Mục Huyền Thần nhìn quanh bốn phía, lập tức nói: “Trương Linh Phong, mau nhìn xem, đây là đâu!”

“Chúng ta cần phải tìm được một người sống để hỏi mới biết được đây là đâu!”

“Được”.

Mục Huyền Thần lấy ra chăn chiếu, trải lên trên mặt đất sau đó đặt Tần Ninh nằm xuống, nói: “Mấy người các ngươi cẩn thận chút xung quanh, đừng để có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta ở đây xem đại ca rốt cuộc là bị làm sao!”

Lúc này, trong lòng Mục Huyền Thần đã có vẻ hoảng.

Hắn khó khăn lắm mới chạy được xuống đây, còn ở trong tiên giới này đợi mấy vạn năm mới đợi được đại ca xuất hiện, ngộ nhỡ đại ca xảy ra chuyện gì, thì lớn chuyện rồi.

Dù gì, hắn không liên hệ được với người ở bên trên.

Chỉ là, Mục Huyền Thần dù gì cũng là đan sư, để mà so sánh thì mặc dù không biết được Tần Ninh rốt cuộc là bị làm sao, nhưng ít nhất vẫn có chút tự tin để kiểm tra ra vấn đề.

Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, Trương Linh Phong quay lại.



“Xong đời rồi!”

Trương Linh Phong vẻ mặt đầy nhụt chí nói: “Ta đã bay qua đến ba vạn dặm xung quanh chỗ này, kết quả chẳng tìm thấy được đâu là điểm cuối”.

Mục Huyền Thần không khỏi nói: “Ngươi dẫn đường, phụ trách an toàn, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần, hai người các ngươi cũng Đại Hoàng và Lão Thụ Quái đi chung với nhau, phải luôn giữ cảnh giác”.

“Ca ta không biết vì sao hôn mê rồi, chắc chắn là có vấn đề, mấy người chúng ta vừa mới tới đây, không biết đây là đâu, càng phải cẩn thận”.

“Ừm”.

“Được”.

Rất nhanh, Mục Huyền Thần sau khi kiểm tra kỹ càng cho Tần Ninh, rồi cõng hắn lên lưng, mấy người bắt đầu lập tức xuất phát...

Mà cùng lúc này.

Tần Ninh cảm giác trời đất xoay vần, cả người tựa như một cọng lông vũ mặc gió cuốn đi, khiến hắn không thể khống chế được.

Tần Ninh không hề biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy trời đất xung quanh cứ luôn xoay vần, hắn không có chút sức lực nào để chống cự lại được.

Mà trong lúc trời đất xoay vần, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Bỗng nhiên vào một khắc.

Cơ thể Tần Ninh dừng xoay vần, ngẩn ngơ nằm trên mặt đất.

Hai bàn tay sờ được vào mặt đất.

Là một vùng cát vàng, những hạt cát chảy trượt qua mấy ngón tay của hắn.

Tần Ninh đứng dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh bốn phía.

Đây là đâu?

Biểu cảm của Tần Ninh mang theo vài phần khó hiểu.

Chỉ là bốn phía xung quanh mây mù vấn vít, hầu như chẳng thể nhìn rõ được cảnh vật, cũng không thể phán đoán được gì.

Uỳnh!!!

Bỗng nhiên, bên tai có tiếng sấm rền vang.

Ánh mắt Tần Ninh chuyển về phía trước bên trái.

Hắn muốn phi thân bay về phía đó, nhưng lại cảm thấy mặt đất bên dưới chân có sức hút mạnh đến đáng sợ, hắn hầu như không thể khống chế được cơ thể của mình.

Hơn nữa, đây cũng không phải là chân thân của mình!

Ý niệm?

Hồn phách?

Tần Ninh không dám chắc.

Có điều, thứ duy nhất có thể xác định được là, những thứ này có mối liên hệ khăng khít không thể tách rời với Phong Thần Châu.

Tần Ninh đứng ở giữa đất trời mênh mang, mơ hồ nhìn xung quanh bốn phía, tiếp đó sải bước chân đi về phía trước.

Không biết ở đây là đâu, vậy thì nghiêm túc đi nhìn một cái xem!

Mỗi ngày trôi qua.


Tần Ninh không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ biết phía trước vĩnh viễn là một vùng trắng xóa, bầu trời trên đầu bắt đầu có sương mù giăng xuống, hầu như không thể nhìn được đây là loại thời không nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện