Cô nằm trên giường gần một tiếng rồi, má cô vẫn còn rất nóng.

  Cố Ý nghĩ, cô sợ rằng mình đã trúng một loại kịch độc.

  Trì Tự cho cô  một cảm giác vô sắc vô vị, tiêu hồn thực cốt.

Các bạn cùng phòng sau khi xem biểu diễn trở về ký túc, phát hiện đèn ký túc sáng rực.

”Cậu về sớm sao không nói một tiếng?”

Cố Ý bọc chăn trên giường:

”Tớ không thoải mái, thầy có điểm danh không?”

”Không.”

Cố Ý thở phào nhẹ nhõm.

Cô thật sự không thoải mái, đặc biệt là trái tim, vô cùng bất thường.

Bịch bịch bịch, sống chết không chậm đi.

Cô nằm trên giường gần một tiếng rồi, má cô vẫn còn rất nóng.

Cố Ý nghĩ, cô sợ rằng mình đã trúng một loại kịch độc.

Trì Tự cho cô  một cảm giác vô sắc vô vị, tiêu hồn thực cốt.

Xá Trường hỏi cô:

”Khó chịu chỗ nào? Có uống thuốc không?”

Cố Ý ồm ồm:

”Không cần.”

Đáng sợ, đây thật sự là giọng cô sao…

Không chỉ có tim cô đập rộn ràng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mà cả người cũng mềm nhũn, không thể cứng rắn nói chuyện.

Hơn nữa, cô bỗng nhiên nhớ lại lần trước ở cùng Trì Tự, lặp đi lặp lại, sau đó chỉ hận không thể giết được chính cô.

Trời ơi, lần đầu tiên gặp mặt ở thư viện, cô thật não tàn khi sử dụng thủ đoạn để bắt chuyện? Cô lại ném bóng rổ của người ta vào hồ bơi? Thật là bệnh thần kinh.

Còn có hai mươi thùng nước suối, một hoạt động ngu ngu ngốc đến tột cùng a a a a!

Cô tại sao lại để ý như vậy!

Suốt đêm, dây thần kinh của Cố Ý đều ở trong trạng thái khẩn trương, mặc dù miễn cưỡng ngủ, nhưng trong mơ cũng xuất hiện lặp đi lặp lại vẻ mặt một người tuấn tú mà lạnh nhạt.

Anh nói với cô: ”Bệnh thần kinh.”

Cố Ý cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm.

Nhưng mà anh mắng chửi cũng rất tuyệt, quá đẹp trai.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường Cố Ý ngây người như phỗng.

Sáng nay động tác của cô và Ninh Hủy Cẩn chậm, cơm nước xong chạy tới lớp học, trên đường không có người nào.

Cố Ý thẹn thẹn thò thò, cuối cùng cũng hỏi ra lời:

”Cái đó, lần trước cậu hỏi, thích một người sẽ để ý cái nhìn của người đó về mình, thật sự có chuyện này sao?”

Ninh Hủy Cẩn: ”Tớ không biết.”

Ánh mắt cô mơ màng, vẻ mặt ảm đạm. Cố Ý hỏi như thế nào, cô cũng không nghiêm túc trả lời.

Hai người đi đến lớp 10/3, còn ba phút nữa là vào học.

Ninh Hủy Cẩn phút chốc dừng lại, nhặt một tấm thẻ học sinh lên.

Cố Ý thúc giục cô nhanh lên một chút.

”Chờ một chút.”

”Cậu muốn làm gì?”

Cô cầm chặt thẻ cơm trong tay, bỗng nhiên đi nhanh đến hàng rào trường.

Cố Ý: ”Này này, cậu làm gì đó?!”

Ninh Hủy Cẩn cười nhạt:

”Cậu liên tục nói tớ có một người bạn trai thân, ngày hôm qua người bạn trai thân đó nói với tới, hắn thích một nữ sinh khác.”

Cố Ý có chút nói bừa.

”Bạn trai thân” chẳng qua là nói giỡn, Diêu Tử Tuấn chưa từng biểu hiện thích Ninh Hủy Cẩn, cô làm sao có quan hệ muốn độc chiếm?

Cố Ý: ”Đây là thẻ cơm của nữ sinh kia?”

Ninh Hủy Cẩn gật đầu, không nói nhiều, giơ tay cầm tấm thẻ cơm ném ra người hàng rào.

Ngoài hàng rào là vùng ngoại ô Dung Châu, căn bản sẽ không có học sinh đi qua.

Huyết khí Cố Ý nhảy vọt lên:

”Cậu sao có thể làm vậy!”

Ninh Hủy Cẩn ngược lại kỳ quái:

”Tớ không phải học cậu sao? Cậu có thể ném bóng rổ của người ta, tớ không thể ném thẻ cơm sao?”

”Sao giống nhau được!”

”Làm sao mà không giống?”

”Reng reng reng linh linh…”

Tiếng chuông báo giờ đọc bất ngờ vang lên, Cố Ý giậm mạnh chân, chẳng muốn cùng cô nói nhảm, xoay người lên tầng học.

Dĩ nhiên không giống nhau.

Cố Ý nghĩ rất đơn giản:

Cô có thể làm người xấu, quang minh chính đại làm chuyện xấu, nhưng tuyệt đối không làm tiểu nhân thâm độc.

Vào trễ giờ đọc sớm, Cố Ý và Ninh Hủy Cẩn sau khi tan lớp bị giáo sư ngữ văn giữ lại dạy dỗ một trận.

Rời phòng làm việc, Ninh Hủy Cẩn chủ động tìm Cố Ý nói chuyện:

”Cậu sẽ không nói cho người khác biết chứ?”

Cố Ý không quay đầu lại, đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Tòa giảng đường phía dưới là gác trên cao, lớp bọn họ thực tế là ở lầu hai.

Cuối hành lang phía dưới chính là hàng rào khu giáo đường, ở cuối hành lang có thể miễn cưỡng thấy các tòa nhà ở phía ngoài hàng rào, nhưng không thấy được mặt đất.

Cố Ý nằm sấp  chuẩn bị một hồi lâu.

”Đại thúc!”

Tất cả học sinh trên ban công đều bị cô dọa khẽ run rẩy.

”Đại thúc bên ngoài!”

”Đúng, chính là người, con kêu đại thúc đấy.”

Ninh Hủy Cẩn nghe được cô kêu, sắc mặt xanh rồi trắng một trận.

Đại thúc chất phác vai đang gánh cuốc ngửa đầu nhìn cô: ”Cô bé? Làm sao vậy?”

”Đại thúc, người giúp con nhìn mặt đất bên này có một tấm thẻ trường, màu xanh da trời đấy.”

Cố Ý bị vây quanh bởi một vòng người, duỗi đầu xem cuộc vui.

Đại thúc rất nhanh tìm được thẻ cơm, ném từ bên ngoài vào, bạn học nhặt được gấp rút chạy tới trả cho Cố Ý.

Cố Ý nhìn một cái.

Lớp 10/4, Hạ Vũ Tâm.

Thật là một nhân vật phiền toái.

Sau khi tiểu kịch vườn trường kết thúc, bạn học vây xem cũng dần tản ra.

Trì Tự cũng theo hành lang trở lại phòng học.

Anh không biết Cố Ý đang làm gì.

Nhưng cô đã bước đến lớp 10/4.

Có bạn học hỏi Cố Ý: ”Cậu làm sao biết thẻ cơm bị ném ra bên ngoài?”

Cố Ý không có ý định vạch trần Ninh Hủy Cẩn, dù sao lúc trước hai người cũng coi như là bạn thân.

”Nhìn thấy có người ném, nhưng không quen.”

Cố Ý muốn tìm một bạn lớp bốn thay cô trả thẻ cơm.

Mặc dù giúp người ta nhặt về, nhưng cô thực sự không muốn cùng vị người đẹp cổ điển kia xuất hiện cùng nhau quá nhiều.

Ai ngờ có người làm chuyện tốt gọi Hạ Vũ Tâm ra, cô chạm mặt trực tiếp Cố Ý.

Cố Ý duỗi tay ra: ”Cho cậu.”

Hạ Vũ Tâm nhận lấy, cầm tay cô.

Vài giây sau vẫn không buông ra.

Cố Ý vừa định trừng cô, thì vị người đẹp khí chất cổ điển này bổng nhiên mở miệng nói:

”Đại huynh đệ, cậu thật tốt!”

Cố Ý hóa đá tại chỗ.

Đại huynh đệ?

Đợi một chút, cậu ta cầm nhầm kịch bản rồi hả?

Hạ Vũ Tâm buông tay ra, vỗ bả vai Cố Ý một cái.

Cô ấy vỗ rất dùng sức, xương bả vai Cố Ý thậm chí sai chỗ rồi.

”Đại huynh đệ, tớ hôm nay không mời cậu ăn cơm, thì ba chữ Hạ Vũ Tâm viết ngược!”

****

Giữa trưa tan học, Cố Ý không đợi Ninh Hủy Cẩn, một mình đi.

Cô bước ra từ cửa sau phòng học, Hạ Vũ Tâm đột nhiên chui ra:

”Đi thôi đại huynh đệ.”

Cố Ý: ”…”

Cố Ý: ”Tớ có tên.”

”Tên mỗi người đều có, nhưng đại huynh đệ lại không phải ai cũng có thể gọi.”

Cố Ý: ”…”

Hạ Vũ Tâm: ”Chỉ đùa một chút thôi, tên cậu rất êm tai.”

Các lớp đều công nhận hai đại mỹ nhân đang sánh bước đi trên đường, làm mắt người khác sáng lên.

Cố Ý luôn quan sát Hạ Vũ Tâm, lúc thấy cô ấy im lặng không nói chuyện vẫn là khuôn mặt dịu dàng dáng dấp cao quý.

Cô bỗng nhiên nhớ đến lời kịch kim tinh tú dặm:

Aiyo, vừa nãy ta mới gặp một tiểu nha đầu, nó còn là một đứa hai mặt!

Cố Ý nhịn không được cười lên.

Hạ Vũ Tâm: ”Cậu cười gì?”

Cố Ý đảo tròng mắt một vòng, đối với ám hiệu tựa như:

”Would you like something to drink, coffee, tea or coca cola?” [1]

[1] Đây là lời thoại của Clip quay lại cảnh cô gái xinh đẹp nhái giọng nam kể chuyện xử kẻ “hai mặt” là nhân viên phục vụ có thái độ phân biệt đối xử, “sính ngoại” gây sốt trên mạng xã hội Trung, mình sẽ để link cho bạn nào hứng thú coi: https://www.youtube.com/watch?v=sY4YEnJZ_lw

Hạ Vũ Tâm nối tiếp không kẻ hở, bộ dạng lật mặt xem thường rất giống:

”Ha ha, nước chanh!”

Chỉ dựa vào lời này, Hạ Vũ Tâm được vinh danh trong ”bảng xếp hạng những người Cố Ý thích nhất trong trường”, đứng thứ hai.

Xếp thứ nhất chính là người vừa vặn đi qua trước mặt các cô, lên căn tin lầu hai.

Cố Ý và Hạ Vũ Tâm cũng quyết định lên lầu hai.

Sau khi xếp hàng chọn món ăn, Cố Ý nhón chân nhìn quanh:

”Sao mới chớp mắt cậu ta đã chạy rồi?”

Hạ Vũ Tâm nhắc nhở cô: ”Diêu Tử Tuấn ở đâu, đi theo cậu ta là được.”

Hai người nhanh chóng ghi món xong, liền theo đuôi Diêu Tử Tuấn tới một bàn dài ở giữa phòng ăn.

Trì Tự đúng là ngồi một chỗ cùng cậu ta.

Trì Tự và Diêu Tử Tuấn ngồi cạnh nhau, chỗ đối diện để cặp sách.

Cố Ý vẫn còn đang suy nghĩ làm sao bắt chuyện, Hạ Vũ Tâm đã ra tay.

”Thật là trùng hợp.” Cô hướng về phía Diêu Tử Tuấn mà chào hỏi.

Mặt Diêu Tử Tuấn trong nháy mắt đỏ lên: ”Hạ nữ thần, thật là trùng hợp.”

Hạ Vũ Tâm: ”Không ngại để cho chúng tớ ngồi đây chứ?”

Cô lại đổi sang giọng nói mỏng manh, nét mặt, động tác hết sức phù hợp với hình tượng nữ thần.

Lúc này Cố Ý không hề cảm thấy ghét, ngược lại chỉ hận không thể quỳ lạy bái cô.

Diêu Tử Tuấn: ”Không ngại, các cậu mau ngồi đi!”

Cố Ý vô cùng tự giác ngồi đối diện Trì Tự.

Anh từ đầu tới cuối đều cuối đầu, dường như mọi chuyện không liên quan đến anh.

Trái tim Cố Ý lại có vấn đề rồi.

Trước đây cũng không phải chưa từng đối mặt với anh, nhưng mà sau buổi tối hôm qua, cả người cô đều bị mất khống chế.

Cô không còn là một Cố Ý tùy ý làm bậy nữa rồi.

Khó chịu muốn khóc.

Trì Tự chọn ba món ăn một chén canh, đã ăn xong hơn nửa.

Anh muốn lập tức ăn xong, ăn xong nhất định phải rời đi trước.

Vậy làm sao có thể được!

Cố Ý hỏi anh: ”Cậu thích ăn cá sao?”

Trì Tự dừng hai giây: ”Không thích.”

”Cậu do dự, nên cậu chắc chắn thích.”

Cố Ý gắp đầu cá thu đao trong khay mình, ”Tớ có nhiều lắm, nếu không cho cậu đấy.”

Trì Tự ngước mắt nhìn thẳng cô: ”Không thích.”

”Cậu làm sao có thể không thích ăn cá, ăn cá tốt như vậy, tớ chỉ thích ăn cá.”

”Khụ khụ.” Giọng Hạ Vũ Tâm trong vắt, ”Những lời này thật sự có nghĩa nha.”

Trì Tự lần nữa cúi đầu lùa cơm.

Cố Ý bừng tỉnh hiểu ra: ”Tớ thật sự chỉ có ý mặt chữ thôi!”

Trì Tự tiếp tục lùa cơm.

Diêu Tư Tuấn chống một tay lên vai anh: ”Ôi, Trì đẹp trai xấu hổ.”

Mặt Trì Tử đen giống như đáy nồi: ”Cút.”

Xong rồi.

Cố Ý mất hết ý chí, Trì Tự tức giận, nhất định sẽ đi.

Lúc này, một nữ sinh đi qua lối đi bên cạnh bàn họ, cùng Hạ Vũ Tâm chào hỏi:

”Vũ Tâm…Sao cậu lại cùng một chỗ với cậu ấy? Còn có…”

Còn có Trì Tự?

Lâm Mông vô cùng kinh ngạc.

Trì Tự ngẩng đầu nhìn thấy bạn học trường cấp hai Lâm Mông, tùy ý gật đầu một cái.

Lâm Mông và bạn bè cô liền ngồi bên cạnh bọn cô, bên cạnh Trì Tự.

Rất nhiều người thích Trì Tự, cô luôn luôn biết rõ.

Trước kia cảm thấy không có, dù sao nhiều người thích, càng chứng tỏ ánh mắt cô càng cao, nên như vậy.

Nhưng mà bây giờ…

Loại cảm giác chó ăn cứt này là sao?

Đôi mắt nhỏ của Cố Ý hung hãn nhìn người Lâm Mông.

Mau tránh ra, không được ngồi cạnh ăn cá người nhà cô.

Không được nhìn cậu ấy, cậu nhìn cái gì đó!

Trì Tự để đũa xuống: ”Tớ ăn xong rồi.”

Cố Ý: ”A? Nhanh như vậy à, cậu đừng gấp, cậu nhìn Diêu Tử Tuấn…”

Cũng ăn xong rồi.

Cố Ý cuối đầu ăn mãnh liệt.

Trì Tự cũng không vội mà đi.

Anh lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, trượt vài cái.

”Số điện thoại di động.”

Trong phòng ăn rất ồn ào, Cố Ý không nghe rõ: ”Cái gì?”

Trì Tự: ”Số di động của cậu là gì?”

Cơ thể Cố Ý bị dọa chấn động.

Emma, hôm nay giành phần thưởng a. 

Cô còn không dám đòi hỏi số WeChat, vậy mà anh lại chủ động hỏi số điện thoại di động cô.

Cô có phải nên nhân cơ hội này, cùng với sự chứng kiến của nhiều người, ra tay tóm anh lại không?

Trì Tự: ”Cậu có nghe thấy không?”

”Nghe.” Cố Ý xoay người móc cặp sách, ”Số điện thoại di động cậu là gì, tớ phải cận thận đối chiếu một lần, tránh cho cậu nói sai.”

Trì Tự: ”…”

Trì Tự lại hỏi: ”Bình thường cậu thường dùng WeChat hay Alipay [2]?

[2] Alipay – 支付宝 (zhi fu bao) là một ví điện tử tại Trung Quốc do tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển. Alipay ra đời vào năm 2004, trong bối cảnh Alibaba mới bắt đầu xâm nhập thị trường thương mại điện tử, cần một công cụ để đảm bảo giao dịch trực tuyến sẽ diễn ra an toàn và tạo niềm tin cho người tiêu dùng trong hình thức giao dịch hoàn toàn mới mẻ này.

Cố Ý: ”Hả?”

Hai cái này có cái gì để so với tính sao?

Nếu như nhất định phải tìm điểm giống nhau, thì đó cũng chỉ có thể là chức năng chuyển tiền.

Chẳng lẽ anh muốn cho cô tiền?

Cố Ý không hề nghĩ ngợi đáp: ”WeChat.”

Alipay có thể cho người xa lạ chuyển tiền, WeChat thì nhất định phải thêm bạn, cô khẳng định là chọn WeChat.

Cố Ý đưa số điện thoại di động trả lời anh: ”Dãy số này là số WeChat.”

Mấy giây sau, quả táo trong tay cô rung hai cái.

Lời mời làm bạn tốt: Đến từ The Lake Island

Cố Ý kích động muốn chết, run tay bấm vào ”Tiếp nhận”.

”The Lake Island” Cô nhìn chằm chằm mành hình di động, ”Ý nghĩa tiếng Trung là hồ nước trong đảo, lake cũng không có ý nghĩa là trì. [3]”

[3] Ở đây tớ muốn giải thích cho mọi người dễ hiểu hơn: từ hồ nước trong vế đầu Cố Ý nói là chữ 湖 <hú>, còn chữ Trì trong vế sau, chính là họ của Trì Tự, có nghĩa là ao, hồ nhưng được viết là 池 <chí>, vì thế nên Cố Ý mới nói từ lake nó không phải là từ Trì.

Diêu Tử Tuấn gãi đầu một cái: ”Ha ha, như thế này, WeChat của cậu ta là tớ đăng ký, tùy tiện viết tên.”

Trì Tự: ”Cậu cũng biết không ít.”

Cố Ý cười rộ lên: ”Tớ có thể biết nhiều hơn, có phải rẩt sùng bái không?”

”Không có.”

Nhưng mà, cô đọc tiếng Anh rất êm tai.

Điểm này Trì Tự thừa nhận.

Điện thoại di động lại rung hai cái, biểu thị thông báo chuyển tiền.

Trì Tự viết rất rõ ràng, tiền hai mươi thùng nước suối, dựa theo giá trị thị trường trả lại toàn bộ cho cô.

Cố Ý có chút mất hứng.

Hóa ra anh thêm số WeChat cô, là vì số tiền nước suối.

Cố Ý không thiếu nhất là tiền, cô lại tương đối thiếu yêu.

Chỉ cần Trì đẹp trai ôm ôm hôn hôn nâng lên thật cao, ô ô ô.

Nhiệm vụ trả tiền hoàn thành, Trì Tự thu dọn đĩa thức ăn chuẩn bị rời đi.

”Trì Tự, tớ cũng thêm WeChat cậu nha, nhân tiện cậu kéo cậu vào nhóm trung học cơ sở.”

Đôi mắt nhỏ mà hung dữ của Cố Ý lại không thu về được.

Thêm phiền phức, ghét.

Một chút năng lực phân biệt cũng không có, người ta chỉ muốn thêm cô.

Giọng Tri Tự dửng dưng:

”Điện thoại di động thu lại, lần sau đi.”

Nói xong, anh bưng đĩa thức ăn liền đi, nửa giây cũng không trì hoãn.

Lâm Mông lúng túng cực kỳ.

Cô cúi đầu xuống, hết sức che giấu vẻ mặt.

Dựa vào cái gì có thể thêm Cố Ý, hay là cậu ta chủ động thêm.

Cậu ta chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi, dáng dấp đẹp một chút thôi, ai không biết cậu ta đi cửa sau để vào.

Cố Ý ngồi xéo chỗ của Lâm Mông bây giờ lại không lo lắng nữa.

Thật là hả lòng hả dạ.

Cô ở trong lòng Trì Tự nhất định là không giống với người khác.

Cô cấp cho Trì Tự thêm mười ngàn con cá so với ́ tiểu Tâm Tâm~

Còn có một trăm triệu con cá nữa~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện