Mặt trời chiều lười nhác khuất sau ngọn cây. Ve sầu bắt đầu gáy, du dương êm tai.

Lạc thành. Mộ Dung phủ.

Thanh bạch ngọc chiết phiến trên tay nhẹ nhàng lay động, tóc đen như mực, nguyệt bạch khinh sam, nam tử tựa người vào ghế tựa lông điêu, nhàm chán cùng vài thương gia nói vài câu khách sáo vô vị.

“Công tử gia.” Ngoài cửa, một nữ tử áo đỏ chầm chậm bước vào, nói cười khoan thai, áo lụa hỏa hồng bằng sa mỏng lộ ra dáng vẻ câu nhân.

Lão bản bụng phệ chăm chú nhìn Phượng Dao đang hướng Mộ Dung Linh tiến đến, cúi người bên tai y nói nhỏ vài câu.

Đào hoa phượng nhãn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, rồi nhanh chóng khôi phục lại như trước. Hơi hơi mỉm cười, hướng về những người còn lại, nói: “Bản công tử hôm nay còn có chuyện quan trọng, tiếp đãi không chu toàn, mong các vị thứ lỗi.”

“Ha ha, Mộ Dung công tử là vội vàng đi gặp tình nhân sao, không biết là cô nương nhà nào phúc khí như vậy?”

Mộ Dung Linh chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem như là ngầm đồng ý.

“Mấy người chúng ta không làm phiền nữa, cáo từ.”

“Người đâu, tiễn các vị lão bản.”

“Dạ.”

Khách đã vãn. Mộ Dung Linh lại nhìn nàng, hỏi: “Hắn đến rồi? Người đâu?”

Phượng Dao che miệng khẽ cười: “Công tử gia còn sợ người chạy mất hay sao? Đang ở Vãn Phong đình —— công tử gia?” Lời còn chưa dứt, bạch ảnh trước mắt đã đi khuất từ lâu.

Nắng chiều ấm áp, khói tỏa lững lờ, thật giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Lá phong xanh ngắt Vãn Phong Đình. Mùa thu chưa sang, rừng phong còn chưa nhuộm đỏ.

Đang ngồi trong đình là một nam tử áo tím, mắt phượng khép hờ, khóe môi mỏng hơi cong lên, dường như đang mỉm cười.

Ngoài đình có tiếng bước chân khẽ khàng, nam tử chậm rãi mở mắt, mỉm cười: “”Linh, ngươi tới rồi —— Thanh muội?”

Trước mắt là giai nhân mặc một bộ váy hoa đỏ hồng khiến người kinh diễm, gió nhẹ thổi qua tầng sa mỏng buông rũ, mái tóc đẹp búi cao được Phỉ Thúy Ngân Trâm tô điểm, càng lộ ra vẻ thành thục quyến rũ.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ là ý cười nhàn nhạt, ngược lại càng giống như thụy liên cuối hạ, tàn đạm phiêu linh.

Thời gian như bóng câu qua cửa… tình cảm như hoa, chưa nở rộ đã vội lụi tàn.

Rất nhiều năm trước, tươi tắn thanh xuân, nàng cười gọi hắn: Vân nhị ca.

Rất nhiều năm sau, đã thành thiếu phụ, nàng cười buồn gọi hắn: Vân nhị ca…

Lưu Vân bỗng nhiên giật mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Nhị ca lâu rồi chưa hề đến thăm Thanh nhi.” Nàng chậm rãi bước vào trong đình.

Lưu Vân cười nói: “Ta còn chưa chúc mừng Thanh muội… Thiệu Hồng, hắn là một hảo trượng phu.”

Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt thoáng chốc trông như phù dung vội nở vội tàn. Mộ Dung Thanh gật đầu: “Hắn thật sự… Thanh nhi muốn hỏi một câu đã giữ trong lòng nhiều năm, hy vọng nhị ca trả lời thật lòng… Cũng coi như là để giải tỏa hết tâm sự trong lòng ta.”

Lưu Vân hướng ra ngoài đình khẽ liếc mắt một cái, gật đầu.

Mộ Dung Thanh trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ nhị ca, từ nhỏ đã hy vọng sau này lớn lên, có thể là thê tử của ngươi… Ta bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì, chỉ muốn hỏi… Trước đây… Dù chỉ một khắc thôi, ngươi có từng đem ta để ở trong lòng?”

Lưu Vân nhìn nàng, điềm tĩnh hỏi: “Hiện tại muội hỏi ta chuyện này làm gì?”

“Có hay không?” Nàng vẫn cố chấp hỏi tiếp.

Lưu Vân im lặng, rồi nhẹ giọng: “Ta chỉ coi muội là muội muội.”

“.....” Nàng nghiêng mặt, đôi mắt khẽ chớp, “Vậy còn đại ca? Ngươi có… yêu thích hắn?”

Lưu Vân hơi sững sờ. Nói tới thích, hắn chưa bao giờ nói với y câu này… Câu nói mà các nam nhân thường treo trên miệng.

“Ta… thích hắn.” Lưu Vân khẽ cười, ánh tà dương lưu chuyển trong con ngươi đen sáng, khuôn mặt sáng bừng, nụ cười ôn nhu. Hắn chưa bao giờ kiên định như lúc này…

“Như vậy...” Mộ Dung Thanh quay lưng, hình như có giọt nước như châu ngọc rơi xuống áo váy đỏ thẫm, tan ra.

“Đúng rồi.” Nàng hít sâu một hơi, tận lực để ngữ khí vững vàng, “Có lẽ nhị ca không biết, hôm nay là sinh thần của đại ca… Mấy năm nay không thấy nhắc đến, có lẽ chính hắn cũng đã quên… Nhớ chúc mừng hắn một câu…”

Thân ảnh hồng sắc đi xa dần, Lưu Vân than nhẹ một tiếng, hướng về giả sơn cách đó không xa liếc một cái, nói: “Ngươi còn muốn nghe trộm đến khi nào?”

Bóng lưng thon dài nguyệt sắc chậm rãi bước ra, chiết phiến đóng mở trên tay, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp. Nhìn muội muội từ nhỏ mình cưng chiều thương tâm khổ sở, y ngoại trừ im lặng, thực không biết nên làm thế nào…

“Trước hết đừng bận lòng, Thiệu Hồng là người tốt, ngươi cũng biết mà.”

Mộ Dung Linh rũ mắt, cúi đầu cười khổ: “Bận lòng thì có ích gì? Ta rốt cục cũng đâu thể đem ngươi tặng cho Thanh nhi.”

“Mùng 10 tháng 7... Hôm nay là sinh nhật ngươi?” Lưu Vân đột nhiên hỏi.

“Ừ… Nhiều tuổi rồi, nên quên…”

Lưu Vân mắt phượng lưu chuyển, kéo tay y: “Đi theo ta.”

Gió mát ***g lộng bên tai, trường sam lay động, dường như lướt gió mà đi.

Sau lưng thanh âm trầm thấp vang lên: “Không phải là cùng ngươi bay tới bay lui trên mái nhà chứ?”

Lưu Vân quay lại, mỉm cười: “Đến rồi.”

Chỗ hai người đang đứng là nơi cao nhất Mộ Dung phủ, phóng tầm mắt ra xa, đình đài, lầu các, hồ sen, tất cả thu hết vào đáy mắt.

Tà dương đỏ quạch ngả dần về tây, ráng chiều tím đỏ rực rỡ khắp một góc trời. Trên nền trời xanh ngắt trải dài tới tận phương đông, ánh sáng cùng bóng tối quyện vào nhau, trông như hằng hà ngôi sao lấp lánh.

Sóng bạc lăn tăn, tựa như tan ra trong mắt.

Gió mát lướt qua, hương sen vương vào tay áo.

Trên trán, tóc đen lất phất bay, dưới ráng chiều rực rỡ, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, khóe miệng dù cố gắng cũng không thể giấu được ý cười.

(Sa: Đoạn này tui chém, mọi người cứ hiểu đại khái là rất đẹp đi:v)

“Đẹp không?” Lưu Vân quay sang. Lông mi hắn rất dài, khóe mắt cong cong cười dịu dàng, mắt phượng phản chiếu ánh tịch dương, dường như mê đắm, lại dường như có sóng cuộn trào.

Mộ Dung Linh mỉm cười, nhìn bóng dáng mình phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt đen ấy, từng chữ từng chữ nói: “Thiên, hạ, vô, song.”

Mặt trăng vừa mọc nhàn nhạt tỏa sáng sau bóng mây, bầu trời cuối ngày chuyển dần sang sắc tím, trời chập choạng tối.

“Lưu Vân...”

“Gì?”

“…” Chiết phiến gập lại, không tự nhiên cầm ở sau lưng, Mộ Dung Linh dõi mắt đuổi theo ánh nắng chiều cuối cùng còn sót lại, nói: “Lời ngươi vừa nói… Lặp lại lần nữa, có được không?”

Lưu Vân quay sang, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của y, cười hỏi: “Câu nào?”

Mộ Dung Linh quay đầu lại, trừng hắn một cái: “Ngươi biết rõ mà!”

“Ha ha.” Lưu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi kề sát tai y, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy thâm nhập tận tâm can. Thời gian tựa như dừng lại, ngưng đọng tại thời khắc này.

Mộ Dung Linh nghe thấy trái tim mạnh mẽ nảy lên hai nhịp, bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp: “Sang năm, giờ khắc này, ta sẽ lặp lại lần nữa…”

Sang năm giờ khắc này....

“Lưu Vân, ” y trầm thấp gọi, âm thanh khàn khàn, là nam nhân đều sẽ hiểu giờ khắc này y muốn điều gì nhất.

“Hôm nay là sinh thần của ta, ngươi không tặng ta cái gì sao?”

“Ngươi thích cái gì?”

Tay áo nguyệt sắc vòng qua eo hắn, đầu ngón tay vuốt ve khơi lên nhiệt độ nóng rực, Mộ Dung Linh vòng ra phía sau hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tai.

“Ta muốn ngươi... Đêm nay...”

“.... Đêm nay sao?”

Mộ Dung Linh đột nhiên mở to mắt: “Ngươi đồng ý?”

“Ha ha...” Lưu Vân cười khẽ, đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt, “Đáp ứng ngươi một lần thì có làm sao đâu?”

Hôm nay, e rằng là ngày hưng phấn nhất, lại khó chịu nhất trong cuộc đời của Mộ Dung đại công tử.

Khó khăn lắm nguyện vọng lớn nhất mới sắp thành sự thật, vậy mà trời lại không thương. Liên tiếp có chuyện quan trọng cần xử lý gấp, y bận bịu đến sứt đầu mẻ trán không nói, còn lãng phí gần hết cái ngày ý nghĩa này. Mãi đến tận đêm hôm khuya khoắt mới ngơi tay, khiến Mộ Dung công tử từ nhỏ được giáo dưỡng vô cùng tốt cũng chịu không nổi liên tục rủa thầm.

Tức khắc trở về phòng, Lưu Vân cũng đã tắt đèn ngủ.

Mộ Dung Linh lặng yên đến bên giường, ngửi được mùi hương nhàn nhạt thuộc về hắn, hai tay nhẹ nhàng hướng đến giường, vừa chạm tới da thịt ấm áp, cả người đã bị Lưu Vân kéo vào lòng.

Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bỏng khiến nhiệt độ bên trong bắt đầu hỗn loạn. Từng kiện bạch y khẽ khàng rơi xuống, da thịt thân cận, nhiệt độ nóng như lửa gần như đốt cháy cả hai.

“Vân... Vân...” Mộ Dung Linh khẽ cười, nhỏ giọng gọi, vuốt ve thân thể phía dưới mà y mong muốn đã lâu, giữ lấy cổ Lưu Vân, ấn lên đó đôi môi nóng hừng hực, trằn trọc run rẩy triền miên…

Hơi thở nặng nề lọt ra khỏi màn trướng hoa lệ, ánh trăng nghiêng nghiêng, nhàn nhạt chiếu vào những sợi tóc lưu luyến quấn lấy nhau.

Lưu Vân mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt y, thời khắc kiều diễm như vậy trong đầu hắn đã tưởng tượng qua vô số lần…

Cổ họng trái lại khô khốc đến cực điểm, mỗi một hơi thở thở ra đều nóng như lửa đốt, cúi xuống, chiếc lưỡi nóng bỏng một đường cắn nhẹ lên xương quai xanh, hai tay trượt dần xuống dưới thân, xúc cảm trơn nhẵn như dòng điện chạy thẳng xuống bụng dưới…

Đôi nhạn cưỡi mây, vầng trăng khuyết cong cong giữa trời, tiếng sáo trúc như có như không quyện vào ánh trăng.

Mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng nửa đêm lọt vào tai.

Mộ Dung hai tay đang di chuyển bên trong đùi đột nhiên bị kéo lên, trước mắt tối sầm, cả người bị Lưu Vân đè xuống giường đệm ngổn ngang.

Y cả kinh, đôi mắt ngập trong *** tỉnh táo lại vài phần: “Ngươi… ngươi nói đêm nay để ta…?!”

“Ha ha… Đúng vậy…” Lưu Vân đầu lưỡi dọc theo vành tai tiến vào bên trong ——

“A —— vân...” Kích thích dưới thân khiến một trận khí huyết xung não, suýt nữa thì không giữ được….

Tận lực áp chế hơi thở, Lưu Vân còn sót lại không bao nhiêu tự chủ, khẽ cười trêu chọc: “Ta đáp ứng ngươi là vào ‘tối hôm qua’, đã quá nửa đêm, hiện tại không phải là sinh nhật ngươi rồi…”

“Ngươi... Hỗn đản —— a...!”

Chân trái bỗng nhiên bị nhấc lên, nơi tư mật nhất, lộ ra rõ ràng…

Còn nhớ lúc rơi xuống đáy vực, dưới cơn mưa hoa đào, ngón tay thon dài ấy gỡ lấy cánh hoa rơi trên người.

Đêm lạnh đột nhiên trở gió, mùi xạ hương nam tính đặc thù lẫn trong hơi thở nặng nề ấm ách cùng va chạm mãnh liệt. Giữa gió đêm, ở bên trong sa trướng quanh quẩn tiếng ngâm nga mê loạn.

Sâu trong hẻm nhỏ tối đen, bày tỏ rung động, kích động ôm hôn…

Lưu Vân một lần lại một lần chôn vào, một lần lại một lần xâm nhập, kịch liệt hướng nơi mẫn cảm đã biết rõ từ lâu vọt tới, ở nơi sâu nhất cảm thụ run rẩy cùng khát cầu, cho đến khi được luồng nhiệt nóng dục vọng đưa lên mây…

“Thoải mái không?” Cố ý ở bên trong nóng hừng hực chầm chậm ma sát, thanh âm khàn khàn bên tai trầm thấp cười tà.

Mộ Dung Linh bất mãn hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu, không thể không mở rộng thêm hai chân, nghênh đón va chạm mỗi lúc một sâu, tiêu hồn phệ cốt của hắn…

Bầu trời thăm thẳm, ánh trăng dịu dàng.

Hôm nay… Không sao cả… Sang năm giờ khắc này…

Mộ Dung mắt phượng bán mị, mở miệng mãnh liệt quấn lấy môi Lưu Vân…

Cứ chờ đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện