Địa vị của Huyền đại sư này trong Thượng Thanh Lâu, xem ra quả thực giống như những gì Ngô Ưng nói, cực kỳ khác biệt.



Thượng Vân Nhiên rất nhanh rời đi.



Đi đến trong một tòa đại điện của hòn đảo nhỏ này.



Thượng Vân Nhiên lấy ra một tấm gương, nhìn thẳng vào tấm gương, liến thoắng nói thầm một câu khẩu quyết gì đó.





Rất nhanh.



Bên trong gương.



Giữa làn mây mù vấn vít, một bóng người mặc trường bào màu trắng ngà xuất hiện.



Người nọ xuất hiện bên trong cảnh vật trong gương, vẫn là bóng lưng quay về phía Thượng Vân Nhiên, chỉ để lại một mái tóc đuôi ngựa buộc cao.





Bóng dáng người nọ, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu một góc chếch 45 độ nhìn trời.



“Huyền đại sư...”.



Thượng Vân Nhiên cười ha ha nói: “Tần Ninh mà người bảo ta để mắt đến, vừa rồi hắn mới tìm đến ta, nói là... hắn có một người bạn, bị thương nặng, tuổi thọ không đến trăm năm, muốn nhờ người giúp đỡ chữa trị!”



“Ồ?”



Bóng dáng áo bào màu trắng ngà thoáng ngạc nhiên nói: “Hắn không chữa được?”



“Hả? Có lẽ là...”.



Nam tử mặc trường bào màu trắng ngà lại tiếp tục nói: “Người ở đâu, đưa đến đây để ta chữa trị”.



“Hắn nói là ở Thái Thượng tiên vực, không đưa đến được, vì vậy, hắn muốn gặp người một lần...”.



“Gặp ta?”



Nam tử nghe vậy, thoáng ngẩn ra.



“Không gặp!”



Qua một hồi lâu, nam tử phẩy tay nói: “Không có lí do, cứ nói ta không muốn gặp!”



Nghe vậy, Thượng Vân Nhiên ngạc nhiên vô cùng.



Huyền đại sư rõ ràng rất quan tâm đến Tần Ninh, nhưng lại không bằng lòng gặp hắn, đây là vì sao?



Huyền đại sư lại từ tốn nói: “Ngươi đem viên siêu cấp Đại Hoàn Đan lần trước ta luyện chế đưa cho hắn một viên, nói với hắn, chỉ cần là dưới cấp bậc Tiên Đế, bất cứ người nào, bị thương nặng gần chết, nếu vẫn còn một hơi thở, thì đều có thể khỏe lại như lúc đầu”.



“Vậy siêu cấp Đại Hoàn Đan...”.



“Đi đi”.



Huyền đại sư phất phất tay nói: “Hắn nếu còn muốn gặp ta, vậy thì chắc chắn không phải là người bạn nào đó bị thương nặng, mà chỉ là muốn gặp ta, muốn biết ta là ai mà thôi”.



“Thượng Vân Nhiên, ngươi cảm thấy, với thân phận, địa vị của ta, há có thể dễ dàng để người khác đến bái kiến như thế?”



“Không cần quan tâm đến hắn, muốn gặp ta, thì không có cửa đâu”.



Thượng Vân Nhiên lập tức nói: “Đại sư nói có lý”.



“Hiện nay, cuộc chiến giữa ba bên các ngươi cùng Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc mới chỉ bắt đầu, thời gian tiếp sau đây, phải đánh lớn, đánh mạnh, đánh hung hãn vào, cấp bậc Tiên Tôn tạm thời đừng ra tay, đứng ngoài quan sát là được rồi, nhưng cấp bậc Tiên Đế thì phải đánh, phải gây thiệt hại lớn cho bọn chúng”.



“Đánh đến khi nào bọn chúng nổi giận, vậy thì người đứng sau lưng bọn chúng cũng sẽ xuất hiện”.



Nghe vậy, Thượng Vân Nhiên vội nói: “Vậy, Hàn Mị tộc tộc trưởng Hàn Thanh Tiêu, tộc trưởng phu nhân Vũ Lãnh Ngọc, cùng với Hàn Thanh Điền”.


“Còn có Cảnh Hỏa tộc Cảnh Trấn Vũ, Kỳ Triều, Mệnh Bất Uyên”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện