồi, người mộng du hầu như đều mở to hai mắt, hoặc cùng lắm là nửa khép nửa mở, sao lại có thành phần hai mắt nhắm nghiền vẫn có thể hành động như bình thường?

Nếu như nói chuyện với cậu ta, cậu ta có nghe được không?

Vương Trung Đỉnh thử mở miệng, “Ăn ngon lắm sao?”

“Nếu như có bánh nướng áp chảo còn ngon hơn!” Hàn Đông vui cười hớn hở nói. =))

Bánh nướng áp chảo… Tôi nướng cậu nghe còn ngon hơn! Vương Trung ĐỈnh mặt bình tĩnh đáp lời.

Một lát sau, Hàn Đông cầm một hộp thịt bị trộn lên tới nát bét đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh, thành công làm hắn buồn nôn lại cấp tốc rút trở lại. Một hồi lại chìa ra, sau lại cấp tốc rút về, mấy lần qua lại như thế, cuối cùng múc từ trong hộp một miếng thịt, giống như định “mời” Vương Trung Đỉnh.

“Muốn ăn hả?”

Không hề đáp lại.

Hàn Đông cười tới lưu manh, “Gọi anh đi cưng! Gọi anh đi anh cho em ăn thử một miếng.”

Vương Trung Đỉnh căn bản là lười phản ứng lại hắn.

Hàn Đông tự giác mất mặt, lại vùi đầu vào hộp.

Một lát xong, Vương Trung Đỉnh muốn đứng dậy rót nước, đột nhiên phát hiện chóp mũi Hàn Đông có dính chút tương. Làm người bị bệnh sạch sẽ, Vương Trung Đỉnh vừa định mở miệng kêu hắn lau, Hàn Đông đã tự động đưa lưỡi tới liếm.

Rất ít người có thể liếm tới chóp mũi, Hàn Đông không chỉ liếm tới, còn dư sức liếm tới.

“Thế nào? Đầu lưỡi của em rất dài đúng không?” Hàn Đông cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh lạnh mắt nhìn.

Kết quả, Hàn Đông càng nói đầu lưỡi càng vươn dài, chậm rãi liếm bốn quanh miệng. Trái một vòng phải một vòng, thuận chiều kim đồng hồ ngược chiều kim đồng hồ… Vừa làm còn phối hợp với giọng ngâm nga, “Muốn~ thế~ nào~ liếm~ thì~ thế~ nào~ liếm~”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện