Lỗ đạo diễn nhất thời bốc hỏa lớn, "Nếu có người làm được thì sao?"
"Nếu ngài có khả năng tìm được một người như thế ở hiện trường, tôi lập tức nhận lỗi trước toàn bộ nhân viên!"
"Đây chính là cô nói..." Lỗ đạo diễn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng trên người Hàn Đông, "Vậy để cho cậu ta thử xem, cậu ta mới tới, chưa có trải qua huấn luyện gì, nếu cậu ấy có thể làm được, liền chứng minh là năng lực của cô có vấn đề."
Nói xong, nhướn mắt ý bảo Hàn Đông lại đây.
Hàn Đông dựa theo phân phó của đạo diễn ngồi ở ghế trên, mắt nhìn phía trước không chớp, chỉ cần duy trì hai phút, ngoài ra biểu cảm tự nhiên là đạt yêu cầu.
Hai phút? Nữ diễn viên hừ lạnh một tiếng, người này nếu kiên trì được một phút không chảy nước mắt tôi sẽ bội phục.
"Hàn ca, cố lên! Hàn ca, anh là giỏi nhất!" Thẩm Sơ Hoa nhảy lên nhảy xuống hai cái tiểu chân ngắn hò hét mãnh liệt.
Hàn Đông bày ra diễn cảm Tiểu béo liếc mắt nhìn người kinh điển trên Internet.(?)
Ngây người là bản lĩnh sở trường của người chậm chạp, lại là Hàn Đông bầu bạn với đệ nhất hưu nhàn giải trí (Du Minh). So với các tuyệt kỹ khác, đây quả thực chỉ là một bữa ăn sáng, đừng nói chớp mắt, nhãn cầu cũng không dịch chuyển một chút.
Lúc đầu nhân viên công tác chỉ có tâm tính xem náo nhiệt, cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, theo thời gian kéo dài, bọn họ mới vì Hàn Đông âm thầm lau mồ hôi, sợ hắn bị lơ là mà thất bại.
Hàn Đông không phụ sự mong đợi của mọi người, phát huy ổn định, kiên trì đến một giây cuối cùng.
"Đạo diễn, hết thời gian rồi." Có người nhắc nhở.
Sắc mặt nữ diễn viên nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
Hàn Đông cũng không có lập tức chớp mắt, mà tiếp tục nhìn phía trước, ánh mắt không có một tia tiêu cự.
Lỗ đạo diễn ra hiệu cho nhân viên công tác an tĩnh lại, để Hàn Đông tiếp tục kiên trì một lát, làm gương cho những người khác. Cũng để cho nữ diễn viên kia thua tâm phục khẩu phục, triệt để không còn gì khúc mắc.
Không biết qua bao lâu, nữ diễn viên rốt cục mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
"Đạo diễn, rốt cuộc có cần xin lỗi không?"
Lỗ đạo diễn đang ngủ gật, nghe nói thế quyết đoán tỉnh táo lại, hỏi: "Bao lâu rồi?"
Tràng vụ nói: "Nửa giờ."
Lỗ đạo diễn cả kinh, "Cậu ta còn chưa có chớp mắt?"
Đừng nói chớp mắt, cử động cũng chưa cử động, có nhân viên cũng hoài nghi mắt Hàn Đông là đồ giả. Có người còn đặc biệt kiểm tra một phen, nhìn xem có phải dán hình ở trên mí mắt hay không, ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười.
Lỗ đạo diễn lúc này mới dùng giọng điệu cao ngạo hướng Hàn Đông nói: "Được rồi, có thể chớp mắt rồi."
Hàn Đông như cũ kiên trì không lơ là, ánh mắt cố chấp.
"Đừng cố chống nữa, chừa cho cô ta chút mặt mũi đi." Lỗ đạo diễn nhỏ giọng hướng Hàn Đông nói.
Hàn Đông mắt điếc tai ngơ.
Lỗ đạo diễn lúc này mới nhận thấy không hợp lý, đưa tay quơ quơ trước mắt Hàn Đông, một chút phản ứng cũng không có. Tiếp tục chọc chọc hắn, vẫn không có phản ứng. Cuối cùng đưa lỗ tai tiến đến bên miệng Hàn Đông nghe, mới phát hiện...đang ngủ.
Hàn Đông vừa rời studio, đã có người hội báo tình hình cho Vương Trung Đỉnh.
Trừ bỏ nói Lỗ đạo diễn có ấn tượng tốt với Hàn Đông, còn nhắc tới chuyện hắn ngủ ở studio. Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh sẽ đen mặt, không ngờ y chỉ khinh miêu đạm tả hừ một tiếng, nửa đêm "Tản bộ" khắp nơi, ban ngày có thể không buồn ngủ sao? "Vương tổng, Vạn tiểu thư đến."
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Cho cô ấy vào đi."
"Anh cuồng công việc quá, quên mất hôm nay là ngày mấy sao?" Vạn Lý Tình vừa vào văn phòng đã lên tiếng.
Vương Trung Đỉnh nhìn lịch, không phát hiện ngày gì đặc biệt.
Vạn Lý Tình nhắc nhở nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh."
"Không phải ngày mai sao?"
"Đối với người khác là ngày mai, đối với anh mà nói chính là ngày hôm nay, anh ngày nào chẳng ở lại văn phòng đến rạng sáng?"
...
Khi Hàn Đông về công ty, vừa vặn thấy Vạn Lý Tình đi về hướng bãi đỗ xe, không biết đang nói chuyện điện thoại cùng ai, sắc mặt dị thường khó coi, xem bộ dáng là đang phát tiết.
Vì thế, Hàn Đông trộm qua.
"Tôi thật sự hết cách với Vương Trung Đỉnh rồi, quả thực là nhi tử nô, trong mắt ngoại trừ nhi tử không còn ai khác."
"Người khác ai cũng có thể tổn thương, chỉ con trai của anh ta không thể, người khác muốn phũ liền phũ, đối với con trai các loại ôn nhu."
"Nếu không bởi vì ngày mai là sinh nhật anh ta, vừa rồi tôi đã trở mặt rồi."
Thì ra ngày mai là sinh nhật anh ta a... Hàn Đông nghĩ.
"Không phải sinh ra thì thế nào? Không phải cũng trở thành bảo bối sánh ngang sinh mạng rồi. Tôi cảm thấy nếu bây giờ Tây Tây nói một câu không cần mẹ kế, Vương Trung Đỉnh anh ta ngay cả kết hôn cũng không tính đến!"
Lại một tin tức kinh thiên oanh tạc đầu óc Hàn Đông, không phải sinh ra? Thì ra không phải sinh ra! Chẳng trách xem tướng mạo Vương Trung Đỉnh không có biểu hiện con nối dõi.
Không biết vì cái gì, Hàn Đông nghe thấy tin tức này thế nhưng cong cong khóe miệng.
"Tôi khoa trương? Nếu cô thấy thái độ vừa rồi của anh ta, sẽ biết tôi có khoa trương hay không..."
Vạn Lý Tình đang nói, đột nhiên một gương mặt quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
Hàn Đông cười híp mắt chào hỏi, "Chị dâu, đã lâu không gặp."
Vạn Lý Tình trong lòng thầm hô không xong, sao lại đụng phải tên nói càn này? Muốn trốn cũng trốn không thoát, vừa muốn mắng người vừa sợ mất mặt, cuối cùng chỉ có thể khách sáo cười cười, bước chân nhanh hơn đi đến xe của mình.
Kết quả, Hàn Đông đuổi đến rồi.
"Chị dâu, chị đừng giận Vương ca. Nam nhân yêu thương con cái không phải chuyện xấu, chứng tỏ anh ấy trọng tình cảm, có trách nhiệm. Chẳng qua là bởi vì con trai còn quá nhỏ, anh ấy mới khó có thể cân bằng, chờ đứa trẻ lớn một chút, chút vấn đề này liền tự nhiên hóa giải. Chị ngàn vạn lần không nên đánh mất niềm tin ở Vương ca a, ngàn vạn lần phải ổn định tình cảm của hai người a, đây là trụ cột tinh thần cuối cùng của em..."
Vạn Lý Tình muốn lên lên xe nhanh một chút, nhưng Hàn Đông lại cố tình đi ở phía trước, phải nhảy lên trái nhảy xuống nhiễu đến không lối thoát. Cuối cùng không nhịn được nữa, rốt cục đem lời nói dồn nén bấy lâu phun ra.
"Rốt cuộc mắc mớ gì tới cậu a? Cậu có thể đừng quan tâm vô nghĩa nữa không?!!"
Phịch một tiếng, cửa xe đóng lại trước mặt Hàn Đông.
Nhìn ô tô dần dần đi xa, Hàn Đông bày ra biểu cảm "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", ai da... vô cùng không có ý chí chiến đấu nha.
Vào đại lầu công ty, Hàn Đông nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đang nói chuyện điện thoại ở hành lang, nhưng không phải nói với Vạn Lý Tình.
"Buổi trưa có ăn cơm không? Ăn món gì? Ăn mấy bát? Rau chân vịt ăn một ít sao? Hương vị thế nào? Ừ... Ừ... Ba ba hôm nay nhất định sẽ về nhà, dù có bao nhiêu việc chưa làm xong cũng sẽ về nhà..."
Hàn Đông sau khi nghe xong còn bốc hỏa lớn hơn so với Vạn Lý Tình, Mẹ kiếp!!! Con người như anh cũng có thể nói chuyện ôn nhu như thế? Như anh mà có thể cười đến đẹp như thế? Liền mẹ nó biết hành hạ người!!! A a a a a a a...
Buổi tối, cả khu ký túc xá truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang.
Du Minh đứng ở cửa nhìn thoáng qua, thấy Hàn Đông đang vung búa đập đập gõ gõ trên một thanh gỗ, như là làm đồ mỹ nghệ. Vì thế cũng không hỏi nhiều, vô thanh vô tức trở về phòng của mình.
Kết quả, tiếng gõ này một mực liên tục đến nửa đêm.
Du Minh rốt cục mang bộ mặt nhiễu không chịu nổi đi tìm Hàn Đông, "Tôi nói, cậu còn chưa chịu ngủ a?"
"Lập tức, lập tức xong ngay đây."
"Làm cái gì đấy?"
Hàn Đông cười đến dị thường ôn nhu, "Làm một cái lược gỗ tặng bạn gái của tôi."
"Bạn gái?" Du Minh tò mò, "Bạn gái ở đâu ra?"
"Ở studio quen được."
"Hẹn hò khi nào?"
"Ngày mai."
Du Minh, "... Ngày mai?"
"Được rồi, chờ tôi tặng chuôi lược này cho nàng, nàng sẽ cùng tôi ở một chỗ." Hàn Đông bất đắc dĩ.
Du Minh chỉ có thể nghiêm mặt trả lời: "Cố lên."
Không đầy một lát, một cái lược nhỏ hoàn mỹ đã hoàn thành, Hàn Đông đem lược gói lại thật cẩn thận xong, đặt vào một hộp quà. Cảm giác đã buồn ngủ không chống đỡ nổi, đầu vừa ngả lên ghế sa lon liền ngủ mất.
Tới gần hai giờ, Vương Trung Đỉnh mới xử lý xong công việc, ngay lúc y lái xe về phía cổng, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
Hàn Đông đang từ hướng ký túc xá đi tới, bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều, như là vội muốn làm gì, hơn nữa rất rõ ràng là đi về phía tòa nhà văn phòng.
Nghĩ đến lời hứa với con trai, lại nghĩ đến thói quen dây dưa không dứt của Hàn Đông kia, Vương Trung Đỉnh dù có một tia lo lắng, cũng chỉ có thể đạp chân ga tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả vừa rẽ trái ra khỏi cổng, trong đầu Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiện lên hình ảnh Hàn Đông bị đụng, lại một cước phanh lại.
Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng, Hàn Đông nhắm nghiền mắt vọt tới, đáng tiếc chậm một bước, con số đã nhảy thành 2, Hàn Đông chỉ có thể đợi ở dưới.
Chờ Hàn Đông tới cửa phòng làm việc, hơi thở Vương Trung Đỉnh đã ổn định, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc như thường ngày, nhìn chằm chằm một văn kiện đã thẩm duyệt xong.
Chi—— cửa mở, một cái đầu ngó vào.
"Sinh nhật vui vẻ."
Vương Trung Đỉnh rùng mình, vạn lần không nghĩ tới mục đích chính chuyến này của Hàn Đông là tặng quà chúc mừng. Tuy rằng phương thức có chút đặc biệt, nhưng thành ý tuyệt đối đủ cảm động lòng người.
Lần này không đợi Hàn Đông tiến vào, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi tới, tiếp nhận món quà Hàn Đông đưa lên.
"Lễ vật nhỏ, tình ý thâm, lễ vật đại diện cho tấm lòng."
Vương Trung Đỉnh mỉm cười, "Cậu xác định thực sự là thể hiện tấm lòng của cậu? Không phải buổi tối tặng, buổi sáng lại đổi ý chứ."
"Tuyệt đối sẽ không." Hàn Đông đập lên ngực để biểu hiện chân tâm.
Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ đầu Hàn Đông, "Về đi."
Hàn Đông nghe lời theo sát VươngTrung Đỉnh cùng tiến vào thang máy.
"Nếu ngài có khả năng tìm được một người như thế ở hiện trường, tôi lập tức nhận lỗi trước toàn bộ nhân viên!"
"Đây chính là cô nói..." Lỗ đạo diễn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng trên người Hàn Đông, "Vậy để cho cậu ta thử xem, cậu ta mới tới, chưa có trải qua huấn luyện gì, nếu cậu ấy có thể làm được, liền chứng minh là năng lực của cô có vấn đề."
Nói xong, nhướn mắt ý bảo Hàn Đông lại đây.
Hàn Đông dựa theo phân phó của đạo diễn ngồi ở ghế trên, mắt nhìn phía trước không chớp, chỉ cần duy trì hai phút, ngoài ra biểu cảm tự nhiên là đạt yêu cầu.
Hai phút? Nữ diễn viên hừ lạnh một tiếng, người này nếu kiên trì được một phút không chảy nước mắt tôi sẽ bội phục.
"Hàn ca, cố lên! Hàn ca, anh là giỏi nhất!" Thẩm Sơ Hoa nhảy lên nhảy xuống hai cái tiểu chân ngắn hò hét mãnh liệt.
Hàn Đông bày ra diễn cảm Tiểu béo liếc mắt nhìn người kinh điển trên Internet.(?)
Ngây người là bản lĩnh sở trường của người chậm chạp, lại là Hàn Đông bầu bạn với đệ nhất hưu nhàn giải trí (Du Minh). So với các tuyệt kỹ khác, đây quả thực chỉ là một bữa ăn sáng, đừng nói chớp mắt, nhãn cầu cũng không dịch chuyển một chút.
Lúc đầu nhân viên công tác chỉ có tâm tính xem náo nhiệt, cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, theo thời gian kéo dài, bọn họ mới vì Hàn Đông âm thầm lau mồ hôi, sợ hắn bị lơ là mà thất bại.
Hàn Đông không phụ sự mong đợi của mọi người, phát huy ổn định, kiên trì đến một giây cuối cùng.
"Đạo diễn, hết thời gian rồi." Có người nhắc nhở.
Sắc mặt nữ diễn viên nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
Hàn Đông cũng không có lập tức chớp mắt, mà tiếp tục nhìn phía trước, ánh mắt không có một tia tiêu cự.
Lỗ đạo diễn ra hiệu cho nhân viên công tác an tĩnh lại, để Hàn Đông tiếp tục kiên trì một lát, làm gương cho những người khác. Cũng để cho nữ diễn viên kia thua tâm phục khẩu phục, triệt để không còn gì khúc mắc.
Không biết qua bao lâu, nữ diễn viên rốt cục mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
"Đạo diễn, rốt cuộc có cần xin lỗi không?"
Lỗ đạo diễn đang ngủ gật, nghe nói thế quyết đoán tỉnh táo lại, hỏi: "Bao lâu rồi?"
Tràng vụ nói: "Nửa giờ."
Lỗ đạo diễn cả kinh, "Cậu ta còn chưa có chớp mắt?"
Đừng nói chớp mắt, cử động cũng chưa cử động, có nhân viên cũng hoài nghi mắt Hàn Đông là đồ giả. Có người còn đặc biệt kiểm tra một phen, nhìn xem có phải dán hình ở trên mí mắt hay không, ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười.
Lỗ đạo diễn lúc này mới dùng giọng điệu cao ngạo hướng Hàn Đông nói: "Được rồi, có thể chớp mắt rồi."
Hàn Đông như cũ kiên trì không lơ là, ánh mắt cố chấp.
"Đừng cố chống nữa, chừa cho cô ta chút mặt mũi đi." Lỗ đạo diễn nhỏ giọng hướng Hàn Đông nói.
Hàn Đông mắt điếc tai ngơ.
Lỗ đạo diễn lúc này mới nhận thấy không hợp lý, đưa tay quơ quơ trước mắt Hàn Đông, một chút phản ứng cũng không có. Tiếp tục chọc chọc hắn, vẫn không có phản ứng. Cuối cùng đưa lỗ tai tiến đến bên miệng Hàn Đông nghe, mới phát hiện...đang ngủ.
Hàn Đông vừa rời studio, đã có người hội báo tình hình cho Vương Trung Đỉnh.
Trừ bỏ nói Lỗ đạo diễn có ấn tượng tốt với Hàn Đông, còn nhắc tới chuyện hắn ngủ ở studio. Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh sẽ đen mặt, không ngờ y chỉ khinh miêu đạm tả hừ một tiếng, nửa đêm "Tản bộ" khắp nơi, ban ngày có thể không buồn ngủ sao? "Vương tổng, Vạn tiểu thư đến."
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Cho cô ấy vào đi."
"Anh cuồng công việc quá, quên mất hôm nay là ngày mấy sao?" Vạn Lý Tình vừa vào văn phòng đã lên tiếng.
Vương Trung Đỉnh nhìn lịch, không phát hiện ngày gì đặc biệt.
Vạn Lý Tình nhắc nhở nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh."
"Không phải ngày mai sao?"
"Đối với người khác là ngày mai, đối với anh mà nói chính là ngày hôm nay, anh ngày nào chẳng ở lại văn phòng đến rạng sáng?"
...
Khi Hàn Đông về công ty, vừa vặn thấy Vạn Lý Tình đi về hướng bãi đỗ xe, không biết đang nói chuyện điện thoại cùng ai, sắc mặt dị thường khó coi, xem bộ dáng là đang phát tiết.
Vì thế, Hàn Đông trộm qua.
"Tôi thật sự hết cách với Vương Trung Đỉnh rồi, quả thực là nhi tử nô, trong mắt ngoại trừ nhi tử không còn ai khác."
"Người khác ai cũng có thể tổn thương, chỉ con trai của anh ta không thể, người khác muốn phũ liền phũ, đối với con trai các loại ôn nhu."
"Nếu không bởi vì ngày mai là sinh nhật anh ta, vừa rồi tôi đã trở mặt rồi."
Thì ra ngày mai là sinh nhật anh ta a... Hàn Đông nghĩ.
"Không phải sinh ra thì thế nào? Không phải cũng trở thành bảo bối sánh ngang sinh mạng rồi. Tôi cảm thấy nếu bây giờ Tây Tây nói một câu không cần mẹ kế, Vương Trung Đỉnh anh ta ngay cả kết hôn cũng không tính đến!"
Lại một tin tức kinh thiên oanh tạc đầu óc Hàn Đông, không phải sinh ra? Thì ra không phải sinh ra! Chẳng trách xem tướng mạo Vương Trung Đỉnh không có biểu hiện con nối dõi.
Không biết vì cái gì, Hàn Đông nghe thấy tin tức này thế nhưng cong cong khóe miệng.
"Tôi khoa trương? Nếu cô thấy thái độ vừa rồi của anh ta, sẽ biết tôi có khoa trương hay không..."
Vạn Lý Tình đang nói, đột nhiên một gương mặt quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
Hàn Đông cười híp mắt chào hỏi, "Chị dâu, đã lâu không gặp."
Vạn Lý Tình trong lòng thầm hô không xong, sao lại đụng phải tên nói càn này? Muốn trốn cũng trốn không thoát, vừa muốn mắng người vừa sợ mất mặt, cuối cùng chỉ có thể khách sáo cười cười, bước chân nhanh hơn đi đến xe của mình.
Kết quả, Hàn Đông đuổi đến rồi.
"Chị dâu, chị đừng giận Vương ca. Nam nhân yêu thương con cái không phải chuyện xấu, chứng tỏ anh ấy trọng tình cảm, có trách nhiệm. Chẳng qua là bởi vì con trai còn quá nhỏ, anh ấy mới khó có thể cân bằng, chờ đứa trẻ lớn một chút, chút vấn đề này liền tự nhiên hóa giải. Chị ngàn vạn lần không nên đánh mất niềm tin ở Vương ca a, ngàn vạn lần phải ổn định tình cảm của hai người a, đây là trụ cột tinh thần cuối cùng của em..."
Vạn Lý Tình muốn lên lên xe nhanh một chút, nhưng Hàn Đông lại cố tình đi ở phía trước, phải nhảy lên trái nhảy xuống nhiễu đến không lối thoát. Cuối cùng không nhịn được nữa, rốt cục đem lời nói dồn nén bấy lâu phun ra.
"Rốt cuộc mắc mớ gì tới cậu a? Cậu có thể đừng quan tâm vô nghĩa nữa không?!!"
Phịch một tiếng, cửa xe đóng lại trước mặt Hàn Đông.
Nhìn ô tô dần dần đi xa, Hàn Đông bày ra biểu cảm "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", ai da... vô cùng không có ý chí chiến đấu nha.
Vào đại lầu công ty, Hàn Đông nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đang nói chuyện điện thoại ở hành lang, nhưng không phải nói với Vạn Lý Tình.
"Buổi trưa có ăn cơm không? Ăn món gì? Ăn mấy bát? Rau chân vịt ăn một ít sao? Hương vị thế nào? Ừ... Ừ... Ba ba hôm nay nhất định sẽ về nhà, dù có bao nhiêu việc chưa làm xong cũng sẽ về nhà..."
Hàn Đông sau khi nghe xong còn bốc hỏa lớn hơn so với Vạn Lý Tình, Mẹ kiếp!!! Con người như anh cũng có thể nói chuyện ôn nhu như thế? Như anh mà có thể cười đến đẹp như thế? Liền mẹ nó biết hành hạ người!!! A a a a a a a...
Buổi tối, cả khu ký túc xá truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang.
Du Minh đứng ở cửa nhìn thoáng qua, thấy Hàn Đông đang vung búa đập đập gõ gõ trên một thanh gỗ, như là làm đồ mỹ nghệ. Vì thế cũng không hỏi nhiều, vô thanh vô tức trở về phòng của mình.
Kết quả, tiếng gõ này một mực liên tục đến nửa đêm.
Du Minh rốt cục mang bộ mặt nhiễu không chịu nổi đi tìm Hàn Đông, "Tôi nói, cậu còn chưa chịu ngủ a?"
"Lập tức, lập tức xong ngay đây."
"Làm cái gì đấy?"
Hàn Đông cười đến dị thường ôn nhu, "Làm một cái lược gỗ tặng bạn gái của tôi."
"Bạn gái?" Du Minh tò mò, "Bạn gái ở đâu ra?"
"Ở studio quen được."
"Hẹn hò khi nào?"
"Ngày mai."
Du Minh, "... Ngày mai?"
"Được rồi, chờ tôi tặng chuôi lược này cho nàng, nàng sẽ cùng tôi ở một chỗ." Hàn Đông bất đắc dĩ.
Du Minh chỉ có thể nghiêm mặt trả lời: "Cố lên."
Không đầy một lát, một cái lược nhỏ hoàn mỹ đã hoàn thành, Hàn Đông đem lược gói lại thật cẩn thận xong, đặt vào một hộp quà. Cảm giác đã buồn ngủ không chống đỡ nổi, đầu vừa ngả lên ghế sa lon liền ngủ mất.
Tới gần hai giờ, Vương Trung Đỉnh mới xử lý xong công việc, ngay lúc y lái xe về phía cổng, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
Hàn Đông đang từ hướng ký túc xá đi tới, bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều, như là vội muốn làm gì, hơn nữa rất rõ ràng là đi về phía tòa nhà văn phòng.
Nghĩ đến lời hứa với con trai, lại nghĩ đến thói quen dây dưa không dứt của Hàn Đông kia, Vương Trung Đỉnh dù có một tia lo lắng, cũng chỉ có thể đạp chân ga tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả vừa rẽ trái ra khỏi cổng, trong đầu Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiện lên hình ảnh Hàn Đông bị đụng, lại một cước phanh lại.
Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng, Hàn Đông nhắm nghiền mắt vọt tới, đáng tiếc chậm một bước, con số đã nhảy thành 2, Hàn Đông chỉ có thể đợi ở dưới.
Chờ Hàn Đông tới cửa phòng làm việc, hơi thở Vương Trung Đỉnh đã ổn định, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc như thường ngày, nhìn chằm chằm một văn kiện đã thẩm duyệt xong.
Chi—— cửa mở, một cái đầu ngó vào.
"Sinh nhật vui vẻ."
Vương Trung Đỉnh rùng mình, vạn lần không nghĩ tới mục đích chính chuyến này của Hàn Đông là tặng quà chúc mừng. Tuy rằng phương thức có chút đặc biệt, nhưng thành ý tuyệt đối đủ cảm động lòng người.
Lần này không đợi Hàn Đông tiến vào, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi tới, tiếp nhận món quà Hàn Đông đưa lên.
"Lễ vật nhỏ, tình ý thâm, lễ vật đại diện cho tấm lòng."
Vương Trung Đỉnh mỉm cười, "Cậu xác định thực sự là thể hiện tấm lòng của cậu? Không phải buổi tối tặng, buổi sáng lại đổi ý chứ."
"Tuyệt đối sẽ không." Hàn Đông đập lên ngực để biểu hiện chân tâm.
Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ đầu Hàn Đông, "Về đi."
Hàn Đông nghe lời theo sát VươngTrung Đỉnh cùng tiến vào thang máy.
Danh sách chương