Vương Trung Đỉnh giận đến đỉnh đầu bốc khói, Hàn Đông chạy trốn lại mặt mày hớn hở.

"Ta cười đắc ý, lại cười thỏa mãn, cười nhìn người hồng trần bất lão; ta cười đắc ý, lại cười thỏa mãn, cầu được một tiếng nhạc tiêu dao; ta cười đắc ý, lại cười thỏa mãn..."

Cười nhảy lên thang máy, cười lắc ra đại sảnh, cười chạy về phía cửa, cười nhìn thấy một siêu cấp vô địch Đại suất ca, sau đó, rốt cuộc cười không nổi...

Nhan sắc anh tuấn của Hạ Hoằng Uy như cường quang chiếu mắt lần thứ hai xuất hiện trước mặt Hàn Đông.

Hơn nữa lúc này đây, Hàn Đông thấy vô cùng rõ ràng.

"Oa, ai vậy a? Diện mạo giống như bước ra từ trong tranh a!"

Như một nữ nhân hoa si bên cạnh kinh hô, hai chân Hàn Đông xụi lơ tựa vào trụ lớn đại sảnh.

Thế giới này đặc biệt buồn cười...

Thì ra nam nhân khiến cho hắn thấy quen mặt kia, không chỉ là bạn cùng bàn lúc nhỏ của Vương Trung Đỉnh, chính là anh họ của vị ân nhân bị hắn xoay chuyển tính hướng bằng một đôi chân và lần thứ hai cứu hắn khi bị rơi vào trong giếng suýt chết!!! Quan trọng nhất là, Hàn Đông coi hắn là ân nhân, hắn coi Hàn Đông là cừu nhân (kẻ thù) a!!!

Vạn nhất để cho anh họ hắn biết sự việc kia, ta về sau còn bị làm nhục thế nào trong cái vòng luẩn quẩn này? Ngay lúc Hàn Đông đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm, hắn lại quét thấy một hình bóng quen thuộc.

Tuy rằng thay đổi một chiếc xe sang trọng, nhưng người trên xe vẫn không đổi, vẫn là Lý Thượng cùng Phương Vân. Hai người ngồi song song cùng một chỗ, Phương Vân tươi tắn tinh quang tỏa ra bốn phía, Lý Thượng vẻ mặt túng dục quá độ mỏi mệt.

Lý Thượng mơ hồ nhìn thấy Hàn Đông, nhưng khi quay đầu lại, lại không còn bóng dáng.

Hẳn là nhìn lầm đi? Đây là trong công ty, làm sao hắn có thể vào được?

Hàn Đông hừ cười một tiếng, coi như không có việc gì đi về ký túc xá.

"Tin tức tin cậy, Y Lộ sẽ ký hợp đồng quay về công ty chúng ta." Phương Vân đột nhiên mở miệng nói.

Lý Thượng phảng phất như không nghe thấy, ánh mắt một mực nhìn ra ngoài của sổ xe.

Phương Vân nháy mắt biến sắc, "Tôi vừa nói gì với cậu, cậu nghe được không?"

Lý Thượng vội vàng quay lại, gật đầu: "Nghe được, chị nói Y Lộ sẽ ký tên quay về công ty."

"Đúng a, người đàn bà kia da mặt thật dày, lúc trước Kim Phong giải trí đến mời, nàng ngoảnh mông bỏ đi! Kết quả thế nào? Ở đó lăn lộn ba năm, một tác phẩm cũng không có, còn bị quấn thêm một vụ tai tiếng tình dục."

Trợ lý cũng nói: "Kim Phong giải trí ký kết với mấy chế tác lớn cũng phải đền bù, thế càng ngày càng yếu. Y Lộ lúc trước chỉ là dễ kích động, nếu không đi ăn máng khác, hiện tại đã vững vàng ở hàng đầu."

Phương Vân liếc mắt, "Thật không biết Vương tổng nghĩ làm sao, lại vẫn tiếp nhận cô ta."

"Nghe nói còn muốn tổ chức một buổi lễ ký hợp đồng long trọng." Trợ lý thêm mắm thêm muối.

Sắc mặt Phương Vân càng kém, khó chịu lại quay sang trách móc Lý Thượng: "Cậu cũng không an ủi an ủi tôi."

Lý Thượng một giọng điệu cưỡi ngựa xem hoa khuyên nhủ: "Kỹ năng diễn xuất, danh khí, danh tiếng, dung mạo của chị loại nào mà không ăn đứt cô ta? Chị phân cao thấp với người đó chính là nâng nhân khí cho cô ta."

Nghe nói như thế, trên mặt Phương Vân mới xuất hiện một tia cười, nhưng nhìn lại Lý Thượng, vẫn là bộ dạng u sầu kia.

"Cậu hôm nay làm sao thế? Tinh thần kém như vậy."

Lý Thượng miễn cưỡng cười cười, "Có thể là gần đây áp lực khá lớn, luôn xuất hiện ảo giác."

Phương Vân kéo tay Lý Thượng ôn nhu an ủi: "Người mới thăng tiến quá nhanh, suy tính hơn thiệt là khó tránh."

"Đúng rồi, công ty ta gần đây có ký hợp đồng với người mới không?" Lý Thượng đột nhiên hỏi.

Phương Vân hướng ánh mắt sang trợ lý, trợ lý tỏ vẻ không rõ, "Gần đây cũng chưa về công ty, hẳn là có ký đi, tôi đã lâu không chú ý chuyện này."

Phương Vân tỏ vẻ từng trải, "Cậu cứ yên tâm, phim mới đã tới giai đoạn thử vai, nếu bây giờ vẫn chưa truyền ra khẩu phong, chứng tỏ việc cậu diễn nam chính là ván đã đóng thuyền. Chỉ cần vai diễn kia tới tay, trước khi chiếu phim, công ty nhất định sẽ dốc sức lăng xê cậu."

Lý Thượng gật đầu, không nói nữa.

...

Hạ Hoằng Uy tìm được Vương Trung Đỉnh ở quán cà phê ngoài trời, trên trán vẫn tỏa ra lệ khí.

"Hôm nay cậu thực rảnh rỗi a." Hạ Hoằng Uy nói.

"Không rảnh rỗi, chỉ là không có tâm trạng làm việc."

Hạ Hoằng Uy khuấy khuấy cà phê hỏi: "Ai lại dám chọc ngài?"

Vương Trung Đỉnh không trực diện trả lời, chỉ hỏi Hạ Hoằng Uy: "Nếu có một diễn viên, nội tâm của hắn rất khát vọng thành danh, nhưng sau đó lại liên tiếp làm ra chuyện khiến tôi chán ghét, đây là loại tâm tính gì?"

"Rất đơn giản, vì muốn gây sự chú ý của cậu." Hạ Hoằng Uy nói.

Vương Trung Đỉnh vẫn khó hiểu, "Tôi đối với hắn cũng đã đủ chú ý, nếu hắn không gây thêm chuyện, có thể đã được nhiều ưu đãi hơn. Mà bản thân của hắn cũng biết rõ điểm này, nhưng như cũ không tiếc bất kì giá nào chọc tôi tức giận."

Nghe Vương Trung Đỉnh vừa nói như thế, Hạ Hoằng Uy mới có suy đoán thật sự.

"Có lẽ, thứ hắn muốn chú ý không phải về sự nghiệp, mà là tình cảm cá nhân."

Vương Trung Đỉnh nhíu chặt hai mắt, "Là sao?"

"Hắn thể hiện tình cảm đối với cậu, loại này không liên quan đến thân phận của cậu, chỉ là đơn thuần nhằm vào cậu - người này."

Đối với cách nói này, Vương Trung Đỉnh lại thật ra có chút đồng tình, "Hắn quả thật luôn luôn đem tôi làm quân xanh."

(quân xanh: quân địch giả để tập luyện trên thao trường)

"Trở thành quân xanh cũng không nhất định là chán ghét cậu, cũng có có thể là thích cậu." Hạ Hoằng Uy vẻ mặt nghiền ngẫm.

Vương Trung Đỉnh cũng rất thanh tỉnh, "Hắn làm việc rất dứt khoát, hoàn toàn không có một tia "thích" dư âm."

"Nam hay nữ?"

"Nam."

Hạ Hoằng Uy cười to, "Ha ha ha... Tôi thật sự vô cùng muốn làm quen."

Hai ngày này công ty hủy bỏ huấn luyện Hàn Đông, Hàn Đông mỗi ngày đều rảnh rỗi ở ký túc xá dưỡng mông, mân mê một ít đồ bỏ đi. Người quản lý bên kia không có tin tức, nếu là người khác đã sớm gấp đến phát điên, nhưng Hàn Đông như cũ vẫn thảnh thơi, thích thú.

Xem ra lần này bị tôi chọc giận không nhẹ a! Căm thù đến tận xương tuỷ chứ? Cách ứng chết ngươi!

Dù sao ta sớm muộn gì cũng sẽ hồng, không vội ưu đãi nhất thời, hậu tích bạc phát mới là đạo lý lâu dài, từ từ sẽ đến thôi.

Hàn Đông tìm quyển sách Anh ngữ nhỏ tự mình bán manh, "I am slow-tempered. cool. east. east! (tôi là chậm chạp lạnh lùng Đông Đông)."

Lúc Trương Tinh Hồ trở lại, Hàn Đông đang tự bôi thuốc lên mông.

Mỗi lần thấy chỗ vết thương còn chưa tiêu sưng, lại nhớ đến Vương ca hung mãnh lúc đó, sau đó lại cười, không cần nói cũng biết cảm giác thỏa mãn thế nào. Tay cố sức đưa đến mặt sau, mỗi lần chạm vào miệng vết thương vừa nhe răng vừa say mê, đau cũng trở nên vui vẻ. Người không biết còn tưởng rằng là cung tần nhiều năm trông mòn con mắt rốt cục cũng được vua sủng ái, kỳ thật chính là bị đạp một cước.

"Cái mông của cậu vẫn chưa khỏi a?" Trương Tinh Hồ hỏi.

Hàn Đông cười ha ha, "Đâu nhanh vậy."

"Vậy cậu còn cao hứng như thế?" Trương Tinh Hồ khó hiểu.

Hàn Đông hướng hắn ngoắc ngoắc, "Lại đây."

"Làm gì?"

"Cậu giúp tôi nhìn xem, mông tôi có bị thương nặng không?"

Trương Tinh Hồ đi đến nhìn thoáng, "Có vẻ như sưng đến rất lợi hại."

Hàn Đông có chút vừa lòng với đáp án này, lại cực kỳ hứng thú hỏi: "Cậu lấy độ sưng của tôi quan sát, đoán xem người đánh tôi kia lúc ấy tâm trạng thế nào?"

Trương Tinh Hồ nghĩ nghĩ nói: "Hẳn là vô cùng phẫn nộ a, bằng không cũng sẽ không hạ chân ác như vậy."

"Là hận không thể đem tôi một cước đạp chết phải không?"

"Có vẻ như vậy."

"Ha ha ha ha ha ha..."

Hàn Đông cười đến được phải gọi là đắc ý, giống như nhặt được bao nhiêu tiện nghi.

Trương Tinh Hồ nhìn thấy kinh sợ, "Cậu không phải là cuồng bị hành hạ đi?"

Hàn Đông vừa muốn phủ nhận, chợt nghe thấy hai cái tiếng gõ cửa, vốn tưởng rằng là tiểu tử cách vách đó rốt cục đã chịu hiện thân, kết quả phát hiện người đứng ở cửa không ngờ lại là Phùng Tuấn, trong tay còn cầm hộp quà tặng.

Hàn Đông nháy mắt sửng sốt, tình huống gì đây?

Trương Tinh Hồ cũng lắp bắp kinh hãi, đây không phải Phùng Tuấn sao? Trợ lý riêng của Vương Trung Đỉnh kiêm quản lí đào tạo nghệ sĩ của công ty, thường xuyên đại diện Vương Trung Đỉnh phát ngôn với truyền thông, tuyệt đối được cho nhân vật số một.

"Phùng quản lí." Trương Tinh Hồ vội vàng lên tiếng chào hỏi, sau đó nhỏ giọng hướng Hàn Đông nói: "Tôi ra ngoài trước."

Hàn Đông ừ một tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại Hàn Đông cùng Phùng Tuấn, Phùng Tuấn ngồi cũng không ngồi, trực tiếp trình bày nguyên nhân đến.

"Vương tổng bảo cho tôi nói cho cậu, có hận thù cá nhân cứ việc tìm Vương tổng phát tiết, không cần mang sự nghiệp diễn xuất ra đùa giỡn."

Hàn Đông á khẩu không trả lời.

Phùng Tuấn cũng không giải thích thêm, quẳng đồ xuống rời đi.

Hàn Đông ngây ngốc nhìn hộp quà trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng, này... Đây là ý gì? Trong lòng không yên tâm sao? Phái người tới thăm tôi?

Cần phải không yên tâm, cũng là Hàn Đông ta không yên tâm a!

Hàn Đông khó mà tin được, một người hà khắc như Vương Trung Đỉnh, một người khó hầu hạ như vậy, thế nhưng không kể hiềm khích trước kia, còn nói ra lời rõ đại nghĩa như vậy.

Sao đột nhiên cảm thấy hắn rất quân tử đây?

Hàn Đông nhanh chóng tự quạt mình một tát, ngươi tỉnh lại đi a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện