Ý thức dần dần trở nên thanh tỉnh, Lưu Vân hơi nhướng mày, đập vào mắt hắn là một bức rèm hoa lệ, chiếc cổ sàng được điêu khắc *** xảo làm từ gỗ cây tử đàn, nạm vàng khảm ngọc, hé ra tấm thảm bằng lông cừu trắng như tuyết. Y phục bằng tơ lụa phủ hoa văn phượng vũ mềm mại rũ trên người hắn. Đầu giường đốt đàn hương, thoang thoảng khắp cả căn phòng.

Ngực nổi lên một trận kinh dị, Lưu Vân ngồi bật dậy và lập tức cảm thấy một trận vựng huyễn (chóng mặt), may mà đúng lúc giữ được mép giường nếu không thì đã ngã xuống đất. Chết tiệt! Con mẹ nó cái quái gì đã xảy ra?! Lưu Vân trong lòng thầm rủa, miễn cưỡng quan sát bốn phía: bàn tròn bằng gỗ lim, giá sách chạm rỗng đầy vẻ cổ điển, là....... Cổ đại?!

Ngay lúc hắn vẫn còn bán tín bán nghi thì nhìn thấy một thiếu nữ mái tóc bối cao, ăn mặc theo kiểu nha hoàn cổ đại tiến đến gần, rốt cuộc cũng tin tưởng rằng ông trời cùng hắn khai một cuộc vui đùa không lớn cũng chẳng nhỏ. Bất quá nghĩ đến sau này có thể nắm trong tay số phận của bản thân, hắn thực có chút kích động.

“Nhị thiếu gia, người tỉnh rồi!” Nha hoàn tiểu cô nương kinh hỉ kêu lên một tiếng, “Hương Nhi lập tức đi bẩm báo trang chủ!”

Nói xong xoay người chạy như bay ra ngoài.

“Hương nhi?” Lưu Vân vội vàng gọi lại nàng, dù sao đối với thân thể này cái gì cũng không biết, coi mòi “Hắn” chính là một cái gì mà sơn trang nhị thiếu gia, “người ngoài” như hắn không bị xem như gian tế bắt lại mới lạ. Hừ, đây vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ vui vẻ thêm ít ngày.

“Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Hương Nhi xoay người, lộ ra khuôn mặt không hề tô son trát phấn mà vô cùng thanh tú. Nàng hơi nghi hoặc nhìn nhị thiếu gia-người vừa mới bước ra khỏi quỷ môn quan, nghĩ có chỗ nào không giống nhưng rồi lại không biết nói thế nào.

Lưu Vân hơi nhếch khóe miệng, vào thời điểm này cũng chỉ có một phương pháp tuy cũ rích nhưng lại vô cùng hữu dụng: Giả bộ mất trí nhớ. Hắn lộ vẻ mờ mịt hỏi: “Ta không nhớ kỹ lắm…Ta là ai?”

Không đến một khắc, được xem là thiên hạ đệ nhất đại trang Ngự Phong sơn trang bùng nổ. Nhị thiếu gia ngày hôm trước được cứu lên từ vách núi đã tỉnh lại nhưng bị mất trí nhớ đồng thời tính tình đại biến.

Ngự Lưu Vân không nhịn được xoa xoa huyệt Thái Dương, ngực thầm mắng, Shit! Từ sáng sớm đã liên tục có người đến coi, lão tử cũng không phải là khỉ trong vườn bách thú! Còn trở lại đừng trách ta không khách khí!

Nghỉ ngơi một trận, Lưu Vân cảm thấy thể lực dần khôi phục, hắn dựa theo cách trong tiểu thuyết võ hiệp đả tọa, cảm thấy một cổ khí tức nhu hòa nhưng lại không kém phần mạnh mẽ dẻo dai chậm rãi lưu động trong cơ thể, phảng phất như một dòng suối mát mẻ êm dịu ôm lấy cơ thể, cái đầu đang phiền táo không ngớt cũng yên tĩnh lại. Đây chính là “chân khí” trong truyền thuyết? Xem ra người này công phu không sai, ta đây cũng sẽ không khách khí nhận nó. Nhưng dù sao hắn trước đây không tiếp xúc qua cái loại này, còn chưa biết cách vận dụng, tạm thời cứ từ từ tìm hiểu vậy. Lưu Vân khóe miệng nhếch lên một mạt cười tà, rồi sẽ thú vị lắm đây!

Bước xuống giường, thoáng nhìn vật gì giống như một cái đai nằm ở trên bàn, thẳng thớm giống như kiếm…Chẳng lẽ là kiếm? Lưu Vân nhẹ nhàng rút ra, một đạo hàn quang lóe lên. Thân kiếm tựa như linh xà xuất động, khi thì uốn lượn, khi thì thẳng tắp, phong như tuyết, khí như lan, quả là một thanh kiếm tốt.! Vỏ kiếm được nạm bằng tử vân ngọc thạch cực kì *** xảo, hoa lệ nhưng phóng khoáng, không tạo nên cảm giác trói buộc. Hắn vốn có tập quán dùng thương, nhưng bây giờ hiển nhiên không có khả năng. May mà để tự bảo vệ mình hắn cũng đã học quá quyền pháp cùng đao kiếm, chỉ cần cùng võ công trong thân thể này dung hợp là được.

Lưu Vân thu kiếm, đi quanh gian phòng một vòng, rất tự nhiên đến bên một cái giá sách có vẻ đắt tiền, tính *** mỹ của chất gỗ so với gỗ lim hiển nhiên còn hơn một chút, tại căn phòng này cũng là một sự dư thừa. Điều này làm hắn cảm thấy như có quỷ, bất quá hắn cũng không quan tâm. Kẻ nắm nhiều bí mật thường thường không được sống tốt.

Nhất quán nhàn nhạt nở nụ cười, Lưu Vân đẩy cửa đi ra ngoài.

Không nghĩ tới sơn trang này to lớn như thế, đi lâu như vậy rồi mà cũng không tìm thấy được một chỗ để hắn có thể yên tĩnh luyện kiếm. Kỳ quái chính là, dọc đường đi, hạ nhân thấy hắn mặc dù đều một vẻ tất cung tất kính, nhưng khi thấy hắn cười thì ngạc nhiên không ngớt. Đã xem qua gương rồi, khuôn mặt này hẳn là không sai mới đúng, lẽ nào tên nhị thiếu gia này bị bệnh tự bế (bất cẩu ngôn tiếu)? Sao cũng được, hắn là hắn, ta là ta, quản nhiều vậy để làm chi!

Với lại, đi một vòng lớn, cũng không phải không thu được chỗ tốt. Từ trong miệng bọn hạ nhân biết được nơi này là Ngự Phong sơn trang, không ngờ chính là thiên hạ đệ nhất đại trang, đại trang chủ Ngự Lưu Tiêu chỉ mới hai mươi hai tuổi đã phải chống đỡ cả một tòa sơn trang, không những thế, thế lực lại càng phát triển lớn mạnh. Mà “Ta”, em trai độc nhất của Ngự Lưu Tiêu, cư nhiên cũng tên là Ngự Lưu Vân, cái này cũng quá là xảo hợp ah! Cũng may mà hai huynh đệ cảm tình tốt, chỉ là sau khi phụ mẫu từ thế cách đây ba năm, “ta” dần dần trở nên trầm mặc ít lời, suốt ngày luyện kiếm, cho đến hai năm trước lấy được một kiện kiếm trung chí bảo Thối Tuyết thì kiếm thuật tăng cao, hôm nay trong chốn võ lâm không đệ nhất thì đệ nhị.

Sách, cư nhiên là một kiếm si. Lưu Vân âm thầm kinh dị. Bất quá cũng ít có người biết hắn ngoại trừ kiếm thuật cao siêu, khinh công cũng là nhất lưu, đủ để tranh đua cùng người có khinh công danh chấn giang hồ là Hiệp Đạo “Đạp Tuyết Phi Yến”.

Có tiếng nước? Đi qua một hành lang gấp khúc, không gian thoáng chốc trở nên trống trải hẳn ra. Nước chậm rãi nhỏ róc rách xuống từ một tòa giả sơn cách đó không xa, tạo thành một cái thiên nhiên ôn tuyền (suối nước nóng thiên nhiên), bao quanh bờ là một mảng cỏ xanh biếc lấp lánh, mùi hoa thoang thoảng. Đằng sau nó là một khoảng rừng trúc rộng lớn, quả là một nơi tuyệt hảo để luyện kiếm!

Lưu Vân mỉm cười, điểm nhẹ đầu ngón chân, nhất tịch bóng trắng xẹt qua, vững vàng đáp xuống bên suối. Khinh công này còn thật là dùng tốt ah. Mặc dù trong phòng đã soi qua gương đồng, chỉ biết người này tướng mạo cực kỳ thanh tú, một đôi mắt phượng mang theo tà khí nhàn nhạt, nhưng nhìn cũng không rất rõ ràng. Thế mà bây giờ, khi Lưu Vân thò người ra soi bóng xuống nước phải nhất thời thất thần: Tóc đen mềm mại như tơ trù, lưỡng cổ sơ thành kế (có thể là chỉ mái tóc rẽ đôi xõa dài), suối tóc phủ bên tai khẽ bay theo gió, khuôn mặt tuấn dật thon dài ẩn chứa vẻ cuồng ngạo không kiềm chế được, một đôi mắt phượng tà mị mà lược hiển bừa bãi nét cười đạm mạc đọng trên môi càng làm cho hắn có vẻ thần bí mà hoặc nhân. Khiến người khác không thể di dời ánh mắt đó là một đôi con ngươi sâu thăm thẳm như đáy hồ thu, rõ ràng là nụ cười đầy mặt khả con ngươi lại lộ vẻ lạnh lùng, khiến người khác biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng nhịn không được phải vươn tay ra bắt. Lớn lên thật đúng là không có gì phải chê, chỉ là hơi quá nổi bật một chút, không được phương tiện cho lắm.

Lưu Vân nhẹ nhàng sách một tiếng, mong rằng nơi này cũng có cùng loại da mặt như thế này mới tốt.

Rút ra Thối Tuyết, dựa vào sự quen thuộc của thân thể, Lưu Vân nhẹ nhàng vận động thân hình, hơi đổi cổ tay, Thối Tuyết lập tức như có linh tính vũ động đứng lên. Bạch y thắng tuyết, tay áo tung bay, chiêu thức lưu loát sinh động như lưu thủy hành vân, thân hình biến ảo tựa kinh long phù vân (rồng bay trong mây) Thối Tuyết không khác gì một con giao long, khí thế lăng nhân uy vũ như hồng, lúc thì nhảy lên, vươn cánh tay ra, hàn quang đĩnh trực, đón gió bổ tới, ầm ầm rung động nhất thấp thắt lưng, thân kiếm như cuốn lấy người xẹt qua không trung, ngân quang chớp động, kiếm khí lãnh liệt ngang ngược lại kiêu ngạo nhoáng một cái, bóng trắng đã trạm định, thu hồi kiếm vào thắt lưng tế, một đường ung dung lưu loát. Lá trúc xanh biếc tán loạn lả tả trong không trung, thốt nhiên, nhất tề đứt đoạn rơi xuống đất.

Vận khí quả thực không sai, xem ra muốn tự bảo vệ mình là không thành vấn đề, chỉ là cây nhuyễn kiếm này không dùng được tốt lắm, nếu không phải thân thể này còn giữ lại kí ức sử dụng kiếm, một chút không cẩn thận làm cánh tay thiếu chút nữa bị kiếm khí gấp khúc gây thương tích, mà lúc nãy cũng chỉ dùng bốn thành công lực mà thôi. Lưu Vân có chút đăm chiêu chắp tay đứng đột nhiên, trong cơ thể khí huyết cuồn cuồn dâng lên, ọc ra một cỗ máu tươi. Hắn cả kinh, thầm than bất hảo —- có người đang hướng đến chỗ này!

Còn chưa kịp điều hòa nội tức, Lưu Vân chợt cảm thấy một cổ chân khí cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong cơ thể, một đôi bàn tay ấm áp có lực dán chặt trên lưng mình. Không có ác ý, hắn âm thầm thở ra một hơi, bắt đầu vận khí.

Qua nửa ngày, hơi ấm dần tiêu thất.

“Nhị đệ cảm thấy thoải mái chứ?”

Ngự Lưu Tiêu?!

Nhân bì diện cụ: Câu văn ám chỉ Lưu Vân mong muốn cũng có người có vẻ ngoài được như thân thể hắn đang “tá thi hoàn hồn”. Có lẽ là đẹp quá nên sợ hãi, có lẽ là bởi sợ phiền phức đi???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện