Hai người trở về nhà mới phát hiện căn phòng nhỏ ấy đã được người khác dọn dẹp, thêm một ít vật dụng, còn điểm đàn hương thanh đạm, nói chung miễn cưỡng cũng có thể ở được. Giường cũng được thu dọn, nhưng hai người ngủ thì hơi chật. Lưu Vân quay đầu lại, phát hiện người phía sau đã chẳng thấy đâu.
Ra cửa đi một mạch, quả nhiên ở cách đó không xa, trên một cây cổ thụ ước chừng bốn người ôm, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng mặc hắc cao ngất rắn rỏi, đứng trên một cành cây xù xì. Lưu Vân bước đi thong thả nhìn lên trên. Ánh trăng vằng vặc dịu dàng ôm lấy nửa mặt nghiêng lãnh tuấn của Liễm Hàn, một nửa kia ẩn trong bóng đêm, đôi đồng tử như hắc diệu thạch xa xa ánh lên rực rỡ, nhận ra người tới, hơi lấp lánh, phảng phất *** linh trong bóng đêm, tựa xa cách lại tựa mê hoặc.
Lưu Vân thoáng ngốc lăng, nhếch khóe miệng. Khẽ điểm mũi chân, loáng cái phi thân lên cây, dừng bên cạnh Liễm Hàn.
“Không ngờ ‘sư đệ’ thật đúng là tình hữu độc chung với đại thụ a.” Lưu Vân híp mắt, cười khẽ. Gió đêm dần nổi, xen lẫn hàn ý nhè nhẹ, may mà hai người cùng có nội lực thâm hậu hộ thể, không thấy lạnh.
“… Vậy ngươi qua đây làm gì?” Liễm Hàn liếc xéo Lưu Vân, nói. Tuy không thể vận công, khinh công vẫn có thể sử dụng, bảy ngày này nên tạm thời án binh bất động thì tốt hơn. Nghĩ tới loại độc quái lạ, lòng Liễm Hàn nhịn không được co rút một hồi, cái gì gọi là “Cười”, y vốn không biết cười là thứ gì, lại nhìn nhìn tên kia, vẫn khuôn mặt bình bình phàm phàm, cái miệng phổ phổ thông thông, nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng, lại có cảm giác không tên nào đó tràn lên trái tim, bắt buộc mình quay mặt đi, trước sau vẫn không đoán ra được cái gọi là “Cười” ấy, có mấy phần thật mấy phần giả.
“Ta? Ngắm trăng a.” Lưu Vân ngửa đầu nhìn màn trời tối đen, ánh sao giăng đầy, nguyệt phách bàng bạc, nguyệt như câu, *** nhược thần, tựa gần ngay trước mắt vươn tay là có thể chạm vào, yên hà đạm mạc vương vấn phía chân trời, ánh trăng mông lung, đến khi vươn tay mới phát hiện chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Ngoảnh đầu, lại đối diện với một đôi *** mâu chợt hiện, Lưu Vân bỗng nhiên như cảm thấy khoảnh khắc ngắm trăng vừa rồi, rõ ràng gần trong gang tấc, lại chợt thấy xa tận chân trời.
Cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, phảng phất ai cũng không lấy lại *** thần.
Tĩnh.
Gió lướt qua, chỉ để lại tiếng lá thu rơi xào xạc. Bóng chấm đất, bị ánh trăng sáng kéo thật dài, chiếu vào bụi cỏ khô vàng, thế nhưng không phân rõ nhau.
Hô hấp vốn rất khẽ mà đều đặn nhẹ nhàng chợt trở nên dồn dập, một cái chớp mắt, hoặc có lẽ qua hồi lâu, lại trở về nhẹ nhàng đều đặn.
Mãi đến khi khuôn mặt Lưu Vân phóng đại trong đối mắt Liễm Hàn, sau đó lại thu nhỏ, rời xa.
Lưu Vân động động hầu kết, không biết nên nói cái gì. Không dám đối diện ánh mắt y không chớp nhìn chăm chú vào mình, đột nhiên quẫn bách phát giác, mình không làm được vẻ mặt không đổi sắc.
Tinh mâu thanh lãnh của Liễm Hàn trong khoảnh khắc ấy hiện lên một mạt lưu quang khó hiểu: “Ngươi….”
“Khụ… Ta đi ngủ trước. Ngươi… Thích ngủ đâu thì ngủ đó đi….” Lưu Vân trưng ra một nụ cười hơi cứng ngắc, xoay người định đi. Nhưng trong khoảnh khắc quay đi, một thoáng tựa kinh hồng dưới ánh trăng bạc lạnh, Liễm Hàn tuấn nhan khuất sáng, không rõ biểu tình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lại khiến *** tú rợp trời thất sắc.
Lưu Vân ngẩn ra, quên luôn thân còn ở trên cành cây….. Kết quả là….. Hoàn mỹ…. Rớt xuống.
“Thật đúng là sắc bất mê nhân nhân tự mê (1)….” Lưu Vân lẩm bẩm nói, đập lên người hai cú, giả vờ như chả có chuyện gì mà cất bước rời đi. May phước không bị người khác thấy, bằng không một đời anh danh của hắn a…. sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! (1) Vân ca phăng từ câu “tửu bất túy nhân nhân tự túy” = rượu không làm người say mà người tự say.
Đi chưa được mấy bước, Lưu Vân dừng lại, không ngoái đầu, vẫn là ngữ khí uể oải, lại dẫn theo một tia hỗn loạn như có như không: “Ban đêm trên cây gió lớn, ‘sư đệ’ nếu không có việc gì, nên xuống dưới đi.” Lại dừng một lát, nói, “Ngươi nha…. Cười nhiều mới tốt…” Dứt lời, đi thẳng, bỏ lỡ nụ cười nhẹ chợt tăng thêm vài phần của người trên cây.
Lưu Vân gần như là chạy về nhà. Vào cửa, ngồi trên giường liên tục nhíu mày, mình làm gì giống kẻ trộm vậy? Lắc lắc đầu, không nghĩ là được. Ngả mình xuống, bên tai từng hồi tim đập hữu lực vô cùng rõ ràng trong đêm tĩnh lặng, nhắm mắt, thân ảnh thiên nhân ban nãy lại không gạt đi được. Lưu Vân khe khẽ thở dài, cam chịu số phận mà đứng dậy. Xem ra đêm nay không ngủ được rồi.
Lơ đãng xuất môn, không chỗ để đi, vòng qua mã tràng, chỉ thấy mấy con ngựa hình dáng khác nhau, phân phân tán tán rải rác ở vài nơi. Nhìn qua đã thấy Tiểu Ban, đang nhàn nhã ăn cỏ bên tàu.
Lưu Vân nhìn nhìn bốn phía đồng cỏ rộng lớn, đêm trăng tĩnh mịch, gió thu ào ào, chợt muốn giỡn chơi, lững thững đi vào chuồng ngựa. Tiểu Ban phát giác ngẩng đầu lên, cặp mắt to đen lay láy đón nụ cười nhẹ của Lưu Vân.
Kèm theo một tiếng hí dài, một mạt thân ảnh cao lớn sải bước lên lưng ngựa, thúc ngựa rời đi.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh dần nổi lên gào thét bên tai Lưu Vân. Tay áo phấp phới, gió đêm thổi vào, liệt liệt rung động, mái tóc dài đổ xuống như mực tung bay. Lưu Vân hơi nheo mắt, mâu quang hờ hững ngưng tụ, trực chỉ phía trước, như quên đi hết thảy quanh mình, nháy mắt trong đầu chỉ còn một ý niệm — chạy băng băng!
Mây khói tan đi, ánh bạc lan tràn, dưới trăng một người một ngựa dường như đang tranh đua cùng cái bóng, thân ảnh cường tráng phi nhanh dưới trăng.
Nào hay, tư thế oai hùng hiên ngang ấy đều thu vào một đôi đồng tử đen láy. Mượn bóng cây lòa xòa che giấu, nam tử cao gầy tú kim cẩm y chấm đất, hai hàng tóc đen buộc lên cao cao, trong đôi mắt nghiêng nghiêng kích động, chợt hiện nét cười nhẹ có thâm ý khác.
Y vốn chỉ muốn ẩn trong chỗ tối, nhưng nhìn thấy Lưu Vân tư thế thúc ngựa kinh người, tâm háo thắng lập tức tràn lan như ngạo diễm, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nhanh như gió của hắn, cẩm y nam tử khẽ cong khóe miệng, xoay người đề khí chạy về hướng chuồng ngựa.
Bên này, Lưu Vân đã mệt dần, thả chậm tốc độ, mặc Tiểu Ban đi tự do không mục đích. Nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ nhàn tĩnh và an bình hiếm thấy. Ban nãy lúc giục ngựa chạy như điên, có một khắc, hắn tựa hồ trở lại quá khứ, cảm giác trong đêm trăng một mình một người, điên cuồng đua xe ở sân đấu tư nhân. Đó là phương thức phát tiết duy nhất của hắn, theo đuổi cực tốc cùng siêu việt, như bay lên, tự tại chao liệng — tung bay không cần cánh.
Giữa màn đêm, bất kể một chút thanh âm nào cũng không thể che giấu, thoắt cái, tiếng vó ngựa xa xa phút chốc đã ngay phía sau. Lưu Vân quay đầu ngựa, rèm mi khẽ chọn, có phần bất ngờ nhìn chăm chú vào nam tử thần bí giục ngựa tới. Người tới một thân cẩm y, phiếm từng điểm ngân quang nguyệt bạch, khuất sáng, nhìn không rõ nét mặt, chỉ thấy mái tóc đen như mực từ đỉnh tử kim quan đổ xuống, theo gió bay múa giữa không trung, thân hình thon dài hơi nghiêng về phía trước, tư thế thật xinh đẹp. Ẩn ẩn tản ra ung dung hoa quý, lại không mất bá ngạo chi khí.
Xem ra gặp phải hành gia (nhà nghề) rồi. Lưu Vân cười khe khẽ, lẳng lặng ở tại chỗ chờ y đi tới trước mặt mình, đồng thời cũng tỉ mỉ suy nghĩ thân phận người tới.
Đảo mắt, cẩm y nam tử đã đi tới trước mặt, cũng không xuống ngựa, khi Lưu Vân quan sát mình thì đồng thời cũng quan sát hắn. Lưu Vân lúc này mới thấy rõ tướng mạo của y, thoạt đầu nhìn, chỉ cảm thấy anh tuấn bất phàm, đợi nhìn thấy cặp mắt ấy — có chút xoi mói, hơi nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt thâm thúy lại tựa tham cứu, đôi đồng tử như đêm đen, tự yên phi yên, lưu chuyển xa cách cùng đạm mạc, phảng phất đùa cợt, lại như hấp dẫn. Lúc này, Lưu Vân mới coi như hiểu cái gì gọi là “Thiên nhiên nhất đoạn phong tao tẫn tại mi sao, bình thân vạn chủng phong tình tất đôi nhãn giác.” (2)
(2) Dáng điệu lả lơi đều ở đuôi mày, phong tình vạn chủng chứa đầy khóe mắt.
Nam tử liếc xéo Lưu Vân, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy ánh mắt kinh diễm luyến cuồng như bình thường, nhưng không ngờ người ngồi trên lưng ngựa trước mắt, trong đôi phượng mâu thanh minh u thâm, chỉ có chút kinh dị ngắn ngủi chợt lóe rồi qua, ánh mắt dừng trên người mình, đạm mạc mà thuần túy. Nam tử nheo mắt, làm như thật lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Tại hạ Vân Tiêu, chẳng hay các hạ là?” Lưu Vân bất động thanh sắc quan sát hành động của y, là y, nam tử ngày ấy xung đột với “Ngọc Tiêu” công tử trong『Mị Phượng Các』. Sớm đoán bối cảnh y không đơn giản, nào dè gặp phải trong hoàng cung. Canh giờ này, xuất hiện như vậy, trang phục ấy, nơi hoàng cung rộng lớn, chỉ tìm được một người — đương triều thái tử — Huyền Dục.
“Trước cứ mặc kệ ta là ai, Vân huynh tựa hồ mã thuật không tệ, tại hạ đang có hưng trí này, chi bằng chúng ta đấu một hồi thế nào?”
Ra cửa đi một mạch, quả nhiên ở cách đó không xa, trên một cây cổ thụ ước chừng bốn người ôm, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng mặc hắc cao ngất rắn rỏi, đứng trên một cành cây xù xì. Lưu Vân bước đi thong thả nhìn lên trên. Ánh trăng vằng vặc dịu dàng ôm lấy nửa mặt nghiêng lãnh tuấn của Liễm Hàn, một nửa kia ẩn trong bóng đêm, đôi đồng tử như hắc diệu thạch xa xa ánh lên rực rỡ, nhận ra người tới, hơi lấp lánh, phảng phất *** linh trong bóng đêm, tựa xa cách lại tựa mê hoặc.
Lưu Vân thoáng ngốc lăng, nhếch khóe miệng. Khẽ điểm mũi chân, loáng cái phi thân lên cây, dừng bên cạnh Liễm Hàn.
“Không ngờ ‘sư đệ’ thật đúng là tình hữu độc chung với đại thụ a.” Lưu Vân híp mắt, cười khẽ. Gió đêm dần nổi, xen lẫn hàn ý nhè nhẹ, may mà hai người cùng có nội lực thâm hậu hộ thể, không thấy lạnh.
“… Vậy ngươi qua đây làm gì?” Liễm Hàn liếc xéo Lưu Vân, nói. Tuy không thể vận công, khinh công vẫn có thể sử dụng, bảy ngày này nên tạm thời án binh bất động thì tốt hơn. Nghĩ tới loại độc quái lạ, lòng Liễm Hàn nhịn không được co rút một hồi, cái gì gọi là “Cười”, y vốn không biết cười là thứ gì, lại nhìn nhìn tên kia, vẫn khuôn mặt bình bình phàm phàm, cái miệng phổ phổ thông thông, nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng, lại có cảm giác không tên nào đó tràn lên trái tim, bắt buộc mình quay mặt đi, trước sau vẫn không đoán ra được cái gọi là “Cười” ấy, có mấy phần thật mấy phần giả.
“Ta? Ngắm trăng a.” Lưu Vân ngửa đầu nhìn màn trời tối đen, ánh sao giăng đầy, nguyệt phách bàng bạc, nguyệt như câu, *** nhược thần, tựa gần ngay trước mắt vươn tay là có thể chạm vào, yên hà đạm mạc vương vấn phía chân trời, ánh trăng mông lung, đến khi vươn tay mới phát hiện chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Ngoảnh đầu, lại đối diện với một đôi *** mâu chợt hiện, Lưu Vân bỗng nhiên như cảm thấy khoảnh khắc ngắm trăng vừa rồi, rõ ràng gần trong gang tấc, lại chợt thấy xa tận chân trời.
Cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, phảng phất ai cũng không lấy lại *** thần.
Tĩnh.
Gió lướt qua, chỉ để lại tiếng lá thu rơi xào xạc. Bóng chấm đất, bị ánh trăng sáng kéo thật dài, chiếu vào bụi cỏ khô vàng, thế nhưng không phân rõ nhau.
Hô hấp vốn rất khẽ mà đều đặn nhẹ nhàng chợt trở nên dồn dập, một cái chớp mắt, hoặc có lẽ qua hồi lâu, lại trở về nhẹ nhàng đều đặn.
Mãi đến khi khuôn mặt Lưu Vân phóng đại trong đối mắt Liễm Hàn, sau đó lại thu nhỏ, rời xa.
Lưu Vân động động hầu kết, không biết nên nói cái gì. Không dám đối diện ánh mắt y không chớp nhìn chăm chú vào mình, đột nhiên quẫn bách phát giác, mình không làm được vẻ mặt không đổi sắc.
Tinh mâu thanh lãnh của Liễm Hàn trong khoảnh khắc ấy hiện lên một mạt lưu quang khó hiểu: “Ngươi….”
“Khụ… Ta đi ngủ trước. Ngươi… Thích ngủ đâu thì ngủ đó đi….” Lưu Vân trưng ra một nụ cười hơi cứng ngắc, xoay người định đi. Nhưng trong khoảnh khắc quay đi, một thoáng tựa kinh hồng dưới ánh trăng bạc lạnh, Liễm Hàn tuấn nhan khuất sáng, không rõ biểu tình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lại khiến *** tú rợp trời thất sắc.
Lưu Vân ngẩn ra, quên luôn thân còn ở trên cành cây….. Kết quả là….. Hoàn mỹ…. Rớt xuống.
“Thật đúng là sắc bất mê nhân nhân tự mê (1)….” Lưu Vân lẩm bẩm nói, đập lên người hai cú, giả vờ như chả có chuyện gì mà cất bước rời đi. May phước không bị người khác thấy, bằng không một đời anh danh của hắn a…. sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! (1) Vân ca phăng từ câu “tửu bất túy nhân nhân tự túy” = rượu không làm người say mà người tự say.
Đi chưa được mấy bước, Lưu Vân dừng lại, không ngoái đầu, vẫn là ngữ khí uể oải, lại dẫn theo một tia hỗn loạn như có như không: “Ban đêm trên cây gió lớn, ‘sư đệ’ nếu không có việc gì, nên xuống dưới đi.” Lại dừng một lát, nói, “Ngươi nha…. Cười nhiều mới tốt…” Dứt lời, đi thẳng, bỏ lỡ nụ cười nhẹ chợt tăng thêm vài phần của người trên cây.
Lưu Vân gần như là chạy về nhà. Vào cửa, ngồi trên giường liên tục nhíu mày, mình làm gì giống kẻ trộm vậy? Lắc lắc đầu, không nghĩ là được. Ngả mình xuống, bên tai từng hồi tim đập hữu lực vô cùng rõ ràng trong đêm tĩnh lặng, nhắm mắt, thân ảnh thiên nhân ban nãy lại không gạt đi được. Lưu Vân khe khẽ thở dài, cam chịu số phận mà đứng dậy. Xem ra đêm nay không ngủ được rồi.
Lơ đãng xuất môn, không chỗ để đi, vòng qua mã tràng, chỉ thấy mấy con ngựa hình dáng khác nhau, phân phân tán tán rải rác ở vài nơi. Nhìn qua đã thấy Tiểu Ban, đang nhàn nhã ăn cỏ bên tàu.
Lưu Vân nhìn nhìn bốn phía đồng cỏ rộng lớn, đêm trăng tĩnh mịch, gió thu ào ào, chợt muốn giỡn chơi, lững thững đi vào chuồng ngựa. Tiểu Ban phát giác ngẩng đầu lên, cặp mắt to đen lay láy đón nụ cười nhẹ của Lưu Vân.
Kèm theo một tiếng hí dài, một mạt thân ảnh cao lớn sải bước lên lưng ngựa, thúc ngựa rời đi.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh dần nổi lên gào thét bên tai Lưu Vân. Tay áo phấp phới, gió đêm thổi vào, liệt liệt rung động, mái tóc dài đổ xuống như mực tung bay. Lưu Vân hơi nheo mắt, mâu quang hờ hững ngưng tụ, trực chỉ phía trước, như quên đi hết thảy quanh mình, nháy mắt trong đầu chỉ còn một ý niệm — chạy băng băng!
Mây khói tan đi, ánh bạc lan tràn, dưới trăng một người một ngựa dường như đang tranh đua cùng cái bóng, thân ảnh cường tráng phi nhanh dưới trăng.
Nào hay, tư thế oai hùng hiên ngang ấy đều thu vào một đôi đồng tử đen láy. Mượn bóng cây lòa xòa che giấu, nam tử cao gầy tú kim cẩm y chấm đất, hai hàng tóc đen buộc lên cao cao, trong đôi mắt nghiêng nghiêng kích động, chợt hiện nét cười nhẹ có thâm ý khác.
Y vốn chỉ muốn ẩn trong chỗ tối, nhưng nhìn thấy Lưu Vân tư thế thúc ngựa kinh người, tâm háo thắng lập tức tràn lan như ngạo diễm, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nhanh như gió của hắn, cẩm y nam tử khẽ cong khóe miệng, xoay người đề khí chạy về hướng chuồng ngựa.
Bên này, Lưu Vân đã mệt dần, thả chậm tốc độ, mặc Tiểu Ban đi tự do không mục đích. Nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ nhàn tĩnh và an bình hiếm thấy. Ban nãy lúc giục ngựa chạy như điên, có một khắc, hắn tựa hồ trở lại quá khứ, cảm giác trong đêm trăng một mình một người, điên cuồng đua xe ở sân đấu tư nhân. Đó là phương thức phát tiết duy nhất của hắn, theo đuổi cực tốc cùng siêu việt, như bay lên, tự tại chao liệng — tung bay không cần cánh.
Giữa màn đêm, bất kể một chút thanh âm nào cũng không thể che giấu, thoắt cái, tiếng vó ngựa xa xa phút chốc đã ngay phía sau. Lưu Vân quay đầu ngựa, rèm mi khẽ chọn, có phần bất ngờ nhìn chăm chú vào nam tử thần bí giục ngựa tới. Người tới một thân cẩm y, phiếm từng điểm ngân quang nguyệt bạch, khuất sáng, nhìn không rõ nét mặt, chỉ thấy mái tóc đen như mực từ đỉnh tử kim quan đổ xuống, theo gió bay múa giữa không trung, thân hình thon dài hơi nghiêng về phía trước, tư thế thật xinh đẹp. Ẩn ẩn tản ra ung dung hoa quý, lại không mất bá ngạo chi khí.
Xem ra gặp phải hành gia (nhà nghề) rồi. Lưu Vân cười khe khẽ, lẳng lặng ở tại chỗ chờ y đi tới trước mặt mình, đồng thời cũng tỉ mỉ suy nghĩ thân phận người tới.
Đảo mắt, cẩm y nam tử đã đi tới trước mặt, cũng không xuống ngựa, khi Lưu Vân quan sát mình thì đồng thời cũng quan sát hắn. Lưu Vân lúc này mới thấy rõ tướng mạo của y, thoạt đầu nhìn, chỉ cảm thấy anh tuấn bất phàm, đợi nhìn thấy cặp mắt ấy — có chút xoi mói, hơi nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt thâm thúy lại tựa tham cứu, đôi đồng tử như đêm đen, tự yên phi yên, lưu chuyển xa cách cùng đạm mạc, phảng phất đùa cợt, lại như hấp dẫn. Lúc này, Lưu Vân mới coi như hiểu cái gì gọi là “Thiên nhiên nhất đoạn phong tao tẫn tại mi sao, bình thân vạn chủng phong tình tất đôi nhãn giác.” (2)
(2) Dáng điệu lả lơi đều ở đuôi mày, phong tình vạn chủng chứa đầy khóe mắt.
Nam tử liếc xéo Lưu Vân, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy ánh mắt kinh diễm luyến cuồng như bình thường, nhưng không ngờ người ngồi trên lưng ngựa trước mắt, trong đôi phượng mâu thanh minh u thâm, chỉ có chút kinh dị ngắn ngủi chợt lóe rồi qua, ánh mắt dừng trên người mình, đạm mạc mà thuần túy. Nam tử nheo mắt, làm như thật lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Tại hạ Vân Tiêu, chẳng hay các hạ là?” Lưu Vân bất động thanh sắc quan sát hành động của y, là y, nam tử ngày ấy xung đột với “Ngọc Tiêu” công tử trong『Mị Phượng Các』. Sớm đoán bối cảnh y không đơn giản, nào dè gặp phải trong hoàng cung. Canh giờ này, xuất hiện như vậy, trang phục ấy, nơi hoàng cung rộng lớn, chỉ tìm được một người — đương triều thái tử — Huyền Dục.
“Trước cứ mặc kệ ta là ai, Vân huynh tựa hồ mã thuật không tệ, tại hạ đang có hưng trí này, chi bằng chúng ta đấu một hồi thế nào?”
Danh sách chương